Thần Y Trở Lại

Chương 6184: “Không cần ưu đãi”.




Hai mươi phút trôi qua, ông chủ Hoàng đã dọn món thứ nhất lên, thịt trai xào. Dĩa bưng lên là loại lớn, trông như bồn rửa mặt, bên trong đầy ắp toàn là thịt trai, hương thơm ngào ngạt!



Ông chủ Hoàng dọn món ăn lên nhà hàng, cười nói: “Ba vị, mời nếm thử trước, tôi lại đi làm mấy món khác, sẽ xong ngay thôi”.



Ngô Bình: “Ông chủ Hoàng vất vả rồi”.



“Không vất vả, tiệm nhỏ của tôi đã nửa thôi rồi chưa được khai trương, tôi sắp buồn đến bệnh rồi”. Ông ta cười nói.





Ngô Bình cầm đũa gắp một miếng thịt, thịt rất dai, có mùi hải sản đậm đà, cay cay thơm thơm, mùi vị rất ngon!



“Ngon lắm!”, Ngô Bình mặt mày hớn hở, lập tức gọi Liễu Kim Long và Chu Ngạo Quân cũng ăn.



Lại trôi qua năm phút, món thứ hai hào hoàng nướng được bưng lên. Con hào hoàng này, dài một mét, rộng nửa mét, thịt hào óng ánh, bên trên có phủ một tỏi băm và ớt đỏ.





Ngô Bình cầm dao cắt một miếng thịt hào, vừa vào miệng đã tan ngay, mùi vị còn ngon hơn cả thịt trai xào lúc nãy.



Liễu Kim Long cười khổ nói: “Cậu à, không ngờ hào hoàng lại to như vậy, e rằng chúng ta ăn không hết. Biết trước thì chỉ gọi một món thôi”.



Ngô Bình nói: “Không sao, tôi ăn nhiều một chút là được”.



Hào hoàng chỉ mới ăn được một phần ba thì ông chủ Hoàng đã ôm ra một cái đỉnh đồng khổng lồ, đỉnh đồng này cao nửa người, đường kính một mét, bên trong đang hầm thịt giao long, tỏa ra mùi hương mê người.



Mấy miếng thịt giao long này, miếng nào cũng to đến đầu nắm tay, đầy ắp cả một vạc lớn!



Ngô Bình cũng kinh ngạc, nói: “Ông chủ Hoàng, mấy món nhà ông đúng là rất hợp với giá!”



Ông chủ Hoàng cười ha ha: “Thịt giao này ấy, chỉ có một bộ phận là ăn ngon thôi, các phần còn lại đều vứt bỏ. Các cậu cứ từ từ ăn, tôi đi làm tôm”.



Ngô Bình gật đầu, nói: “Ông chủ Hoàng, làm tôm xong thì ông cũng qua đây cùng ăn đi”.



Ông chủ Hoàng nháy mắt mấy cái: “Quý khách này, cậu mời tôi ăn cũng được, nhưng tôi chắc chắn sẽ không ưu đãi gì đâu!”



Ngô Bình cười nói: “Không cần ưu đãi”.



Ông chủ Hoàng gật đầu: “Được. Lát nữa tôi đem vò rượu đến”.



Mấy món ăn này, chứa đầy tinh nguyên mạnh mẽ, cao thủ như Liễu Kim Long cũng chỉ ăn được hai chén thịt thì không thể ăn được nữa, tinh nguyên khắp người sôi sục, mặt mũi đỏ ửng, tim đập nhanh, vội vàng đi đến bên cạnh ngồi xuống luyện hóa.



Chu Ngạo Quân còn ăn ít hơn, ăn được phân nửa chửa thì không ăn được nữa, cũng đi đến bên cạnh ngồi xuống.



Lúc này, ông chủ Hoàng cầm vò rượu bên tay phải đi đến, tay trái cầm theo hai chén rượu. Ông ta đặt hai chén rượu xuống, rót một chén cho Ngô Bình, rồi rót một chén cho mình, cười nói: “Cậu nếm thử, đây là rượu tôi tự ủ, tên Túy Sinh Tử”.



Ngô Bình cười nói: “Ông chủ Hoàng, mời, cùng dùng bữa”.







Ông chủ Hoàng cũng không khách khí, gắp một miếng thịt giao long, một ngụm nuốt xuống, cười nói: “Thịt giao này là dai nhất, tôi phơi cũng khá nhiều thịt khô để làm từng phần ăn”.







Nói rồi ông ta lại cầm chén rượu uống cạn một hơi, Ngô Bình cũng uống một ngụm, mùi vị ngọt thanh, cảm giác rất ngon. Thế nhưng, rượu vừa xuống bụng được mấy giây đã có men rượu nồng đậm xộc lên, khiến đầu cậu cũng có chút mê man.







Mùi rượu mạnh cũng không kéo dài quá lâu, đã bị thân thể mạnh mẽ của Ngô Bình phân giải, cậu cũng khôi phục lại tỉnh táo ngay lập tức.







Ông chủ Hoàng có chút bất ngờ, cười nói: “Không ngờ tửu lượng của cậu lại tốt như vậy, không hề say gì cả. Đã vậy thì uống thêm một chén”.







Ngô Bình uống liên tục ba chén rượu, chỉ khó chịu trong chốc lát, đến cuối cùng lại khôi phục như ban đầu. Lúc này ông chủ Hoàng lại càng kinh ngạc, ông ta cười nói: “Cậu có thể uống được ba chén không say, ít nhất cũng là thiên tài thế gia tông môn rồi!”







“Ồ, có thể uống mấy chén không say thì là thiên tài sao?”, Ngô Bình cười hỏi.







Ông chủ Hoàng gật đầu: “Rượu này của tôi, tên la Túy Sinh Tử. Người uống vào, đa phần đều say một trận, tựa như đã trải qua một trận sinh tử. Chỉ có người có bản chất rất mạnh thì mới có thể chống lại mùi rượu của nó”.