Chương 593
Đoàn Long cười nói: “Tiểu Liên, không được vô lễ. Dù có phải trả thêm mười lần số tiền ấy cũng không đủ để tôi bày tỏ lòng biết ơn đến bác sĩ Ngô đâu”.
“Không cần gấp mười đâu, một phần ba thôi là được rồi”, Ngô Bình nói.
Đoàn Long: “Những người đó trả thôi 300 triệu Euro, tôi sẽ trả cậu 100 triệu, được không?”
Đúng là một khoản tiền lớn.
Ngô Bình cười nói: “Được, anh chuyển tiền vào tài khoản cho tôi. Giờ anh ở phòng này luôn đi, à khi nào đi nhớ thanh toán tiền phòng”.
Hạ Liên nghiến răng nói: “Biết rồi”.
Ngô Bình: “Anh cứ ngâm mình liên tục 12 tiếng vào, thuốc thì uống duy trì thì sẽ khoẻ lại bình thường thôi. Không còn chuyện gì nữa thì tôi đi đây”.
Dứt lời, Ngô Bình cầm một cái túi lên, sau đó bỏ những thứ mình đã trả tiền như rượu vang, đồ ăn vặt, xì gà vào đó rồi xách đi, còn tiền phòng thì đã có Đoàn Long lo.
Thấy thế, Hạ Liên tức đến mức xì khói, cô ấy liếc nhìn Đoàn Long rồi cố nhịn. Chờ Ngô Bình đi rồi, cô ấy mới nói: “Tốt xấu gì cũng kiếm cả đống tiền của người ta mà vẫn ki thế không biết, đúng là mất mặt!”
Đoàn Long cười lớn nói: “Tôi lại thấy cậu ta thú vị đấy chứ”.
Anh ta ngập ngừng một lát rồi nói tiếp: “Cô chọn vài chai rượu ngon và xì gà mà tôi cất cho bác sĩ Ngô nhé, coi như quà cảm ơn”.
Hạ Liên trợn tròn mắt: “Anh Long, chúng ta đã trả tiền rồi mà, còn tặng quà làm gì nữa?”
Đoàn Long cười nói: “Cậu ta đã cứu mạng tôi”.
Nghe thấy thế, Hạ Liên ngậm miệng ngay rồi ngoan ngoan gật đầu.
Rời khỏi khách sạn, Ngô Bình sa sầm mặt rồi về phố Lệ Thuỷ.
Nhà cửa đã được dọn dẹp sạch sẽ, Từ Quý Phi đang ngồi điều chỉnh hơi thở ở phòng khách chờ anh về.
Nhà cửa đã trở lại như ban đầu, Ngô Bình nhìn trái ngó phải rồi vô cùng hài lòng, anh bỏ đồ lấy ở khách sạn xuống bàn rồi nói: “Anh ba, làm vài ly không?”
Nếu nói về việc nắm bắt tình hình trong giang hồ thì không ai qua được Thần Võ Ti, khi ở khách sạn, Ngô Bình đã nhận được thông tin chi tiết về tất cả các nhân vật trong giới rồi.
Anh cảm thán nói: “Cao thủ ở tỉnh K nhiều thật, Chu Phật Sinh chỉ nổi ở một nơi thôi, chứ các bang phái và gia tộc võ lâm khác cũng ghê gớm lắm”.
Từ Quý Phi: “Đương nhiên, chú muốn thế vị trí của Chu Phật Sinh thì phải được những người đó công nhận. Nếu họ không phục thì vị trí của chú sẽ lung lay, sau đó sẽ liên tục có người tới quấy rối”.
Ngô Bình: “Khó ở chỗ là để họ phục mình, đến Chu Phật Sinh cũng miễn cưỡng làm được điều này thôi mà”.