Thần Y Sủng Phi Của Tà Vương

Chương 99




Tử Uyển không dám hỏi nhiều liền đem con cáo trắng đó bế lên, tuy nói nó là con cáo trắng nhưng thực ra cũng chỉ là con mèo toàn thân được bao phủ bởi lớp lông màu trắng như tuyết béo múp tròn trịa. Con mèo này được Dạ Nhiêu nuôi dưỡng rất nhiều năm, cực kỳ hiểu ý người, bình thường hoàng hậu cũng rất thích chơi đùa với nó.

Sau khi ôm tiểu mèo béo trong ngực, hai tròng mắt của hoàng hậu liền u ám: “Bôi thuốc độc lên móng vuốt của nó, còn nữa mỗi ngày hãy đi huấn luyện nó, khiến cho nó cứ mỗi lần ngửi thấy mùi hương của cỏ huân y thì sẽ xông lên và vồ mà cào!”

Tử Uyển trong đầu vẫn còn chưa quên cơn phẫn nộ của hoàng thượng, liền cúi đầu kêu một tiếng: “Nương nương...”

Hoàng hậu vốn là một người táo bạo, thấy Tử Uyển ấp a ấp úng, cực kỳ chán ghét cầm lấy hộp trang điểm trên bàn ném thẳng vào đầu nàng: “Bảo ngươi làm cái gì thì đi làm cái đó, đừng có ở đây nhiều lời vô ích!”

“Vâng, thưa nương nương!” Tử Uyển lấy tay che đi vết thương đang chảy máu rách toát giữa trán, ôm lấy cáo trắng yên lặng lui ra ngoài. Để lại một mình hoàng hậu vẻ mặt âm trầm thô bạo, khóe miệng cười lạnh khiến cho người khác nhìn vào không khỏi khiếp đảm.

Mấy ngày sau đó, Hoàng thượng vẫn hàng đêm tá túc ở trong cung của Thượng Quan Ninh Vận, sự sủng ái dành cho nàng chỉ có tăng không có giảm bớt. Thượng Quan Ninh Vận cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông, lại là người ân cần chu đáo luôn khuyên bảo hắn phải giữ gìn long thể của mình, không phải là loại người giống như hoàng hậu nói là hồ ly mê hoặc quân chủ, hoàng thượng chỉ cảm thấy Nhiên nhi của hắn ôn nhu như nước, trong lòng lại thêm căm hận hoàng hậu.

Hoàng hậu ngày đem lệnh cho người đi thăm dò hành tung của hoàng thượng, trong lòng ngày một ghen ghét, lửa hận bùng lên như Hỏa Diệm Sơn.

“Tử Uyển, huấn luyện cáo trắng thế nào rồi?”

Tử Uyển nhìn mắt hoàng hậu, nghiêm mặt nói: “Hồi bẩm nương nương, đã huấn luyện rất tốt.”

Hoàng hậu trên mặt hiện ra một tia ngoan lệ, nói: “Ngày mai có buổi tiệc ngắm hoa ở ngự hoa viên, ngươi hãy sắp xếp mời hết các vị phi tần đến đi.”

“Vâng, thưa nương nương.” Tử Uyển quy củ đáp.

Hoàng hậu đem chén trà bưng lên, trong mắt hiện lên tàn nhẫn sắc

. Ngày hôm sau, thời tiết cũng không nhiều mây và gió như mọi hôm, bầu trời quang đãng thoáng mát, thật sự rất thích hợp để tổ chức yến tiệc ngắm hoa.

Hoàng hậu từ sáng sớm đã thức dậy, ra lệnh cho Tử Uyển chuẩn bị sửa soạn cho mình thật cẩn thận chu đáo, từ khi mái tóc xinh đẹp của nàng đã bị cắt xén một mảng thì nàng cảm thấy vô cùng tự tự với mái tóc hiện tại, vì thế nàng càng quan tâm đến vẻ bên ngoài của mình. Hôm nay nàng không chỉ mời các vị phi tần trong cung, hoàng hậu còn mời riêng cả Âu Dương Vũ đến tham gia buổi ngắm hoa, hừ, Âu Dương Vũ, hôm nay bản cung sẽ cho ngươi biết thế nào là giết gà dọa khỉ!

