Thần Y Thế Kỷ 21

Chương 6




"Thì ra...mọi chuyện chính là như vậy, tỷ không phải là Thất Di."

Cô gật đầu, nhìn ánh mắt chứa đầy thất vọng của bọn họ trong lòng liền có cảm xúc không tốt một chút nào.

Bạc Di không biết chính mình đem toàn bộ sự thật kể cho bọn họ nghe là quyết định đúng hay sai? Chỉ biết, họ biết sự thật thì chính cô cũng nhẹ lòng.

"Vậy Di tỷ bây giờ có sống tốt không?"

"Tỷ không biết."

Cái này thì đích xác là cô nói dối.

Mỗi đêm thông qua tâm thức của mình, cô sẽ nhìn thấy được Thất Di trong vùng không gian màu đen đó. Hai người hoàn toàn có thể mang mọi chuyện kể lại cho nhau nghe, cũng từ đó cô biết được rất nhiều chuyện của Hàn Thần và nhóc An. Nhưng cư nhiên chưa bao giờ mở lời hỏi về những rắc rối ban nãy, tin cô đi, đêm nay sẽ đem tất cả một lượt hỏi cho rõ mới được.

"Ca ca, huynh biết chuyện này sao? Vậy tại sao lại không nói cho bọn muội sớm biết một chút."

Vương Thần im lặng.

"Chẳng trách ta thấy Tiểu Di rất lạ, trước đó đau lòng bao nhiêu thì khi tỉnh lại gần như quên sạch, một chút cũng không thấy luyến lưu. Ta cứ nghĩ là muội đã nghĩ thông, hóa ra không phải."

Tại sao Bạc Di lại nghe như bọn họ đang trách móc cô vậy?

"Muội...Thật sự nhanh quá, tiếp nhận không được!"

Nhạc Vân nói xong liền lặng lẽ quay đầu đi chỗ khác. Viền mắt trở nên đỏ và bắt đầu có nước. Hai bàn tay nắm chặt lại như kìm nén một điều gì đó ở trong lòng.

Không gian xung quanh bỗng nhiên trở nên trầm mặc, tựa hồ như đang ở cõi vô thanh, một khắc không tiếng động.

Bạc Di bị cái im lặng này làm cho khiếp đảm, bàn tay nắm chặt lấy một đóng lá dưới chân, tuyệt đối không ngước lên, cũng không muốn suy nghĩ bất kì điều gì. Chính là khi suy nghĩ, cảnh tượng giết người ban nãy lại quay về, cô sợ mình sẽ lại kinh hoàng mà khóc lóc, khiến cho bọn họ cảm thấy cô yếu đuối và phiền. Nhưng mà bọn họ đâu có biết, ở thế giới của cô chỉ cần giết một người lương tâm liền không thể an nhàn mà sống, không giống như họ, giết người xong còn ở đây bàn chuyện.

"Ban nãy...có bị thương không?"

Vương Thần không hiểu tại sao mình lại muốn quan tâm cô, nhưng Bạc Di lại không nhìn ra thành ý liền buông một câu hờ hững: "Không."

"Thật không, khi nãy ta thấy muội ôm chặt lấy tiểu công chúa."

"Đúng vậy, tỷ thật không bị thương?"

"Không."

Lời nói của cô thành công mang mọi thứ về cõi vô thanh.

Mẹ nó, thật muốn tự giết chính mình ghê!

"Hiện tại Tiểu Di không biết chút võ công nào, chúng ta đi nữa e rằng sẽ gặp nguy hiểm, dù sao thông tin chúng ta hộ tống công chúa về nước cũng đã bị bọn người Âu Dương phát hiện. Chẳng bằng chúng ta đi ngược về Trấn Quốc tìm Thiên Bạc Lâm và Mạc An Trúc tỷ tỷ, cùng bọn họ hộ tống công chúa về nước."

Sát Phong nhìn mọi người nói ra toàn bộ kế hoạch của mình, Vương Thần không nhanh không chậm suy nghĩ gật đầu. Dù sao đi tiếp sẽ rất nguy hiểm, bọn họ không thể liều mà đem tính mạng công chúa ra đánh cược được.

"Bọn muội thấy như thế nào?"

