Thần Y Trở Lại

Chương 6318: “Xin hai vị hãy nhường đường”.






Họ đi được một đoạn thì có một người từ trong con hẻm bên trái bước qua, người đó mặc áo màu tím, vác một thanh kiếm dài, búi tóc cài một thanh kiếm gỗ ba tấc, mặt chữ điền, mũi rồng, lúc chớp mắt còn có ánh sáng phát ra.



“Vô Lượng Thiên Tôn”.



Đạo sĩ lớn tiếng hét lên, chặn trước mặt nhóm người của Ngô Bình.



“Đường này là đường cụt”. Ông ta nói với vẻ bình thản.





Ngô Bình quan sát đạo sĩ, nhận ra tu vi của ông ta đã đạt đến bí cảnh tầng ba. Thế là cậu không nói gì, chỉ giải phóng pháp lực trên cơ thể.



“Ầm”.



Hư không rúng động, không gian méo mó.



Ngô Bình như biến thành một mặt trời nhỏ, ánh sáng vạn trượng chói lóa khiến mọi người không mở mắt ra nỗi. Pháp lực mạnh mẽ đó của cậu, khí tức vô địch đó, khiến đạo nhân áo tím hoảng loạn, thở gấp mất kiểm soát, vẻ mặt khiếp sợ.





Tiếp ngay đó, Ngô Bình thu pháp lực lại, cậu gần như đã lĩnh hội được tất cả bí lực quan trọng và đã tu luyện được rất nhiều bí pháp. Cứ luyện thêm được một bí pháp thì pháp lực của cậu lại mạnh thêm một phần. Bây giờ thực lực của cậu đủ để đối phó với cao thủ cảnh giới thần thông.



Đạo nhân áo tím hít một hơi thật sâu, ông ta nói với Ngô Bình: “Xin hỏi đạo hữu học nghệ ở đâu?”



Ngô Bình: “Thái Hoàng giáo, trưởng lão Kiếm Các”.



Thái Hoàng giáo tiếng tăm vang dội, đạo nhân nghe xong thì mặt liền biến sắc, lập tức tránh qua một bên, cung kính nói: “Mời thượng tiên”.



Nhóm người tiếp tục đi về trước và nhanh chóng đến cánh cửa thứ hai. Qua cánh cửa này sẽ chính thức vào đại nội hoàng cung. Nhưng trước cửa lại có mười mấy xác chết đang nằm, họ bị người ta cố tình xếp thành hàng, sát chân tường. Trước cửa còn đặt hai cái ghế dựa, hai tu sĩ trẻ đang ngồi ở đó, nói chuyện cười đùa như thể không có ai bên cạnh.



Một trong số đó mặc áo giáp màu vàng xanh, cắm cây mâu dài ba mét trên mặt đất, anh ta liếc nhìn nhóm người Ngô Bình đang từ từ tiến lại gần, chau mày rồi bình thản nói: “Lại có người đến nộp mạng nữa rồi”.



Người còn lại mặc áo màu vàng sáng, ôm thanh kiếm dài trong lòng, uể oải nói: “Vô vị, một đám tép riêu. Nếu không phải vì cơ hội vào cấm địa thượng cổ thì tôi cũng chẳng buồn ra tay”.



Tu sĩ áo giáp vàng xanh cười, nói: “Cấm địa thượng cổ không thể xem thường. Thường thì chỉ có thế lực lớn mới có thể có được cơ hội đó, vé vào cấm địa thượng cổ trên thị trường ít nhất cũng phải một tỷ tiền tiên”.



Tu sĩ áo dài đứng dậy, lạnh lùng nói với nhóm người của Ngô Bình: “Còn tiến về trước thêm một bước nữa thì sẽ chết”.



Người đó vừa bước ra thì một luồng sát khí liền ập đến, nhóm người Đông Vương đều giật mình, đứng hết lại. Chỉ có Ngô Bình là không bị ảnh hưởng, vẫn tiếp tục đi về trước. Cậu không chỉ đi thêm một bước mà còn tiến sát đến trước mặt tu sĩ áo dài.



Tu sĩ áo dài lạnh lùng, tay phải cầm chặt cán kiếm, nói: “Nếu như cậu đã nóng lòng muốn đi đầu thai thì tôi sẽ tiễn cậu một đoạn”.



“Vù”.



Kiếm quang vụt quang, chín luồng kiếm quang từ các hướng phóng đến, mỗi luồng kiếm quang đều có sức sát thương rất lớn, không khí ở những nơi mà nó đi qua đều bị điện li, tạo ra chín tia lửa điện.



Ngô Bình cũng hành động, kiếm Thất Tinh Long Uyên trong tay cậu lướt qua không trung, sao trên trời rung chuyển, chín luồng kiếm quang của đối phương đều vụt tắt hết.



Tu sĩ áo dài hoảng hốt, nhìn Ngô Bình chằm chằm, hỏi: “Các hạ là ai?”



“Trưởng lão của Thái Hoàng giáo, Ngô Bình”.



Tu sĩ áo dài nói với vẻ mặt khác thường: “Thái Hoàng giáo cũng lo chuyện dưới trần thế sao?”



“Chẳng phải hai vị cũng ở đây đấy sao?”, Ngô Bình bình thản đáp.






























Ngô Bình vừa lại gần triều đường thì đã nghe thấy tiếng cãi nhau ỏm tỏi của các quan trong triều.