Thần Y Trở Lại

Chương 449






Chương 451

Dương Mộ Bạch thở dài: “Của tà môn đấy, bên ngoài lắm cơ quan lắm, để phá được nó anh cũng mệt hết hơi. Nhưng đến giờ vẫn chưa mở được hết”.

Ngô Bình cau mày: “Khó thế sao?”

Dương Mộ Bạch: “Càng là hang động cao cấp thì bày binh bố trận ở ngoài càng nhiều, chuyện bình thường mà”.

Ngô Bình gật đầu: “Anh nghỉ ngơi đi, để em xem nào”.

Dương Mộ Bạch: “Ờ, khéo chú lại có cách cũng nên”.

Ngô Bình hỏi thêm Dương Mộ Bạch về chuyện của Thần Thiên Giáo, ông ấy nói người của giáo phái này đã bị đuổi đi, các cao thủ bỏ mạng khá nhiều, giáo chủ cũng đã bị thương nặng.

Nghe thấy Thần Thiên Giáo bị tổn thất nặng nề, Ngô Bình nói: “Đáng đời! Giáo phái đó chẳng tốt đẹp gì”.

Dương Mộ Bạch: “Hạng tôm tép thôi mà, không đáng nhắc đến. Sư đệ, đại sư huynh bảo Oda Nobunaga đến tìm cậu rồi bị cậu giết rồi hả?”

Ngô Bình cười trừ: “Sư huynh biết rồi ư?”

Dương Mộ Bạch vỗ vai anh: “Không phải lo, có đại sư huynh và anh thì nhà Oda không dám làm gì cậu đâu”.

Hai người ngồi nghỉ tại chỗ chờ trời sáng, Ngô Bình đi theo Dương Mộ Bạch vào trong hang đá. Phía sau có một hang dài và hẹp, các cơ quan ở đây đều đã bị phá. Thần Võ Ti cũng phải trả giá nhiều cho nó.

Hai người đi thêm hơn một trăm mét nữa thì thấy một hang động khác, bên trên có khắc ký hiệu kỳ lạ. Ngô Bình vừa nhìn đã biết đó là ký hiệu của thời tiền sử.

Anh giật mình nói: “Sư huynh, cửa hang này chưa mở được ạ?”

Dương Mộ Bạch thở dài: “Bọn anh dùng bom, máy khoan, chất hoá học mà vẫn không ăn thua”.

Ngô Bình khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì thấy cửa hang được làm bằng chất liệu rất đặc biệt nên cứ vô cùng, bảo sao Dương Mộ Bạch dùng đủ mọi cách vẫn phải bó tay với nó. Hơn nữa, cửa hang dày những hai mét, nặng thì khỏi bàn, di rời nó sẽ rất khó.

May mà anh phát hiện có một cái chốt ở phía sau, sau một hồi nghiên cứu, anh giơ tay ra ấn liên tục lên cửa hang, sau mỗi cú ấn của Ngô Bình, cửa hang lại lún thêm một ít.

Cung điện này rộng khoảng ba, bốn nghìn mét vuông, nhưng trống rỗng, không có gì cả. Dương Mộ Bạch trợn trừng mắt, nhìn hết bên này sang bên nọ rồi thở dài thườn thượt: “Sao lại rỗng tuếch thế này?”

Ngô Bình đã khởi động khả năng nhìn xuyên thấu rồi, anh quan sát nền nhà và trần thì thấy dưới sàn nhà có càn khôn.

Ngô Bình bình thản hỏi: “Sư huynh, từng có hang động trống không nào trước đó chưa?”

Dương Mộ Bạch nói: “Thiếu gì, nhiều nơi bị những người phát hiện ra trước lấy đi. Xem ra vận may không đến với anh em mình rồi, cứ tưởng có thu hoạch gì chứ”.