Hắn hỏi một lúc cũng không có tiếng đáp lại, ba nữ nhân kia chính là mỗi người một suy nghĩ lạc vào thế giới của chính mình.

Một người đau lòng vì tỷ tỷ mình yêu thương không còn ở đây.

Một người cảm thấy chính mình làm gánh nặng cho họ.

Một người sợ mình đi tiếp sẽ phải nhìn thấy những cảnh giết người kinh tởm, mà quay đầu đi về Vạn Các cũng không thể.

"Đứa mù đường như mình thì dù có ông bác Google cũng bó tay."

"Muội nói gì chứ?"

"Không có."

"Vậy muội có thể đi tiếp được không? Chúng ta ngay bây giờ xuất phát."

"Được, muội đi được."

Nói xong liền đứng dậy đi tìm hành lý của mình, cô lấy ra balo màu xanh rồi mò mẫm tìm thứ gì đó.

Thật ra đêm mưa hôm đó chính là cô đi ra ngoài mua đồ chuẩn bị cho chuyến dã ngoại dài ngày của mình. Nào là mua tỷ tỷ các thứ thuốc linh tinh, đèn pin, kẹo dẻo, cafe, nước ngọt....Nhưng mà chưa sử dụng tới thì liền xảy ra chuyện. Cuộc đời cô chính là không gì đen đuổi hơn.

Cô cầm một viên kẹo bỏ vào miệng.

Bình tâm lại nào!

"Được rồi, chúng ta nhanh chóng đi thôi."

* * *

Bạc Di biết rằng sự thật rất khó tiếp nhận, nhưng lại không nghĩ nó khó tiếp nhận tới mức này. Trong xe hoàn toàn là một cỗ băng lớn vô tư phát hàn khí, lạnh lẽo tới nỗi cô không dám cử động. Cả người chỉ có thể vô lực ngã vào thành xe mà chăm chăm nhìn ra bên ngoài.

Cô biết bọn họ rất yêu thương Thất Di, biết cô không phải Thất Di liền rất khó tiếp nhận. Tuy mặt ngoài ai cũng im lặng, trầm trầm không nói, nhưng cô biết ở trong lòng họ sớm đã đau như có vạn kiếm đâm xuyên, máu chảy đầm đìa.

Cô ban nãy đã vô tình nhìn thấy ánh mắt của Vương Thần đăm chiêu nhìn cô khi cô ăn kẹo, ánh mắt đó chính là vừa đau đớn lại vừa hy vọng, nhưng rồi ngay lập tức bị đánh tan mọi mộng tưởng khi cô xoay người lại.

Khuôn mặt có giống, nhưng người tuyệt đối không phải!

Thất Di, cô mới chính là cái tên dày vò bọn họ.

Cô mệt mỏi nhắm mắt lại. Thất Di, tôi muốn gặp cô.

Trong vùng không gian màu đen, nữ nhân bận áo ngủ màu hồng liền lập tức xuất hiện.

"Giờ này cô còn ngủ sao?"

"Không có, hôm qua buổi tiệc diễn ra rất khuya, tôi ngủ trễ, cho nên bây giờ vẫn còn chưa tỉnh."

"Xem ra cô và Hàn Thần hạnh phúc lắm!"

Giọng cô chua lè và ghen tỵ

Thất Di hơi bật cười: "Cô biết không, hôm qua anh ấy còn lạnh lùng với tôi, nhưng khi tôi bảo tôi biết chơi đàn cầm, anh ấy liền đối với tôi có chút dịu dàng."

"Vậy thì chúc mừng cô."

Bạc Di cũng không rõ vì sao mình lại chúc mừng. Chỉ biết câu hỏi trong lòng của  mấy ngày trước rốt cuộc cũng có đáp án, đó chính là Hàn Thần biết Thất Di không phải là cô liền tỏ ra thiên vị, xa cách cô ấy. Tuy cái ý nghĩ này có phần ích kỷ...Nhưng mà cô cảm thấy nó cũng không quá đáng lắm!

Nhưng hiện tại có chuyện quan trọng hơn cô cần làm rõ.

"Cô nói cho tôi biết tất cả về bọn người của Âu Dương đi."

Hai từ "Âu Dương " vừa thoát ra khỏi miệng, khuôn mặt của Thất Di liền biến thành một cỗ băng lạnh lẽo, trong đáy mắt liền lóe lên một tia muốn tàn sát người.

