Chương 412
Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Tôi có thể dùng kim châm cứu khoá hồn phách lão ta lại, để lão không thể dùng lực tinh thần được nữa”.
“Có hữu dụng không?”, Trần Vĩnh Chân không tin cho lắm.
Ngô Bình: “Yên tâm, đừng nói là lão ta, đến cường giả Địa Tiên, tôi cũng phong bế được mà”.
Trần Vĩnh Chân mừng rỡ: “Thế thì tốt quá rồi! Anh Ngô, chúng ta bắt đầu luôn thôi, anh ra ngoài trước đi, chắc lão già ấy sắp về rồi đấy”.
Ngô Bình gật đầu rồi về phòng của mình chờ.
Hơn chục phút sau, quả nhiên ông lão đó đã quay về. Lão ta chính là Trịnh Thiên Tá – một trong hai Song Tiên. Trịnh Thiên Tá đẩy cửa đi vào rồi nói với Từ Thiên Hựu: “Sư đệ, đệ lại phải vất vả rồi”.
Trần Vĩnh Chân: “Sư huynh, chờ huynh hồi phục rồi thì chúng ta đi tìm Ngô Bình, phải nhanh chóng lấy được linh khí”.
Trịnh Thiên Tá gật đầu: “Chuyện này không khó, tối nay ta sẽ triển khai ngay”.
Lão ta bỏ dược liệu trong tay xuống, sau đó ngồi xếp bằng, chầm chậm vận công. Khoảng nửa tiếng sau, lão ta đã nằm trên giường rồi nói: “Sư đệ, phiền đệ!”
Trần Vĩnh Chân đứng dậy rồi cười nói: “Huynh đệ mình cần gì khách sáo”.
Anh ta bỏ dược liệu vào một cái chậu rồi châm lửa, dược liệu đang ẩm nên không cháy mà chỉ bốc khói. Trần Vĩnh Chân giơ tay đẩy cột khói ấy về phía Trịnh Thiên Tá, làn khói đã che phủ người lão ta.
Trịnh Thiên Tá: “Sư đệ, bắt đầu đi, ta cảm giác thời gian lần này lâu hơn”.
Trần Vĩnh Chân: “Sư huynh cứ bình tĩnh, đừng vội!”
Loáng cái, người Trịnh Thiên Tá đã cứng đờ rồi nằm thẳng cẳng, mắt lão ta nhắm lại, không còn nói gì nữa.