Thần Y Toàn Năng

Chương 14: Có nghe thấy em ấy nói không




“Thì ra là thế!" Lục Phàm khẽ gật đầu: "Cho dù là môn chủ của mấy anh cũng không dám làm vậy với tôi đâu, lá gan của anh lớn đấy chứ.”

“Tôi nào dám!”

Đầu trọc bị dọa sợ, hai chân nhũn ra, gã biết địa vị của Lục Phàm ở Thanh Long môn rất cao. Ngay cả Hàn Vân Hải cũng cung kính với Lục Phàm, huống chi là lớp đàn em như gã.

Tần Hoài An ngạc nhiên sửng sốt, người hắn thuê tới cung kính với Lục Phàm thế kia thì còn đánh đấm thế nào được, đây là chuyện gì vậy?

“Quên đi, chỉ là một chuyện nhỏ, tôi cũng không so đo với anh làm gì”. "Lục Phàm xua xua tay.

"Cảm ơn Lục tiên sinh, cảm ơn Lục tiên sinh!" Gã đầu trọc vội vàng gật đầu, căm tức nhìn Tần Hoài An: “Thằng nhãi mày nghĩ mày là ai, còn dám động thủ với Lục tiên sinh!”

Nói xong lại thụi cho Tần Hoài An mấy quyền, đồng thời sai đàn em đè Tần Hoài An lại, đợi Lục Phàm xử lý.

"Lục tiên sinh, chuyện này xử lý như thế nào?" Đầu trọc hỏi: "Tần Hoài An này không phải là người tốt, nếu không phải do thằng oắt đó, tôi cũng không.....suýt tí... đánh...Lục tiên sinh.”

"Dạy cho thằng đó một bàn học đi, bài học nào để nó nhớ lâu một chút, về sau nếu nó còn dám làm bậy, thì phế cả hai hai tay hai chân nó!"Lục Phàm hung ác nói: "Tôi ngược lại muốn nhìn một chút, bên trong đại học Thanh Châu kia, còn có tên nào dám khiêu khích ông đây."

Tần Hoài An bị đánh một trận, vội vàng kêu gào, nước mắt giàn dụa cầu xin Lục Phàm bỏ qua cho gã nhưng Lục Phàm lại không thèm để ý, người như tên đó mà không dạy cho nó một bài học thì về sau nó sẽ còn tiếp tục muốn trả thù.

Lâm Khả Nhi nhíu mày lên tiếng: "Hay là thôi đi! Dù sao nơi này cũng là đại học Thanh Châu!”

Lục Phàm gật đầu: "Có nghe thấy em ấy nói không, dừng ở đây!”

Gã đầu trọc vội vàng gật đầu, ra hiệu để cho đám đàn em dừng tay, Tần Hoài An bị ăn đấm nãy giờ nhìn rất thê thảm nhưng hắn nào dám oán hận, hắn biết, hắn bây giờ chỉ cần nói thêm một câu, chắc chắn sẽ bị đánh đến chết.

“Bà nội đợi chúng ta ở nhà chắc là lo lắng lắm rồi, mau về nhà thôi!”

Lục Phàm cười nói một tiếng, sau đó đạp xe phóng đi mang theo Lâm Khả Nhi ngồi phía sau, nhanh chóng phi về nhà. Bỏ lại cả đám người ở đó mắt to trừng mắt nhỏ, không biết làm sao.

Bọn họ biết rất rõ Tần Hoài An ở đại học Thanh Châu có tiếng nói rất lớn, nhưng thật không ngờ, Lục Phàm vừa xuất hiện đã hoàn toàn nghiền nát khí thế cũng như tiếng tăm của Tần Hoài An.

"Tứ gia, người đó rốt cuộc là ai, vì cái gì anh sợ tên đó như vậy?" Tần Hoài An cố nhịn cơn đau xuống dể đứng lên, cả người hắn không có chỗ nào là không bầm dập.

“Là ai ấy hả?” Tứ gia cười lạnh: "Mày ăn gan hùm mật gấu mới dám đi gây sự với tiên sinh, đụng phải tiên sinh chỉ có thể trách mày đen quá thôi!"



Nói đến đây, Tứ gia lại đạp Tần Hoài An thêm một cước: "Mẹ nó lại còn kéo tao vào hại tao hôm nay suýt chết.”

Tần Hoài An có chút chật vật nhưng hắn không cam lòng: "Tôi tốt xấu gì cũng là phú nhị đại, tên đó chỉ là người bình thường, còn là tầng lớp lao động, có tư cách gì mà so với tôi!”

“Thằng nhóc này đúng là không biết trời cao đất rộng là gì ha, không có chút thái độ hối cải nào luôn, đây để tao cho mày biết!" Tứ gia lạnh lùng nói: "Biết Thanh Long môn không?”

"Đương nhiên biết, người ở thành Thanh Châu làm gì có ai không biết Thanh Long môn, thế lực đứng đầu thế giới ngầm Thanh Châu, nghe nói Tứ gia anh cũng là người Thanh Long môn." Tần Hoài An vẻ mặt hâm mộ.

"Ờ mày nói đúng rồi tao là người của Thanh Long môn." Tứ gia lạnh lùng nói: "Mà cái người vừa rồi mày muốn cho một bài học á, ngay cả môn chủ của bọn tao, cũng phải cung kính gọi người ta là Lục tiên sinh!"

“Cái này sao có thể!" Tần Hoài An kinh ngạc la lên: "Môn chủ Thanh Long môn, là sự tồn tại vô cùng khủng bố đó!

"Có một số việc mày không biết, cũng không cần biết, mày chỉ cần nhớ, tiên sinh và những người xung quanh tiên sinh, gặp thì cung kính dập đầu cho tao!"

