Thần Y Trở Lại

Chương 5980: “Người vô tri là cô”.




Cửa xe mở ra, không gian trong xe rất lớn, hàng ghế phía sau có bốn ghế, được xếp ngồi đối diện nhau, Ngô Bình và Dương Thanh Ngâm ngồi đối diện người phụ nữ.



Ngô Bình cười nói: “Cảm ơn cô nhiều”.



Người phụ nữ: “Tôi có thể câu này một chút không? Hai người đến nhà họ Viên có việc gì sao?”



Ngô Bình chỉ vào Dương Thanh Ngâm nói: “Đây là dì út tôi, là con gái bị thất lạc nhiều năm của Viên Khắc Định, bọn tôi đến để thừa kế tài sản của Viên Khắc Định”.





Vừa nghe nói thế, người phụ nữ sửng sốt, nói với tài xế: “Dừng xe”.

Tài xế thắng xe lại, người phụ nữ trên xe lạnh lùng nói: “Xuống xe”.



Ngô Bình chớp mắt: “Lúc nãy bảo chúng tôi lên xe, giờ lại bảo xuống xe, cô chơi chúng tôi đấy à?”





Người phụ nữ chau mày, nói: “Các người xuống xe xong thì lập tức đi ngay, không chừng còn có thể sống sót”.



Ngô Bình nhìn cô ta: “Ý của cô là nếu như chúng tôi đến nhà họ Viên thì sẽ chết sao?”



Người phụ nữ cười khẩy, nhìn Dương Thanh Ngâm đăm chiêu rồi nói: “Trong di chúc của Viên Khắc Định có viết sẽ để lại một phần ba gia sản cho con gái thất lạc, các người biết một phần ba tài sản là bao nhiêu không?”



Ngô Bình hỏi: “Bao nhiêu?”



Người phụ nữ: “Đấy là gia tài lên đến hơn cả trăm tỷ, là vô số đồ cổ và đất đai cùng mấy chục công ty. Thậm chí bao gồm cả một phần ba sơn trang Lâm Giang nữa. Hai người nghĩ chỉ dựa vào hai người mà có thể lấy hết được lợi ích lớn vậy sao?”



Ngô Bình cười: “Tôi nghĩ tôi có thể”.



Người phụ nữ cười nhạt: “Các người muốn chết thì có thể không xuống xe, tôi sẽ cho tài xế chở thẳng lên núi, đến lúc đó, cái chết sẽ đón chờ các người”.



Ngô Bình hỏi: “Cô là ai?”



Người phụ nữ bình thản đáp: “Tôi tên Viên Như Bội, Viên Khắc Định là bố của tôi”.



Ngô Bình “ồ” một tiếng rồi nói: “Thì ra cô là người nhà họ Viên. Xem ra lòng dạ cô cũng không tệ, lúc nãy còn khuyên chúng tôi rời khỏi, chỉ dựa vào điểm này thôi, lát nữa tôi sẽ giữ lại thể diện cho cô”.



Viên Như Bội cảm thấy Ngô Bình cứ như một người điên, hay cũng có thể là một tên ngông cuồng, cô ta ngoảnh mặt đi với vẻ khinh thường rồi bình thản nói: “Người muốn chết có khuyên cũng không được, nếu như hai người đã quyết tâm muốn đi thì tôi cũng không nói thêm gì nữa”.



Chiếc xe tiếp tục được lái đi, không khí trong xe cực kỳ yên tĩnh, Ngô Bình nhìn cảnh vật bên ngoài, cười, nói: “Không hổ là đệ nhất sơn trang của Giang Bắc, vẫn chưa đến nơi mà cảnh sắc xung quanh đã đẹp đến vậy rồi”.







Sau đó, cậu nói với Dương Thanh Ngâm: “Dì út, lúc chọn tài sản chúng ta chọn sơn trang này đi, đến lúc đó cả nhà chúng ta sẽ cùng chuyển đến đây sống”.







Không ngờ Dương Thanh Ngâm lại nghiêm túc gật đầu, nói: “Ừ”.







Viên Như Bội tức đến bật cười, cô ta từng gặp rất nhiều người ngông cuồng nhưng đây là lần đầu gặp phải người ngông như Ngô Bình đây, chút lòng trắc ẩn lúc ban đầu của cô ta cũng biến mất hết, cô ta lạnh lùng nói: “Đúng là điếc không sợ súng”.







Ngô Bình: “Người vô tri là cô”.







Viên Như Bội không thèm quan tâm đến cậu.







Chiếc xe được lái đến sơn trang Lâm Giang, vì là xe của Viên Như Bội nên được lái thẳng lên núi.







Chiếc xe dừng lại, Ngô Bình và Dương Thanh Ngâm xuống xe.