Thần Y Trở Lại

Chương 264






Chương 265

Thấy Lư Tuấn Phi nhìn mình, Vương Kiêu Đằng run sợ nói: “Tuấn Phi, cậu đừng nghe nó, nó là cái thá gì chứ, sao có thể đạp đổ nhà họ Lư cậu được?”

“Im mồm!”

Lư Tuấn Phi lạnh giọng nói: “Tôi đã chuyển nhượng hết cổ phần của sơn trang Thái Khang rồi nên cậu không cần thi công công trình ấy nữa, à phí thi công đợt đầu tôi cũng không trả cho cậu đâu”.

Vương Kiêu Đằng đần mặt ra, không trả thù lao ư? Hắn ta đã phải cầm cố nhà cửa đất đai để lấy tiền thi công dự án này đó.

Vương Kiêu Đằng vội nói: “Tuấn Phi, cậu không thể như vậy được, chúng ta là anh em tốt mà…”

“Ai là anh em với cậu!”, Lư Tuấn Phi lạnh mặt nói: “Từ giờ trở đi, cậu đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, cút khỏi Vân Kinh đi, nếu không thì đừng hòng nhận được một đồng tiền công nào của đợt thi công sau”.

Vương Kiêu Đằng vừa tức vừa sợ, nhưng không dám nổi giận, vì hắn ta đã bị Lư Tuấn Phi nắm đằng chuôi. Nếu Lư Tuấn Phi không trả tiền thi công thì cả nhà hắn ta sẽ phải hít khí trời mà sống.

Hắn ta hít sâu một hơi, nói: “Được, tôi sẽ đi, giờ tôi sẽ rời khỏi Vân Kinh rồi về huyện luôn”.

Vương Kiêu Đằng thầm thấy vô cùng tủi nhục, nhưng vì mấy triệu đó nên hắn ta không dám phản kháng. Vì thế chỉ có thể đỏ mắt bỏ đi, nhưng vẫn không quên lườm Ngô Bình.

Ngô Bình gọi hắn ta lại rồi hỏi: “Cậu lườm tôi đấy à?”

Vương Kiêu Đằng giật mình rồi vội chối: “Không”, dứt lời, hắn ta bỏ chạy luôn.

Thấy Vương Kiêu Đằng đi rồi, Lư Tuấn Phi lại nhìn sang Ngô Bình: “Ngô Bình, tôi thấy chúng ta không nhất thiết phải đối đầu đâu”.

“Cậu chưa đủ trình đối đầu với tôi đâu”, Ngô Bình thờ ơ nói: “Biến về chỗ đi, đừng làm tôi ngứa mắt”.

Lư Tuấn Phi nghiến răng rồi đành ngậm ngùi về chỗ, nhanh chóng biến khỏi tầm nhìn của Ngô Bình.

Cách đó không xa, Tôn Tinh và Triệu Kỳ Lượng thấy thế thì đều ngẩn ra, chuyện gì vậy? Tại sao Lư Tuấn Phi lại sợ Ngô Bình thế?

Tôn Tinh khẽ hỏi: “Hay Ngô Bình đã nắm được điểm yếu của Lư Tuấn Phi?”

Triệu Kỳ Lượng gật đầu: “Cũng có thể, nếu không cậu Lư giàu vậy thì sao phải sợ Ngô Bình chứ”.


Hắn suy nghĩ một lát rồi cắn răng đi tới cạnh Ngô Bình rồi quỳ xuống đất: “Ngô Bình, tôi sai rồi, tôi không nên châm chọ cậu, cũng không nên đuổi cậu về. Tôi sai thật rồi, tôi quỳ xuống xin cậu tha cho bố tôi”.

Ngô Bình lạnh lùng nhìn hắn rồi nói: “Năm xưa, tôi với cậu không thân thiết gì, chỉ quen biết qua loa thôi, sao cậu chọc giận tôi làm gì? Ăn no rửng mỡ à?”

Trương Hậu Bảo như sắp khóc đến nơi: “Ngô Bình, tôi sai rồi, cậu tha cho bố tôi được không?”

Ngô Bình gật đầu: “Được!”