Thần Y Trở Lại

Chương 5856: “Phải xem thì mới biết được”.




Căn nhà đó rộng đến mười mẫu, nằm ở trung tâm của thần kinh. Thần kinh có thể nói là tấc đất tấc vàng, căn nhà mười mẫu có giá trị ít nhất cũng hai tỷ.



Họ vừa vào nhà thì có một quản gia bước đến, cười, nói: “Ông Nghiêm, cậu Ngô, ông chủ nhà tôi đang được ngự y chẩn trị, mời hai người đợi một lúc”.



Nghiêm Lãnh Thạch vội nói: “Không sao, chúng tôi ở bên ngoài đợi”.



Họ đợi hơn một tiếng đồng hồ, Ngô Bình bắt đầu thấy khó chịu, mấy lần định bỏ đi nhưng Nghiêm Lãnh Thạch đã khuyên cậu ở lại.





Cuối cùng, quản gia đó xuất hiện lần nữa nói: “Hai vị, sau khi được chẩn trị, tinh thần của ông chủ nhà chúng tôi không được tốt lắm, e rằng hôm nay không thể gặp hai vị được, hay là ngày mai hai vị lại đến?”



Ngô Bình đứng dậy, bình thản nói: “Ngày mai tôi sẽ không đến nữa đâu. Người sắp chết rồi mà còn làm ra vẻ trước mặt tôi, xem ra chán sống rồi”.





Cậu nói xong thì quay đầu bỏ đi, quản gia biến sắc, ông ta giận dữ nói: “Cậu thật to gan, dám nguyền rủa ông chủ nhà tôi”.



Ngô Bình cười lạnh lùng: “Ông chủ nhà ông không qua nổi tối nay đâu, nếu tối nay ông ta không chết thì ngày mai tôi đưa đầu cho ông cắt”.



Cậu nói vậy làm Nghiêm Lãnh Thạch giật mình, vội vàng nói: “Cậu chủ, sao cậu biết?”



Ngô Bình nói: “Người sắp chết sẽ có tử khí toát ra. Tôi đứng xa mười dặm cũng có thể ngửi thấy tử khí của đối phương, hơn nữa, sau khi được vị ngự y đó chẩn trị, tử khí còn trở lên nồng nặc hơn”.



Quản gia giận dữ: “Hỗn xược, người đâu!”



Một đám quân lính từ trong nhà xông ra, nhưng họ chưa ra tay thì có một giọng nói vang lên.



“Dừng tay”.



Quản gia vội cúi đầu, quay đầu hướng về người đang đến.



“Cậu chủ”.



Một người đàn ông tầm ba mươi bước nhanh ra, anh ta không quan tâm đến quản gia mà đi đến trước mặt Ngô Bình, chắp tay chào: “Tôi là Trương Khôi Tinh. Lúc nãy cậu nói là ngửi thấy tử khí sao?”



Ngô Bình: “Không sai, ông Trương là bệnh nhân, đương nhiên tử khí là của ông ta rồi, vì vậy tôi mới nói ông ta không sống qua được hôm nay”.







Cậu chủ Trương Khôi Tinh đó im lặng một lúc rồi nói: “Mời hai vị vào phòng khách nói chuyện”.







Trương Khôi Tinh mời hai người họ vào phòng khách xong thì cho người dâng trà, anh ta thở dài, nói: “Cậu nói đúng, lúc nãy vị ngự y đó đã cố gắng hơn một tiếng đồng hồ, nhưng tình hình của bố tôi càng xấu hơn. Ngự y nói e rằng bố tôi không cầm cự qua được đêm nay”.







Quản gia đứng bên cạnh tái mặt, ông ta không hề biết chuyện này, không ngờ tình hình của ông chủ lại nghiêm trọng đến vậy.







Trương Khôi Tinh đứng dậy, hành lễ với Ngô Bình: “Cậu không nhìn thấy bệnh nhân mà lại phán đoán chuẩn như vậy, thiết nghĩ y thuật của cậu rất giỏi. Không biết bố tôi có còn cứu được nữa không?”







Ngô Bình: “Phải xem thì mới biết được”.







“Vậy thì phiền cậu rồi, mời”.







Ngô Bình được đưa vào phòng bệnh, trên giường bệnh có một người đàn ông tầm hơn năm mươi tuổi, ốm tong teo, hai mắt hõm vào trong, khí tức yếu ớt, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đứt hơi.