Khi mọi chuyện đã được chuẩn bị xong xuôi thì trời cũng đã gần trưa, hoàng hậu liền đứng dậy đi về phía ngự hoa viên.Khi Hoàng hậu đến, trong khuôn viên đã có vài vị nữ tử, người đứng, người ngồi, cười cười nói nói. Nàng liếc mắt nhìn một cái liền thấy được Âu Dương Vũ, một thân y phục váy dài màu tím kiêu sa, đang khuỵu người, cúi đầu thỉnh an các vị phi tần: “Thưa mẫu phi,Nhu phi nương nương, Đức phi nương nương, An phi nương nương.”

Âu Dương Vũ sau khi cùng Dạ Trọng Hoa vào cung liền tách nhau ra, nàng một mình đi đến ngự hoa viên tham gia tiệc ngắm hoa. Âu Dương Vũ vừa bước vào đã nhìn thấy ngồi ngay bên cạnh bàn thạch đó là vẻ mặt nhợt nhạt, lạnh lùng của Thượng Quan Ninh Vận. Trước mặt mọi người chẳng qua chỉ làm vẻ không quen biết.

Hiền phi nhìn thấy Âu Dương Vũ đến, trên mặt hé ra sự vui sướng tươi cười, nắm nhẹ tay nàng, mấy ngày nay ở chung với nàng, nàng cực kỳ hài lòng với nàng dâu thông minh, hiền dịu này: “Vũ nhi, con lại đây, mau mau đứng lên.”

Đám phi tần bên cạnh Nhu phi thấy thế cũng mở miệng lên tiếng bảo nàng mau đứng dậy.

Âu Dương Vũ liền từ từ đứng thẳng dậy, trên mặt ý cười nhẹ nhàng như gió xuân ấm áp, chỉ khi nhìn về phía hiền phi nàng mới có thể nở một nụ cười chân thành như vậy. Đang trò chuyện vui vẻ, liền thấy có mấy người ở phía xa đang đi lại, đến khi nhìn rõ ràng mới nhận ra là hoàng hậu đang từ từ chậm rãi tiêu sái đến gần, vài vị phi tần cùng với Âu Dương Vũ khẽ cúi người xuống nói: “Thưa hoàng hậu nương nương.”

Hoàng hậu hôm nay thoạt nhìn tâm tình rất rất tốt, khoát tay áo miễn lễ, nhân tiện nói: “Đều đứng dậy đi.

“Tạ hoàng hậu nương nương.” Nói xong liền đều đứng dậy, hôm nay khuôn mặt của hoàng hậu được trang điểm vô cùng tỉ mỉ, có một chút đậm, làn da được tô một lớp phấn dày trắng như tuyết. Một thân y phục kiêu sa diễm lệ với chiếc áo choàng ngoài gấm hoa đỏ thắm cầu kỳ, khiến cho người ta chỉ cần liếc mắt một cái tâm cũng ngây dại, dáng vẻ ung dung đẹp đẽ quý giá. Tâm trạng của nàng hôm nay thoạt nhìn vô cùng vui vẻ, trong mắt mang theo ý cười không giống với vẻ lạnh đạm trước đây.

Hoàng hậu hướng về phái mọi người nói: “Trước đó vài ngày,Bản cung phát hiện ra bên trong ngự hoa viên này có rất nhiều loài hoa lạ, nếu không mời mọi người đến đây thưởng thức thì quả thực là phí của trời ban.”