Tứ gia nói xong, mang theo đàn em rời đi.

Tần Hoài An lại vội vàng hô: "Mười vạn kia...”

“Mười cái đầu mày chứ mười!" Một gã đàn ông to con đá một cước, đạp Tần Hoài An ngã xuống đất.

Tần Hoài An vẻ mặt uể oải, thật sự là mất crush, mất đàn em, mất tiền mà quan trọng nhất là mất mặt!

“Đây là Tần Hoài An mà tôi biết sao? Chuyện này cũng quá khó tin!”

“Tần thiếu nổi danh lừng lẫy của đại học Thanh Châu, không biết có bao nhiêu người ngưỡng mộ, hôm nay lại bị đánh sấp mặt liên tục từ sáng đến chiều!"

“Quả nhiên là sống trên đời không nói trước được điều gì, núi cao còn có núi cao hơn mà, Tần Hoài An chắc đụng độ phải người tàn nhẫn lắm!”

"Không thể nói như vậy, vừa rồi người kia ăn mặc bình thường lắm, nhưng mà biết đâu là nhà giàu khiêm tốn, bằng không thì làm sao so được với Tần thiếu.”

Trong đại học Thanh Châu, mọi người tụ tập, ngươi một lời ta một câu, vô cùng ồn ào náo nhiệt, vô cùng nhiều chuyện!

Trong xóm người lao động, bà Quế Hoa đã nấu cơm xong, đứng ở ngoài cửa nhìn ra xa, nhìn thấy bóng dáng Lục Phàm và Lâm Khả Nhi trên xe đạp, bà lúc này mới yên tâm mỉm cười: “sao bây giờ mới về? Không phải hôm nay con được nghỉ sớm sao?

“Cái kia......”

Lâm Khả Nhi đang không biết giải thích ra sao, Lục Phàm mới cười nói: "Khả Nhi tan học sớm lắm ạ nhưng do con trên đường đi đón em ấy bị chậm trễ.”



"Mau đi rửa tay đi, hôm nay bà làm mấy món ngon, các con nhất định sẽ thích!" Bà cụ mỉm cười.

Lục Phàm và Lâm Khả Nhi gật đầu, đi tới bên cạnh bàn nhìn thấy một mâm đồ ăn rất phong phú, đĩa nào đĩa nấy đầy ắp, liền cảm thấy vui vẻ.

“Hôm nay công việc thuận lợi, bà kiếm được không ít tiền." Bà Quế Hoa loay hoay dọn bát đũa, cười nói: "Các con đều đang trong tuổi phát triển mà, cần phải ăn ngon một chút.”

"Bà nội sắc mặt bà kém lắm, đêm qua bà thức đêm làm bánh hoa quế có phải không? Bà giấu bọn con thức đến mấy giờ vậy?” Lâm khả Nhi buồn rầu nói.

“Bà lớn tuổi nên không ngủ nhiều mà thôi, cũng không tính là thức đêm đâu." Bà cụ mỉm cười nói: "Mau nếm thử mấy món này đi, xem có hợp khẩu vị của các con hay không?”

“Chỉ cần là bà nội nấu, con đều thấy ngon!." Lâm Khả Nhi làm nũng.

Lục Phàm lúc này mới móc từ trong túi ra một xấp tiền: "Bà nội, trong này là ba vạn, bà cầm trước đi! Sau này bà nội đừng vất vả như vậy nữa.”

“Tiểu Phàm số tiền này ở đâu con có?” Bà Quế Hoa nhíu mày: "Chúng ta tuy nghèo một chút, nhưng không trộm, không cướp, đều kinh doanh đàng hoàng, không thể làm chuyện xấu.”

“Bà xem kìa, con giống người làm chuyện xấu để kiếm tiền lắm hả?” Lục Phàm xấu hổ nói: "Đây là con đường đường chính chính kiếm được, bà cứ yên tâm cầm đi!”

"Làm sao một ngày có thể kiếm nhiều tiền như vậy!" Bà cụ lắc đầu: "Tiểu Phàm, con rốt cuộc làm cái gì?"

"Hôm nay con ghé qua thị trường đồ cổ, muốn mua một món đồ trang trí thôi nhưng không ngờ nó là đồ cổ hàng thật cho nên con bán đi, kiếm lời một khoản." Lục Phàm mỉm cười nói: "Con trước đó đã nói rồi, nhất định để bà nội và Khả Nhi sống những ngày tháng tốt lành!"

“Vậy anh cũng quá may mắn đó! "Lâm Khả Nhi vui vẻ nói: "Lần sau anh Lục Phàm phải dẫn em theo!”

"Không thành vấn đề, lần sau anh dẫn em đi dạo ở thành đấu giá." Lục Phàm gật đầu cười nói: “Bây giờ chưa đi được vậy mua cho em món gì đó để bù đắp nhé, em muốn cái gì, anh tặng cho em!"

Lâm Khả Nhi vẻ mặt vui mừng, sau đó lại lắc đầu: "Không được, kiếm tiền không dễ đâu, em không muốn anh tốn kém!"

"Em đã gọi anh là anh trai rồi, mua đồ cho em gái mình mà tốn kém gì chứ!" Lục Phàm liếc mắt một cái: "Em mau nói đi em thích cái gì, anh trai sẽ tặng cho em.”

Lâm Khả Nhi lắc đầu: "Món quà tốt nhất chính là luôn làm bạn với em!”

Nội tâm Lục Phàm khẽ run, những lời này làm cho anh có chút cảm động, cho tới bây giờ anh chưa từng yêu đương, vậy mà bây giờ có chút động tâm.

“Khụ khụ...... Xem ra món ăn hôm nay không ngon lắm, các con chả đứa nào chịu động đũa." Bà Quế Hoa xấu hổ cười nói.