"Âu Dương, chính là Hàn Thác Âu Dương, là đệ đệ của vua Hàn Thác Hồng. Năm đó khi vua Hàn Thánh Thiên nhường ngôi đã không nhường cho hắn lại nhường cho vua Thác Hồng. Hắn không cam lòng, chỉ chờ cho vua Thánh Thiên băng hà liền dấy binh phản động, sau đó bị chính đại ca mình đánh cho không còn một tàn quân. Hắn nuôi hận ẩn dật mười mấy năm trời tu luyện ma pháp, thành lập nên ma giáo Âu Dương, cùng với những tên không quy phục triều đình ngày đêm chống phá. Hàn ca cũng chính vì bị bọn chúng dùng mưu kế sát hại, chết không nhắm mắt tại núi Đan Bài."

Thất Di nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó khi cô phát hiện Hàn ca nằm ở dưới đất, thân thể bị kiếm dày xéo đến không còn nhận ra. Bản thân lúc đó cũng đã cảm thấy chết tâm, muốn dùng một kiếm đi theo người giữ chân tâm của mình, nhưng là bị ngăn lại.

"Tôi thật may mắn khi biết người yêu kiếp sau của mình là Hàn ca, mặc dù anh ấy vẫn còn lạnh nhạt với tôi, nhưng tôi tin rồi mình cũng sẽ cảm hóa được anh ấy như là trước đây."

"Tại sao cô lúc đó lại không chịu trả thù cho anh ấy mà đi tìm cái chết? Tôi chợt nhận ra nếu mà cô không tự tử thì tôi cũng không bị một thằng điên đâm chết."

Nghĩ lại vẫn còn giận đến run cả người.

"Cô có biết không? Khi tôi nhìn thấy Vương Thần, Sát Phong hay là Nhạc Vân đâm chết một tên hắc y nhân, tôi liền sợ đến mức khóc ầm lên. Thần trí vì sợ hãi mà biến thành không thể nghĩ được gì, thật đấy! Tôi đem tất cả sự thật kể ra hết, tiểu muội của cô cùng Sát Phong ban đầu có kích động, nhưng không dữ dội. Nhưng tôi biết, ở trong lòng họ chính là đang cực lực khắc chế nỗi nhớ mong cô, một ngày nào đó cũng sẽ bùng phát mà thôi. Nghĩ tới đây tôi liền cảm thấy quyết định của cô chính là sai lầm! Cô vì một Hàn Đường, nhẫn tâm không nhìn thấy tình cảm của Vương Thần thì thôi đi, ngược lại còn mù quáng cắt cổ tay tự tử. Cô xem.."

Bạc Di vạch tay áo ra và chỉ vào hai ba vết cắt còn in hằn ở trên đó: "In đều, mà có đẹp không?"

"..."

Người kia im lặng không trả lời. Vùng không gian màu đen cũng nhất thời rơi vào tĩnh lặng, một chút cũng không có tiếng động phá vỡ.

Thất Di biết mình sai, cô căn bản không có gì để biện hộ cho chính mình, nhưng thử hỏi ngày nào cũng phải sống trong đau khổ, tâm lúc nào cũng nhớ về một người đã khuất mà tự dằn vặt, hết lần này đến lần khác đều mơ thấy người đó một mình ở trong bóng tối cô độc thì làm sao mà chịu nổi, làm sao mà sống tiếp?

Cho nên cứ xem như cô vì bản thân mình ích kỷ mà nghĩ đi!

"Đến bây giờ tôi vẫn không thể tin được, cô hóa ra là có biết về tình cảm của Hàn Thần."

Lời vừa dứt, cả hai liền rời khỏi đó.

Cô mở mắt, dũi nhẹ chân về phía trước, quay sang bên cạnh lại thấy tiểu công chúa và Nhạc Vân đang dựa vào nhau mà ngủ, liền tốt bụng lấy từ hành lý của mình ra hai chiếc áo mà đắp cho hai người.