Nhu phi khẽ cười, ôn nhu nói: “Hoàng hậu nói rất đúng, hoàng hậu từ trước đến nay vẫn nghĩ tốt cho các vị tỷ muội chúng ta, Nhu nhi thực sự cảm ơn hoàng hậu nương nương.” Hoàng hậu bày ra ý cười lương thiện, tỏ vẻ ngượng ngùng nói: “Nhu phi sao lại khách sáo thế chứ? Cảnh đẹp hoa nở đương nhiên phải có người tới ngắm mới phải đạo, bản cung muốn chia sẻ cảnh đẹp này với nhiều người, cùng nhau thưởng thức, như thế mới thú vị.” Hai chữ “thú vị” cuối cùng thốt ra từ miệng hoàng hậu sau đó lập tức liếc mắt nhìn An Phi một cái, trong mắt ý tứ không rõ. Âu Dương Vũ thản nhiên hiện lên ý cười, nhiều thú vị sao?!.

Hoàng hậu tiếp tục nói: “Bản cung đã chuẩn bị trà bánh, các vị tỷ muội chỉ bằng hãy ngồi xuống đây cùng bản cung thưởng thức, hưởng thụ.”

Vài vị phi tần gật đầu tán thành, Âu Dương Vũ lúc đó đi đến bên cạnh một gốc cây hoa bạch mẫu đơn xem cẩn thận, đột nhiên đập vào mắt là một đôi giày màu đỏ son chói lọi, Âu Dương Vũ ngẩng đầu lên liền thấy Thượng Quan Ninh Vận đứng ở một bên, nhìn hoa bạch mẫu đơn đó nói: “Nghe nói hoa mẫu đơn là tượng trưng cho sự giàu sang và phú quý, nhưng sao đóa mẫu đơn này lại đầy tính trang nhã, thanh tao.”Âu Dương Vũ cũng nhìn mẫu đơn nói: “Sự thanh nhã cùng sự phú quý đó tất cả đều được gắn kết, hài hòa rất chân thành, tinh tế và gần gũi, đơn giản và cũng không kém phần hoang sơ, nguyên thủy và mộc mạc của thiên nhiên, con người.” Hai người thản nhiên nói chuyện với nhau không phát hiện ra sau lưng họ có một ánh mắt âm lãnh của hoàng hậu đang nhìn chằm chằm vào họ. Hay lắm, hai người này ở cạnh nhau, kế hoạch này càng thêm tốt đẹp. Quả là một mũi tên bắn trúng hai con nhạn. Nàng liền nháy mắt ra hiệu cho Tử Uyển, Tử Uyển nhanh chóng nhận lệnh cúi đầu lặng lẽ lui ra.

Mọi người đối với vẻ đẹp sắc hoa nơi này càng cảm thấy hứng thú, đang thưởng thức thì đột ngột nghe một tiếng “Meo meo” vang lên. Theo âm thanh đó nhìn lại, cách Âu Dương Vũ cùng Thượng Quan Ninh Vận không xa có một con mèo trắng thân hình tròn vo với bộ lông dày trắng muốt trông thật đáng yêu.

Vốn là một con mèo nhu thuận hiền hòa, nhưnng đột nhiên, như bị ai đó kích thích liền bắt đầu nhe nanh vồ tới, xông về phía nơi An Tâm Nhiên và Âu Dương Vũ đang đứng. Âu Dương Vũ lúc này mới hoàn hồn nhìn thấy con mèo kia giơ móng vuốt lên hướng về phía mặt An Tâm Nhiên định cào qua, tình thế trước mắt nếu không kịp ngăn chặn thì dung nhan của Ninh Vận sẽ bị hủy mất.

Âu Dương Vũ sắc mặt lập tức biến đổi, đôi mắt tuy trong trẻo nhưng lạnh lùng trong lòng mặc niệm: “Tiểu Kỳ Lân.”

