Thần Y Trở Lại

Chương 5731: “Làm phiền cô rồi”.




Lý Lương Sơn mừng rỡ: “Cảm ơn công tử đã giữ ta lại”.



Ngô Bình ở lại Tiên Kiếm Môn hai ngày, trưa hôm nay Lý Nguyên Hưng xuất quan, chân của ông ta đã hồi phục, hơn nữa vẻ mặt đã tốt hơn nhiều.



Ông ta tìm đến Ngô Bình, nói: “Cậu Ngô, cậu có thể lĩnh hội được Thiên Thượng Tam Kiếm, thiên phú siêu phàm. Một tháng trước, tôi nhận được tin về Thiên Ngoại Nhất Kiếm, chỉ là Tiên Kiếm Môn tôi không thể lĩnh hội được Thiên Thượng Tam Kiếm, huống chi là Thiên Ngoại Nhất Kiếm”.



Mắt Lý Thuần Như sáng lên: “Bố, sao bố không nói với con chuyện này?”





Lý Nguyên Hưng: “Chuyện này chỉ có một mình bố biết. Cậu Ngô, tôi muốn để cậu thử xem, không chừng cậu có thể lĩnh hội được Thiên Ngoại Nhất Kiếm”.



Ngô Bình đã biết đến Thiên Ngoại Nhất Kiếm từ lâu rồi, là một thanh kiếm mạnh nhất trong mười ba thanh kiếm. Anh hỏi: “Thiên Ngoại Nhất Kiếm ở đâu?”





Lý Nguyên Hưng: “Ở sâu trong Đông Hải có một hòn đảo, Thiên Ngoại Nhất Kiếm rơi xuống đó. Tôi từng muốn đi thăm dò nhưng tôi không thể đến gần hòn đảo này, kiếm khí đó quá đáng sợ, nếu tôi đến quá gần thì sẽ bị kiếm khí đó chém”.



Ngô Bình rất ngạc nhiên, Lý Nguyên Hưng là cường giả cấp Đạo Cảnh tầng tám mà còn không thể đến gần, e là mình cũng không làm được.



Lý Nguyên Hưng: “Thế nên cậu Ngô phải chú ý an toàn, một khi có nguy hiểm lập tức ra ngoài, không được cố chấp đi vào”.

Ngô Bình: “Vâng, cháu hiểu rồi”.



Sau khi chuẩn bị xong, Lý Nguyên Hưng và Lý Thuần Như cùng bay đến nơi sâu ở trong Đông Hải với Ngô Bình. Vài tiếng sau, từ xa đã nhìn thấy một hòn đảo nhỏ mây mù che phủ.



Ba người dừng lại ở nơi cách hòn đảo hơn một trăm dặm, Lý Nguyên Hưng nói: “Phía trước là chỗ đó. Cậu Ngô, cậu phải cẩn thận”.



Ngô Bình gật đầu, bay về phía hòn đảo nhỏ.



Như Lý Nguyên Hưng đã nói, càng đến gần hòn đảo thì uy lực của kiếm khí càng mạnh, nhưng anh không sợ, sử dụng Thiên Thượng Tam Kiếm và Thiên Hạ Cửu Kiếm đỡ lấy kiếm khí bay đến đó.



Khi anh đáp xuống rìa hòn đảo nhỏ, cảm giác đó biến mất, anh bước vào trong đảo thì nhìn thấy một người phụ nữ đang đứng trên một tảng đá, đầu ngửa lên nhìn bầu trời, bất động.



Cô ta mặc bộ đồ đen, da trắng như tuyết, tóc mượt như thác.



Lúc này Ngô Bình chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng cô ta, thế là anh khẽ ho một tiếng.



Người phụ nữ xoay người lại để lộ ra khuôn gương tuyệt đẹp, chẳng qua đẹp thì có đẹp nhưng mặt quá lạnh lùng như thể tảng băng cả vạn năm.





Ngô Bình nhìn thấy người phụ nữ lập tức rùng mình, chắp tay nói: “Làm phiền cô rồi”.







Người phụ nữ “ừ” một tiếng: “Chuyện gì?”







Ngô Bình: “Tôi nghe nói Thiên Ngoại Nhất Kiếm đang ở đây, cô có biết nó ở đâu không?”







Người phụ nữ nhìn Ngô Bình, lạnh nhạt hỏi: “Anh muốn lấy Thiên Ngoại Nhất Kiếm?”







Ngô Bình nói: “Chưa chắc là có được, có thể mở mang tầm mắt cũng tốt”.







“Mở mang tầm mắt xong, anh có thể sẽ chết, anh không sợ à?”, cô ta hỏi.







Ngô Bình sờ mũi: “Tôi sẽ



cẩn thận”.