Thần Y Trở Lại

Chương 5576: “Thế thì được rồi”.




Nguyệt Thanh Ảnh: “Không, họ tấn công Nguyệt Thị là bởi trong địa bàn của nhà em có một nơi bí mật tên là Thiên Ma Cốc. Trong đó có thứ do Thiên Ma cổ đại để lại, nhưng nơi đó rất nguy hiểm, tu sĩ Đạo cảnh cũng chẳng dám vào”.



Ngô Bình: “Thế sao không nhường Thiên Ma Cốc cho Ma Môn?”



Nguyệt Thanh Ảnh cười trừ: “Nếu họ tiến vào Thiên Ma Cốc thì thực lực sẽ tăng vọt, khi ấy Nguyệt thị càng không phải đối thủ”.



Lý Thuần Như: “Các thế lực khác ngu thật đấy, nếu Ma Môn diệt được Nguyệt thị thì lại bỏ qua cho họ chắc?”





Nguyệt Thanh Ảnh: “Cái lợi trước mắt đã che mờ mọi thứ, họ chẳng quan tâm đến hậu quả sau này nữa”.



Ngô Bình: “Vì thế bố em mới muốn em gả vào nhà họ Thi để lôi kéo họ về phe mình hả?”





Nguyệt Thanh Ảnh gật đầu: “Nhưng họ cũng biết là dù em gả qua đó thì cũng chưa chắc nhà họ Thi sẽ giúp”.



Ngô Bình: “Ừm, chuyện này phải tự dựa vào mình thôi”.



Lý Thuần Như cười nói với Ngô Bình: “Anh Bình, anh đã học Thiên Hạ Cửu Kiếm thì có thể bày Thiên Hạ Kiếm Trận để giúp Nguyệt Thị chống lại Ma Môn”.



Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Thật ra dù không có kiếm trận thì thực lực của anh Bình cũng đủ để chống lại họ. Ban nãy, anh ấy còn đánh không phân thắng bại với bố chị”.



Lý Thuần Như ngạc nhiên nói: “Thế ư? Siêu quá!”



Nguyệt Đông Thăng là cao thủ Đạo cảnh tầng thứ ba mà Ngô Bình có thể đánh ngang cơ được, điều này chứng tỏ thực lực của anh rất mạnh.

Ngô Bình: “Sao anh đánh ngang cơ với cao thủ Đạo cảnh được, chẳng qua nhờ uy lực của pháp khí Đạo cảnh thôi”.



Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Pháp khí Đạo cảnh có phải ai cũng dùng được đâu”.



Ngô Bình: “Nếu bày Thiên Hạ Kiếm Trận thì anh có thể giúp, nhưng anh cần ít nhất ba cao thủ Đạo cảnh hỗ trợ mình”.



Nguyệt Thanh Ảnh nói ngay: “Không thành vấn đề, Nguyệt Thị đầy cao thủ”.



Ngô Bình gật đầu: “Thế thì được rồi”.



Anh ngập ngừng một lát rồi hỏi tiếp: “Mấy ngày qua, có tin gì của Ngạo Thế Đan Tông không?”







Nguyệt Thanh Ảnh: “Có, ngày thứ ba anh lên núi thì Ngạo Thế Đan Tông đã cử người đến Thần Châu để nghe ngóng về hành tung của anh. Nhưng họ không đạt được mục đích, bên đó cũng báo đến là họ đã gạch tên anh ra khỏi môn phái rồi, đồng thời nhà họ Hồng kia cũng đang treo thưởng cho ai lấy được đầu của anh. Dẫu sao anh cũng hốt được cả mớ tiền của nhà họ nên đời nào họ chịu bỏ qua cho”.







Ngô Bình cười mỉa: “Kệ họ đi”.







Nguyệt Thanh Ảnh: “Mà Ngạo Thế Đan Tông cũng chẳng ra làm sao cả, với một người có tư chất cùng tài luyện đan như anh, họ chẳng những không chịu lấy lòng mà còn loại anh ra khỏi môn phái, đúng là ngu xuẩn!”







Lý Thuần Như: “Các kiểu môn phái như này thì nội bộ lục đục lắm, họ không suy nghĩ theo lối bình thường đâu. Mà thật ra như thế cũng tốt, một Ngạo Thế Đan Tông nhỏ bé mờ nhạt này sao chứa được con chân long như Ngô Bình”.







Hà Tử Trần: “Đúng thế, rời đi cũng là cái hay”.







Nghe thấy vậy, Ngô Bình nói: “Anh đang muốn mở một đan lâu ở Tiên Giới Nguyên Sử, các em có kiến nghị gì hay không?”







Hà Tử Trần nói ngay: “Mở đan lâu thì đương nhiên phải đến Thiên Nguyên! Thiên Nguyên có nhà họ Cát là thế gia luyện đan hàng đầu của Tiên Giới Nguyên Sử”.