Âu Dương Vũ rất nhanh liền cảm nhận được trong đầu mình Tiểu Kỳ Lân đang vỗ ngực kiêu ngạo mà đứng thẳng lên, khuôn mặt cao ngạo không ai có thể xâm phạm đến, gào lên một tiếng chấn động đất trời, muốn hỏng hai màng nhĩ nàng: ngao ô —— ngao ô ——

Con mèo trắng ngay khi nghe được âm thanh của Tiểu Kì Lân liền mất đi lý trí, sau đó nhận được mệnh lệnh của vị chủ nhân tiếng gầm đó đi lướt qua người An Tâm Nhiên cùng Âu Dương Vũ, hướng vế phía vị hoàng hậu đang đắc ý kia vồ tới.

Hoàng hậu vốn nhìn thấy một loạt động tác nhanh nhạy của cáo trắng liền vô cùng đắc ý, nhưng nàng thật không ngờ con cáo trắng này lại lên cơn điên phi lên người nàng. Móng vuốt của nó chuẩn xác cào qua mặt hoàng hậu một đường thẳng tắp. Hoàng hậu tức thì hét lên một tiếng nghe thật chói tai, hai tay lung tung quơ trái phải nhằm né tránh móng vuốt của con cáo trắng đó, chỉ sợ nọc độc nơi móng vuốt của nó sẽ hủy đi hoàn toan dung nhan của mình. Con cáo trắng đó hai chân linh hoạt giơ lên cào lên mái tóc của hoàng hậu. Vì hoàng hậu đang giãy dụa nên móng vuốt của nó lướt qua cũng thật nhanh, chân sau của con cáo trắng đạp lên mặt của hoàng hậu để lại một vết cào rõ dài trên mặt. Tử Uyển đứng gần hoàng hậu nhất, ngay lập tức nghĩ đến chuyện trước tiên phải giúp hoàng hậu một tay, nhưng con cáo trắng kia thật đáng sợ cùng với âm thanh thê lương đau đớn phát ra từ miệng hoàng hậu, hoàng hậu cố gắng giãy dụa nghiêng đầu qua một bên hét lên.

Hoàng hậu cảm thấy đau đớn, phản kháng một lúc lâu cuối cùng con cáo trắng đó cũng bị hoàng hậu đem quăng xuống. Hoàng hậu lúc này mới cảm thấy thoải mái, lại nghe thấy mọi ngươi xung quanh hít một hơi lạnh. Hoàng hậu theo bản năng sờ sờ lên đỉnh đầu, vào tay chỉ cảm thấy một mảnh bóng loáng, nhất thời trong lòng run lên, trên khuôn mặt xinh đẹp chợt tái nhợt, hét lên một tiếng thảm thiết: “A!”Mọi người chỉ thấy hoàng hậu quang cái đầu, trên mặt, trên đầu liền có một vết máu.

“Trời ạ!” Một vị phi tử nhịn không được kêu một tiếng. Lúc này hoàng hậu hoảng hốt, gần như muốn điên rồi, không có gì đáng sợ hơn chuyện chính mình lại xấu mặt, thất thố ở trước mặt bao nhiêu người!

Nàng đường đường là hoàng hậu của Tây Lăng quốc, thế nhưng lại ở trước mặt mọi người bộ dáng bê bếch, tóc tai rối loạn, hình tượng đoan trang thường ngày cũng đã không còn!

Hoàng hậu giương đôi mắt âm độc nhìn về phía Thượng Quan Ninh Vận, thấy nàng ta vẫn thong dong bình yên như không có chuyện gì đứng ở đó. Đột nhiên cơn giận lập tức lên một level khác, điên dại lêu la chạy về phía An Tâm Nhiên. Đều do ả ta, tất cả đều là do ả! Nàng dùng hết toàn bộ sức lực chạy đến đẩy ngã nàng.

Thượng Quan Ninh Vận vốn định tìm đường lui, khóe mắt lại thấp thoáng thấy áo bào minh hoàng, liền thuận thế tay hoàng hậu ngã thật mạnh trên mặt đất, khuỷu tay cả lòng bàn tay đều vì chống đỡ cả người nên đau nhức nhanh chóng ập lên, nàng khẽ đau đớn kêu lên một tiếng.

