Thần Y Trở Lại

Chương 3547




Người mặc áo bào bạc cười nói: “Các vị, cây cung này có tên là Long Xà, được Chân Hoàng thượng cổ làm từ thiên xà và cự long hỗn mang, người kéo cung càng mạnh thì sẽ khiến cung Long Xà phát sáng càng nhiều phù văn. Từ xưa đến nay chỉ có vài người có thể kéo căng cây cung này đến cực hạn. Những ai trong các vị ngồi đây có tu vi dưới Đại La đều có thể lên thử xem. Người kéo cung nếu có thể khiến một đầu rồng sáng lên thì sẽ được nhận một phần thưởng. Sau đó, mỗi đầu rồng sáng lên đều sẽ được thưởng thêm”.

Người mặc áo bào bạc giới thiệu cho mọi người biết cung Long Xà này có hai mươi tư đầu rồng, mười hai đầu rắn. Cùng với sự gia tăng sức mạnh của người kéo cung, cứ hai đầu rồng sáng lên thì sau đó sẽ có một đầu rắn sáng lên. Khi cả hai mươi tư đầu rồng và mười hai đầu rắn đều sáng thì có nghĩa là cung đã được kéo căng đến cực hạn.

Nghe xong, có người hỏi: “Không biết kéo căng cung này đến cực hạn thì sẽ có phần thưởng gì?”

Người mặc áo bào bạc cười đáp: “Vương Mẫu đã nói, nếu có người có thể kéo cung căng đến cực hạn thì cho thấy rằng có duyên với cung Long Xà này, tặng cây cung này cho người đó luôn”.

Nghe nói được tặng cung Long Xà, mọi người đều xao động, mấy Thiên Tiên đi cùng sư tôn mình tới đây cũng bắt đầu háo hức, muốn lên trước thử. Người mặc áo bào bạc chưa nói hết lời thì một vị bán thần đã lên trước, anh ta có huyết mạch của Đại Lực Thần Vương, sức lực vô hạn, muốn đoạt được cây cung này!

Sau khi vị bán thần này bước ra thì hoá thân thành người khổng lồ cao tám trăm mét, trên cánh tay xuất hiện thần văn kỳ diệu, mặt đất dưới chân anh ta cũng hiện ra vô số thần lạc, số thần lạc này mơ hồ kết thành một đại trận thần đạo, khiến sức mạnh của anh ta lớn thêm!

Tu sĩ này vừa xuất hiện, không ít người đã thốt lên kinh ngạc.

“Huyết mạch của Đại Lực Thần Vương, e là cung Long Xà này thuộc về anh ta mất rồi!”

“Hừ! Anh chưa nghe rõ à? Chỉ có vài vị cường giả thượng cổ mới kéo căng cây cung này tới cực hạn được, nếu một bán thần như anh ta có thể làm được thì các cường giả thượng cổ cũng quá yếu rồi đấy”.

“Nói đúng. Muốn kéo căng dây cung đến cực hạn chắc là anh ta làm không được. Nhưng thiết nghĩ với sức lực bất tận thế này, có lẽ anh ta có thể làm sáng mười đầu rồng đấy!”

Trong lúc mọi người đang bàn tán, vị bán thần này đã đi tới trước cung Long Xà. Tay trái anh ta cầm cánh cung, tay phải cầm dây cung, thở ra rồi quát lên: “Mở ra!”

Trong không khí có thêm một luồng sức kéo khiến lỗ tai của mọi người bị chấn động, không khí như cô đặc lại. Người ta thấy mặt trời, mặt trăng, ngôi sao trên cung đồng loạt sáng lên, sau đó một cái rồi hai cái đầu rồng sáng lên, sau đó nữa là một cái đầu rắn sáng lên.

Đến khi kéo sáng được bảy cái đầu rồng và ba cái đầu rắn thì vị bán thần này cũng đã hết sức, cánh tay anh ta mỏi nhừ, bèn buông dây cung ra.

Người mặc áo bào bạc rất vui mừng nói: “Khá lắm. Bảy đầu rồng, ba đầu rắn, tổng cộng mười đầu, là thành tích rất tốt rồi”.

Trong đám đông có một thanh niên thấy không phục, anh ta bước ra trước, nhoáng một cái đã hoá thành người khổng lồ chín trăm mét, nhận lấy cây cung rồi dốc hết sức kéo.

Tách tách tách!

Đầu rồng và đầu rắn trên cung lần lượt sáng lên như pháo nổ, dường như không có thời gian dừng. Bỗng chốc, trên cung có tám đầu rồng và bốn đầu rắn, tổng cộng mười hai đầu!”

Vị bán thần kia thấy có tu sĩ nhân loại vượt qua mình thì không khỏi liếc mắt nhìn, thanh niên kia cũng quay đầu trợn anh ta một cái, không khí nồng nặc mùi thuốc súng. Rõ ràng cả hai không ưa nhau.

Lại có thêm vài người nữa lên thử, nhưng cũng không có ai vượt qua được hai người phía trước, thành tích của người giỏi nhất trong số những người còn lại cũng chỉ đạt đến bốn đầu rồng và hai đầu rắn thôi.

Người mặc áo bào bạc tuy ngoài mặt nở nụ cười nhẹ nhưng ánh mắt lại che giấu nỗi thất vọng, lẽ nào trên thế gian này thật sự không có thiên tài tuyệt thế như các cường giả thượng cổ hay sao?

Lam Hâm nói: “Sư đệ, em ra thử đi”.

Ngô Bình cười nói: “Sư tỷ, để những người khác thử trước đi, nhỡ em kéo cung căng tới cực hạn thì người khác không còn cơ hội nữa rồi”.

Lam Hâm liếc anh một cái: “Sư đệ, em tự tin lắm đấy”.