Thần Y Trở Lại

Chương 6650: “Cũng là đan dược cực phẩm”.




Ngô Bình nói ngắn gọn mấy câu: “Sư phụ nói, hôm nay tôi giảng cho mọi người về dược tính. Trước khi tôi bái sư, cũng là một luyện đan sư, có một chút hiểu biết với dược tính. Sau đó, tôi sẽ dựa theo lý giải của chính mình mà nói về dược tính một cách ngắn gọn cho mọi người…”





Ngô Bình giảng bài cực kỳ dễ hiểu, mọi người dễ dàng hiểu được. Ban đầu bọn họ còn nghi ngờ, sau đó đã nhanh chóng biến thánh kính nể, cảm thấy Ngô Bình thật không hổ là giáo sư năm sao và đệ tử của Dược Lão!

“Mỗi một loại dược liệu đều sẽ có rất nhiều dược tính, dược tính khác nhau kết hợp với nhau, trong hoàn cảnh khác nhau, với tỷ lệ khác nhau, sẽ sinh ra biến hóa khác nhau. Những chuyện này không chỉ đòi hỏi trí nhớ, mà càng cần phải trải qua chuyện luyện đan rất nhiều lần, cùng với việc mẫn cảm với khả năng nắm bắt được thay đổi của dược tính. Trước tiên chúng ta làm một thí nghiệm, giảng giải một chút về việc thay đổi của một loại dược liệu trong hoàn cảnh khác nhau”.



Cậu vung tay lên, hai lò luyện đan đã xuất hiện ở trước mặt mọi người, cậu hỏi; “Mọi người muốn luyện loại đan dược gì?”





Có học sinh ngồi ở hàng phía trước bạo dạn nói: “Giáo sư, có thể luyện chế “Uẩn Thần Đan” không?”



Uẩn Thần Đan là một loại đan dược nuôi dưỡng thần hồn, đặc biệt hữu hiệu với tu sĩ ở Pháp Thái Cảnh, là loại đan dược cấp bảy. Luyện chế loại đan dược này không khó, nhưng muốn luyện chế ra được đan dược có phẩm chất cao thì lại tương đối khó khăn. Chuyện này dẫn đến, giá của Uẩn Thần Đan cực phẩm, thậm chí còn cao hơn cả giá của đan dược cực phẩm cấp tám, còn cao hơn cả đan dược cực phẩm cấp chín!







Ngô Bình gật đầu: “Được, vậy luyện chế Uẩn Thần Đan”. Mấy ngày nay cậu học được không ít đan dược, trong đó có Uẩn Thần Đan, cậu còn từng luyện hai lò đan.



Lúc này, cậu nhìn quét qua mọi người, vẫy tay với mỹ nữ ở hàng sau cùng. Vị mỹ nữ kia nhìn thấy Ngô Bình vẫy tay, không biết là có phải gọi mình hay không, vì thế chỉ chỉ vào mũi mình.



Ngô Bình khẽ gật đầu, hỏi: “Vị bạn học này, cô tên gì?”



Mỹ nữ vô cùng kích động, vội vàng nói: “Giáo sư, tôi tên Diệp Văn Quân”.



Ngô Bình: “Bạn học Diệp, cô qua đây giúp tôi một chút”.



Diệp Văn Quân vội vàng gật đầu rồi chạy lên trên bục. Các học sinh khác đều nhìn với ánh mắt hâm mộ, dẫu sao được giáo sư gật đầu thì chính là một loại vinh hạnh.



Ngô Bình nói: “Bây giờ, tôi nhờ bạn học Diệp ghi lại sự khác biệt khi luyện chế hai lò đan dược, mọi người cũng đừng rảnh rỗi, cùng nhau quan sát”.



Nói rồi, cậu bắt đầu tẩy lò, ôn lò. Hai cái lò đan giống nhau như đúc, có cùng nhiệt độ, và các điều kiện khác đều hoàn toàn giống nhau.



Thế nhưng, lúc chế dược, lò thứ hai lại chậm một giây. Ba mươi phút sau, hai lò đan đã một trước một sau mà tỏa ra đan hương bay khắp xung quanh, hai tay Ngô Bình niết quyết, lò đan thứ nhất mở ra, bay ra bốn viên đan dược, hương đan có mùi thơm dễ chịu, rực rỡ lung linh.



Cậu bỏ đan dược vào trong mân, để Diệp Văn Quân bưng. Ngay sau đó, từ trong lò đan thứ hai, bay ra ba viên đan dược, mùi hương cũng khác so với lò thứ nhất, sặc sỡ lóa mắt.



Ngô Bình hỏi Diệp Văn Quân: “Bạn học Diệp, đan dược ở trong tay của cô có chất lượng thế nào?”