Thần Y Trở Lại

Chương 470






Chương 472

“Cho tôi phương thuốc”, Ngô Bình ra lệnh.

Người đàn ông lấy một cái bình, một cái túi ra rồi nói: “Đây là phương thuốc gia truyền nhà tôi, đã truyền được chín đời rồi. Chiếc bình này là thuốc mà tôi đã chế sẵn, chỉ cần dùng một lượng cực ít thôi cũng có thể điều khiển được người khác”.

Ngô Bình cất cái bình và cái túi ấy đi rồi hỏi tiếp: “Lục Kình Ba sai các người đến đúng không?”

“Vâng”, gã đáp: “Lục Kình Ba trả tôi rất nhiều tiền, bảo tôi dùng thuốc khống chế Trần Lăng Sương, bắt cô ấy gia nhập công ty Hoa Ảnh”.

Ngô Bình: “Lục Kình Ba làm thế không sợ bị lộ à?”

Người đàn ông: “Bây giờ, ông ta đang bị kẹt vốn vì đầu tư quá nhiều vào trang mạng, ba năm mà đã đầu tư 50 tỷ rồi”.

“Nếu Trần Lăng Sương về Hoa Ảnh thì giá cổ phiếu sẽ tăng, ông ta sẽ có thêm tiền để đầu tư vào trang mạng”.

Ngô Bình không ngờ người như Lục Kình Ba lại thiếu tiền, anh lắc đầu nói: “Anh về nói với Lục Kình Ba, nếu ông ta còn dám có ý đồ xấu với Trần Lăng Sương thì tôi sẽ lấy mạng ông ta đấy”.

Dứt lời, anh dẫn Trần Lăng Tuyết rời khỏi khách sạn, xe của Quảng Hải đã chờ sẵn bên ngoài.

Thấy Ngô Bình bình an trở ra, Quảng Hải thở phào một hơi. Nếu chờ lâu không thấy anh ra ngoài thì anh ấy sẽ xông vào. Ngô Bình là sư thúc của anh ấy, nhỡ anh mà làm sao thì sư phụ sẽ lột da anh ấy mất.

“Sư thúc, người xử lý hết người bên trong rồi à?”, anh ấy hỏi.

Ngô Bình gật đầu: “Đi thôi”.

Chiếc xe lăn bánh, Ngô Bình hỏi: “Quảng Hải, anh có biết chuyện Lục Kình Ba đang kẹt vốn không?”

Quảng Hải gật đầu: “Có, mấy năm qua Lục Kình Ba làm ăn thuận lợi nên đã nổi dã tâm lớn. Ông ta thế chấp hết cổ phiếu của công ty để mua hai đài truyền hình và một trang mạng, tổng cộng hết hơn 100 tỷ. Phần lớn đều vay của ngân hàng hết”.

“Đệ tử nghe Diệp Huyền nói Lục Kình Ba muốn xây dựng một tập đoàn có giá trị hàng nghìn tỷ trên thị trường, hẫu thuẫn cho ông ta là nhà họ Lục và bang Long Xà. Nhưng ông ta đi nhanh quá, không dự trước được là năm ngoái tình hình phim ảnh lại ảm đạm, hàng loạt cổ đông rút vốn nên ông ta mới bị kẹt vốn”.

Sau khi ngắt máy, Trần Lăng Sương gọi cho Ngô Bình ngay, điện thoại vừa kết nối thì cô ấy đã nghe thấy giọng của em gái mình: “Chị ơi, em không sao”.

Trần Lăng Sương ngẩn ra rồi mừng rơi nước mắt: “Tiểu Tuyết, họ không làm gì em chứ?”

“Không ạ, anh Ngô đến kịp và hạ bọn chúng hết rồi”, Trần Lăng Tuyết nói: “Chị, em với anh Ngô sắp về đến nhà rồi”.

Trần Lăng Sương: “Thế thì tốt, chị đang chờ đây”.