Hoàng hậu còn muốn nhấc chân lên đạp vài cái, liền nghe được tiếng gầm lên giận dữ: “Dừng tay!”

Mọi người quay đầu, liền gặp hoàng thượng đi bên cạnh là vài vị đại thần, trong đó bao gồm cả Dạ Trọng Hoa. Các vị đại thần nhìn tình cảnh của hoàng hậu lúc này, trên mặt đều lộ ra vẻ khó tin. Hoàng thượng trên mặt càng âm trầm, tràn đầy tức giận, sải bước lớn đi về phía trước, đẩy hoàng hậu ra, sắc mặt cực kỳ khó coi. Hắn đi tới nâng Thượng Quan Ninh Vận ngã trên mặt đất dậy, chỉ thấy đôi bàn tay trắng nõn nà của nàng có điểm thêm vài giọt máu đỏ trông thật chói mắt, trên mặt hắn lúc này hiện lên một tia hờn giận, vẻ mặt đau lòng, nói: “Truyền thái y!”

“Hoàng thượng, nô tì không sao, chỉ là bị thương ngoài da.” An Tâm Nhiên nhu nhược tiếp tục nói: “Nhưng hoàng hậu nương nương thật ra chỉ...” Hoàng thượng không khỏi càng thêm đau lòng, hắn vừa mới tận mắt chứng kiến cảnh hoàng hậu đẩy ngã Nhiên nhi của hắn xuống đất, liền lạnh lùng nhìn thoáng qua bộ dáng lôi thôi của hoàng hậu. Khi nhìn thấy mái đầu trụi lủi kia của nàng, trên mặt hắn thoáng hiện một tia kinh ngạc, mà cảm giác chán ghét thì lại càng tăng.

Hoàng hậu lúc này bị cảnh tượng đáng sợ trước mắt dọa tới mức sắc mặt tái nhợt, chân tay mềm nhũng ra đứng không vững, sau đó liền nghe hoàng thượng lớn tiếng quát: “Lý thị, ngươi quả thực là loại nữ nhân vô nhân tính, nhìn bộ dạng bây giờ của ngươi xem, khó coi đến nhường nào!Người đâu, lôi Lý thị ném về Chung Thúy cung, không có lệnh của trẫm, không một ai được phép bước chân vào Chung Thúy cung dù chỉ là nửa bước!” Hoàng thượng lần này tuy chưa có nói thẳng ra là muốn trục phế vị hoàng hậu, nhưng lời nói của hắn mọi người cũng hàm ý được rằng, chức vị hoàng hậu kia không bao lâu nữa sẽ bị phế.

Hoàng thượng nhìn một vòng xung quanh, thấy được thủ phạm gây ra —— con cáo trắng, liền lớn tiếng: “Còn không mau đem con súc sinh kia giết đi!” Vài tên hộ vệ lập tức đem con cáo trắng đó ôm đi, sau đó cũng chỉ nghe thấy tiếng Meo meo thê lương của nó bỏ lại sau lưng.

Hoàng hậu sắc mặt tái nhợt, ngã ngồi xuống đất, vài tên hộ vệ áp giải nàng đi xuống, trên mặt lộ vẻ tuyệt vọng. Dạ Trọng Hoa nhìn Ngự hoa viên lúc này một mảng hỗn loạn, giống như hiểu được chuyện tình liền quay đầu nhìn thấy Âu Dương Vũ đứng ở một góc rất xa đang xem kịch hay, trên mặt hắn liền trầm xuống khóe miệng giơ lên ý cười nhạt.

