Thần Y Trở Lại

Chương 5811: “Bác tài dừng xe một chút”.




Sau trận đấu khốc liệt trong hiệp một, thể lực của cả hai bên đều cạn kiệt, nhịp chơi rõ ràng không còn nhanh như trước, nhưng Ngô Bình không hề bị ảnh hưởng, vẫn tiếp tục tấn công quyết liệt, cậu tám lần giành được bóng, chín lần ném cú hai điểm, bốn lần ném được cú ba điểm, năm cú úp rổ khiến trường trung học Minh Châu hoàn toàn mất tự tin, ngay cả những tiếng cổ vũ la hét trên sân cũng không thể vực dậy tinh thần của họ.



Trận đấu kết thúc, tỷ số đã lên đến 120-39.



Lúc này sân đấu vang lên rất nhiều tiếng hò hét của nữ sinh, đó là đang gọi tên Ngô Bình, màn thể hiện của cậu vừa ngầu vừa xuất sắc, đã hấp dẫn được rất nhiều nữ sinh trường trung học số 1 Minh Châu.





Thậm chí khi trận đấu kết thúc, còn có người chạy đến tặng hoa cho cậu khiến đám nam sinh trường trung học số 1 Minh Châu tức ói máu.



Trận đấu vừa kết thúc, các thành viên trường trung học số 1 Trung Châu quay về phòng thay đồ, trước đó họ vẫn còn rất bình tĩnh nhưng vừa đến phòng thay đồ thì lập tức vừa cười vừa nhảy nhót.





“Quá là sảng khoái! Lần trước bị Minh Châu đánh đến mức tức chết, cuối cùng cũng trút được cơn giận này”, đội trưởng nói.



Huấn luyện viên cười nói: “Các em chơi rất tốt, nhất là Ngô bình, đúng là thiên tài bóng rổ”.



Mọi người quay sang khen ngợi Ngô Bình một hồi, huấn luyện viên nói: “Mọi người đừng kiêu ngạo, vì trận đấu tiếp theo chúng ta sẽ khiêu chiến với đội mạnh nhất trong tỉnh”.



Tiền đạo chính vỗ ngực: “Sợ gì chứ, đánh bại họ”.



Trung vệ cười nói: “Chúng ta có Ngô Bình đây rồi, thắng họ chẳng phải là dễ dàng sao”.



Huấn luyện viên nhìn thời gian nói: “Đã đến giờ ăn cơm rồi, trường trung học số 1 Minh Châu đã thua, xem chừng họ cũng không định giữ chúng ta ăn cơm chung đâu. Lần này, chúng ta đã thắng được trường trung học số 1 Minh Châu, chúng ta tìm quán nào đó ăn mừng đi”.



Mọi người hoan hô, đồng loạt đồng ý.



Mọi người thay đồ xong, lên xe rời khỏi trường trung học số 1 Minh Châu.



Chiếc xe buýt đi khỏi đó thật xa, một chiếc xe thương vụ chạy ra khỏi cổng trường.







Một thanh niên và một người đàn ông trung niên ngồi trong chiếc xe thương vụ, người thanh niên này khoảng ngoài hai mươi, sắc mặt khá khó coi nhìn chằm chằm chiếc xe buýt đang đi xa kia, lạnh lùng nói: “Đám nhóc con này thi đấu khá hay, hại tôi thua hai trăm triệu. Không thể để chúng chơi tiếp được, như thế sẽ ảnh hưởng kế hoạch dàn xếp trận đấu của chúng ta”.







Người trung niên khoảng chừng năm mươi tuổi, giống quản gia hơn, ông ta cúi đầu xuống: “Tôi hiểu rồi, lập tức dặn người đi làm ngay”.







Mấy người Ngô Bình còn đang hết sức phấn khởi trên chiếc xe, định đến một khách sạn gần đó ăn một bữa để chúc mừng.







Khi sắp đi qua một ngã tư, Ngô Bình ngồi ở hàng ghế đầu để ý thấy một chiếc xe ben bên đường làn bên trái không có ý giảm tốc độ mà phía đối diện rõ ràng là đang đèn đỏ.







Ngô Bình có cảm giác không lành, nói với tài xế: “Bác tài dừng xe một chút”.







Tài xế sửng sốt nhưng vẫn vô thức đạp phanh, chiếc xe vừa dừng lại, chiếc xe ben đó lao vút qua mà không hề có ý giảm tốc độ, tài xế đó thậm chí còn lạnh lùng nhìn Ngô Bình một cái.







Tài xế toát mồ hôi lạnh, mắng: “Mẹ kiếp, lái xe kiểu gì đấy!”