Chương 500
Ở tầng một có một cánh cổng sắt lớn. Sau cánh cổng sắt là một hang động tối om. Anh nhìn thấy sát khí lạnh lẽo thổi ra từ hang động, lờ mờ nghe được âm thanh ma quỷ gào khóc trong tâm trí mình.
Lúc này, trên tầng hai có mấy người đang đánh bạc, đánh cũng lớn lắm. Một trong số họ thua đến đỏ mặt, đang mắng chửi.
“Bọn bây đoán xem, ông Phật bảo chúng ta canh gác ở đây mấy năm trời rồi, rốt cuộc muốn làm gì? Phát triển điểm tham quan du lịch à?”
Một người bảo: “Mày thì hiểu quái gì. Tao nghe mấy người thân cận của ông Phật từng bảo, hang động này thật ra là một trong bảy mươi hai sát địa, người và động vật vào đó đều phải chết”.
“Thế có tác dụng gì? Dùng nó để giết người?”, người kia lắc đầu.
“Vậy thì không biết. Nhưng ông Phật đã đưa một người vào đó rồi, chắc chắn ông ấy đã có dự tính riêng”.
Ngô Bình ẩn náu nghe ngóng một hồi, sau đó đứng thẳng dậy, trở về theo đường cũ.
Tình hình bên này, anh đã nắm rõ rồi. Giờ là lúc trở về hội họp với Diệp Thiên Tông.
Trèo qua núi, anh gặp được Diệp Thiên Tông và vài thuộc hạ ở giữa đường. Bọn họ vừa đến đã men theo con đường mà Ngô Bình đã đi để lên núi.
“Sư đệ, có phát hiện gì không?”, Diệp Thiên Tông hồ hởi hỏi.
Ngô Bình gật đầu: “Diệp Huyền bị nhốt trong động Quỷ. Nơi đó có người canh giữ, tu vi không yếu”.
Diệp Thiên Tông hỏi: “Đối phương là ai?”
“Độc Phật”, Ngô Bình nói, “Nghe họ nói chuyện, hang động ấy là một trong bảy mươi hai sát địa”.
Diệp Thiên Tông rất đỗi kinh ngạc. Thoắt cái như đã ngộ ra gì đó, ông ấy bèn nói: “Anh hiểu rồi! Độc Phật nhất định đang bài bố sát trận ở đó. Chỉ cần anh vào đó, chắc chắn sẽ chết!”
Ngô Bình nói: “Sư huynh à, em khá thạo trận pháp. Lát nữa em vào cứu người trước, sư huynh đứng canh giữ bên ngoài nhé”.
“Mâu thuẫn chỉ là bề ngoài”, Diệp Thiên Tông giải thích, “Sự tồn tại của Thần Võ Ti đã trói buộc chân tay của Độc Phật. Năm đó Độc Phật từng cạnh tranh vị trí đứng đầu Thần Võ Ti, vì địa vị giang hồ của sư phụ nên cuối cùng anh đã thắng”.
Ngô Bình hỏi: “Nếu g iết chết được sư huynh, Độc Phật sẽ có cơ hội vào Thần Võ Ti?”
Diệp Thiên Tông trả lời: “Đây không phải lý do Độc Phật ra tay với anh. Nguyên nhân thật sự nằm ở Trương Nguyên Cổ. Nếu không phải hắn đứng đằng sau, Độc Phật tuyệt đối không dám ra tay với anh!”
Ngô Bình nói: “Sư huynh, chúng ta cứu Diệp Huyền ra, đối phương chắc chắn sẽ không để yên”.