Thị vệ có chút khó xử đứng trước mặt hoàng hậu, còn chưa kịp động thủ thì hoàng hậu ngay tức khắc liền quỳ gối xuống trước mặt hoàng thượng, động tác có chút kiêu ngạo, giống như mọi chuyện xảy ra lúc nãy đối với nàng không có chút ảnh hưởng gì: “Hoàng thượng, nô tì bị như vậy tất cả đều là vì Nhiêu nhi ạ!”

Hoàng hậu quỳ trên mặt đất, trên mặt lộ ra tia bi thương, “Nhiêu nhi vì bị ma chướng, cho nên tính tình của nó mới ăn chơi phong lưu như vậy. Nô tì được một vị cao tăng giảng đạo rằng nô tì cần phải ăn chay niệm bật, vì nhiêu nhi cầu nguyện, từ đó mới có thể khiến cho Nhiêu nhi sớm ngày tỉnh táo lại.”

Dạ Nhiêu, cũng là nữ nhi của hắn, hắn đối với đứa nhỏ này cũng không quan tâm là mấy, nếu như không phải hoàng hậu cưng chiều nàng, thì nó làm sao có thể trở thành loại người ăn chơi trác táng, phóng đãng như hôm nay. Hoàng thượng lúc này thần sắc dịu đi vài phần, âm thanh vẫn như cũ lạnh lùng nói: “Vậy còn tóc của ngươi?”

“Nô tì sẽ xuống tóc, một lòng thành tâm hướng về bồ tát. Xin hoàng thượng hãy toàn thành.”

Hoàng thượng trên mặt dần dần nhu thuận, cuối cùng thở dài: “Thôi được rồi, ngươi trước cứ về Chung Túy cung tĩnh dưỡng đi, tạm thời đừng cho bất kỳ ai nhìn thấy bộ dáng lúc này của ngươi, tránh làm mất thể diện hoàng thất.”

“Vâng.” Hoàng hậu cung kính nói xong, đôi mắt híp lại.

Thượng Quan Ninh Vận nhu nhược đứng ở hoàng thượng bên người, cúi đầu, đôi mắt hiện lên một tia sắc bén, hai tay nàng giấu trong ống tay áo rộng thùng thình khẽ nắm chặt, chỉ thiếu chút nữa thôi là có thể đạp đổ ngôi vị hoàng hậu của bà ta.

Nhưng, dù sao là hoàng hậu cũng không sao, hoàng thượng bây giờ chỉ sủng mỗi nàng, bà ta lúc này có tư cách chống lại nàng nữa sao.

Âu Dương Vũ đứng ở một góc khuất xa xa, chứng kiến hết tất cả mọi chuyện diễn ra, thần sắc lạnh nhạt.

“Nội chiến trong cung tạm thời chấm dứt.” Nay hoàng hậu bị hoàng thượng hạ lệnh ở trong cung tĩnh dưỡng, Thượng Quan Ninh Vận vẫn sẽ là người được hoàng thượng sủng ái, chỉ cần vị trí trong cung của nàng ổn định, trở thành người đứng đầu hậu cung, lúc đó tâm nguyện của nàng sẽ sớm được thực hiện.

Dạ Trọng Hoa khóe môi giơ lên, gõ nhẹ trán nàng, vươn tay véo vào má nàng, nói: “Đừng cứ luôn lo lắng vì chuyện người khác, Vũ nhi nên lo cho chuyện của mình chút đi.”

“Ta thì có chuyện gì phải lo chứ?” Âu Dương Vũ có chút tò mò hỏi.

“Vũ nhi có muốn cùng bổn vương dắt tay đi ngao du Tuyết Sơn.”

P/s: Quả đúng như câu nói của Vũ Vũ nhà ta..tranh đấu chấm dứt, đến giờ tình cảm hai anh chị lên sàn rồi, để xem bao nhiêu biến cố đến ha, mấy chương sau này chính là những chương mà ta tâm đắc và chờ đợi nhất, vì....thậm chí ta còn đã chuẩn bị nhạc nền thật hay cho chương đó nữa..ngày mai sẽ có chương mới nha chị em.