"Khóc sao?" Cô chùi nước mắt còn đọng lại trên mặt của Nhạc Vân, chắc chắn người đó không nghe liền thì thầm một câu: "Tỷ không biết Thất Di trước kia đối xử như thế nào lại khiến muội yêu thương như vậy, nhưng chắc chắn tỷ cũng sẽ đối tốt với muội"

Sau đó lùi đi, vén màn nhìn ra ngoài, không để ý rằng mắt Nhạc Vân có hơi mở.

Cô nghe thấy rồi, lại không biết tiếp thu như thế nào cho phải?

"Nắng gắt thật đấy."

"Nữ nhân yếu đuối như muội thì mau vào trong đi."

Vương Thần trả lời một câu liền biến tâm tình của cô trở nên xấu đi.

"Có khát nước không?"

"Một chút."

"Đây nè, uống đi. Nếu mà mệt thì muội điều khiển ngựa thay cho."

Cô biết là nam nhân thời đại này đối với những việc cực nhọc này đã thành quen, huống hồ gì lại còn đối với những kẻ luyện võ như Vương Thần và Sát Phong đây, làm gì có cái gọi là biết mệt. Nhưng mà cô vẫn muốn nói, muốn chứng tỏ cho họ biết cô thật ra cũng không phải dạng yếu đuối gì, chỉ là không nhìn được người khác chết trước mặt mà thôi.

Không ngờ Sát Phong hắn đồng ý đổi chỗ cho cô, cái gì mà huynh muốn nghỉ một chút.

"Thật ra là hắn muốn nhìn Nhạc Vân ngủ mà thôi."

Vương Thần cố tình nói to mặc dù gương mặt không có chút gì gọi là thay đổi.

"Im đi!"

Hắn nhếch môi, lại vô tình rơi vào tầm mắt của cô, làm cô cảm thấy nó vừa kiêu ngạo lại vừa tuyệt mỹ.

Vương Thần hắn đúng là rất đẹp, đó là cách nói không có khoa trương, còn khoa trương một chút thì chính là tuyệt tác của tạo hóa ngàn năm, nhìn đi, ở góc độ nào cũng cảm thấy hắn tuyệt đối thu hút ánh nhìn của người khác, chỉ muốn nhìn hắn đến hao mòn cả mặt cũng muốn nhìn. Thật tiếc hắn lại không sinh ở thời đại của cô, nếu không thì chắc chắn có cả ngàn cô gái tình nguyện yêu rồi chứ không có tình đơn phương nhiều năm như thế này đâu.

"Nữ nhân như muội đều tùy tiện nhìn nam nhân đến mức như thế này sao?"

Hừ.

Cô quệt mũi mình, nhớ khi xưa cô bạn thân cùng năm lớp tám đã từng dám ngủ ngoài đường vì hai chữ mê trai thì mức độ bây giờ của cô cũng chưa đáng là gì đâu. Nó cũng như là tình yêu trong sáng cuối năm cấp hai đầu năm cấp ba đó, nắm đầu ngón tay trao nhau ánh mắt yêu thương nhẹ nhàng. Nghe cũng trong sáng lắm!

"Huynh nói đúng đấy. Thời đại của muội tự do lắm, nhưng tuyệt đối không có bốn chữ "Tam thê bảy thiếp""

"Ý muội là như thế nào? Ta trước giờ không bao giờ nghĩ mình sẽ tam thê bảy thiếp cả."

Bạc Di lắc lắc ngón tay: "Không gì nói trước được."

Rồi bỗng nhiên cô lại nghĩ nếu sau này mình lấy một ai đó ở đây và người đó tam thê bảy thiếp thì cô có chịu được không? Mẹ kiếp! Tại sao chuyện quan trọng như vầy đến bây giờ cô mới nghĩ ra??

"A."

"Cẩn thận."

Vương Thần lấy tay chắn trước mặt cô. Chiếc xe hơi trao đảo mà ngã nghiêng, suýt chút nữa cô đã rơi xuống đất.

"Cẩn thận một chút, đoạn đường này khá dốc. Qua khỏi đây chúng ta sẽ tới Trấn Quốc. Nếu muội ngồi không được thì vào trong đi."

Cô nhìn hắn rồi lại nhìn vào trong, bọn họ ba người đều đã ngủ rất say.

"Không sao, muội ngồi được."

"Ừ."

Hắn không nói gì nữa. Cả hai cũng im lặng suốt dọc đường đi.