Thần Y Trở Lại

Chương 6382: “Miêu Nhi, đây là nơi mà mày ở sao?”




Tất cả mọi người đều kinh ngạc, ngay cả Phương Lập cũng run rẩy nói: “Chúc mừng chủ nhân, đã dùng sức mạnh căn nguyên của Thái Cổ Ma Điệp luyện nhập vào bí khiếu. Từ xưa tới nay, có rất ít người mới có thể làm được như vậy. Thế nhưng, sức mạnh bọn họ luyện nhập bí khiếu đều kém xa so với chủ nhân!”





Vì thế Ngô Bình bèn hỏi: “Phương Lập, bên trong bí khiếu còn có thể thêm sức mạnh khác sao?”



“Đương nhiên! Ví dụ như chủ nhân đưa sức mạnh căn nguyên của Thái Cổ Ma Điệp luyện nhập vào bí khiếu, vậy sau này khi sử dụng sức mạnh Thất Tinh Trảm Đạo thì sẽ kèm theo sức mạnh vô thượng của Thái Cổ Ma Điệp!”





“Thái Cổ Ma Điệp nà cũng gần như tuyệt chủng ở Thánh Cổ Đại Lục rồi, ở Thượng Cổ thì nó là một trong những sinh linh đỉnh cao, là sinh linh mạnh nhất đứng đầu chuỗi thức ăn!”



Ngô Bình bất giác nhìn mèo đen, mạnh như vậy mà lại bị nó dễ dàng đánh chết vậy sao?



Như hiểu rõ nghi hoặc của Ngô Bình, Phương Lập vội nói: “Chủ nhân, bản thể con mèo này có lẽ là cấm kỵ đại thiên! Mà thân là cấm linh thực lực của nó đã gần với cấm linh chí cao! Tuy Thái Cổ Ma Điệp mạnh nhưng dù sao nó vẫn còn non trẻ, đương nhiên không phải đối thủ của cấm linh!”





Ngô Bình gật đầu, cậu nhìn gốc cây lớn kia, hỏi mèo đen: “Miêu Nhi, đây là nơi mà mày ở sao?”



Mèo đen khẽ gật đầu, nó đi đến bên cạnh cây to, nhìn xung trước, sau đó há miệng hít một hơi. Lập tức trong cây có luồng sức mạnh màu đen khổng lồ bỗng chốc bị nó hút vào miệng!



Sức mạnh phóng ra, cây lớn mau chóng khô héo thấy rõ, cuối cùng một cơn gió thổi qua, nó đã hóa thành tro bụi bay khắp đất trời!



Cây lớn không còn, Ngô Bình phát hiện dưới gốc cây có một vật giống như một khối pha lê màu tím, cậu đi đến nhặt một mảng, phát hiện nó có lưỡi răng sắc bén, dài khoảng một tấc, nặng khoảng ba cân.



“Đây là gì?”, cậu hỏi người bên cạnh.



Lăng Bộ Phi cầm thứ trong tay quan sát một lúc nhưng cũng không nhận ra, những người khác cũng lắc đầu.



Vẫn là Phương Lập biết nhiều, anh ta lập tức lên tiếng: “Chủ nhân, nếu tôi không lầm thì đây có lẽ là Tử Văn Mẫu Kim! Thứ này là nguyên liệu tốt nhất để tạo thành các loại binh đao pháp bảo. Ở Thánh Cổ Đại Lục, chỉ một miếng Tử Văn Mẫu Kim này xuất hiện đều sẽ khiến vô số thế lực điên cuồng cướp lấy!”



Ngô Bình dùng thần niệm quét, phát hiện dưới cây có mười lăm miếng, cậu gom hết toàn bộ rồi bỏ vào trong không gian trữ đồ.



Mạc Khinh Ngữ nói: “Tuy không biết là gì nhưng chắc chắn lai lịch bất phàm”.



Tâm trạng Ngô Bình không tệ, cậu ôm mèo đen vào lòng, nói: “Chúng ta đi đến một nơi trước”.



Nơi mà cậu nói chính là một khu vực được đánh dấu đỏ trong bản đồ!



Cứ như vậy, Ngô Bình đi trước, những người còn lại đi theo sao. Mèo đen thì thoải mái được Ngô Bình ôm lấy, thi thoảng lại khẽ keo meo meo dễ chịu.



Cứ như vậy đi hơn trăm dặm, phía trước xuất hiện một khu rừng cây cối khô héo, mặt đất màu đen, từng luồng khí lạnh tuôn ra từ mặt đất.





























Khí đen bốc lên không, cách vẫn thạch gần trăm mét rồi ngưng tụ thành một đóa sen màu đen úp ngược xuống, lơ lửng trên không trung, dường như trong hoa sen có vô số thứ kỳ lạ bị phong ấn, chúng đang chực chờ thoát khỏi đóa sen đen.