Trải qua chuyện vừa rồi, Âu Dương Vũ có một ấn tượng tốt với vị công chúa Dạ Tiểu Đàn này, cũng không bài xích nàng, muốn thân thiết với nàng.
Hoa viên trong cung của Dạ Nhiêu vô cùng xa hoa, khác biệt. Đẹp rực rỡ hào nhoáng như tiên cảnh, thanh nhã,thanh nhu, khắp nơi ong bướm bay lượn, hương thơm lan tỏa của hoa ngào ngạt, bên một góc kia còn được trồng những đóa hoa cúc quý giá, cực phẩm.
Dạ Tiểu Đàn đi bộ đột nhiên nhanh hơn vài bước, Âu Dương Vũ đi theo nàng đến chỗ núi giả kín đáo, sau đó nàng chợt nghe âm thanh bén nhọn của Dạ Nhiêu: “Một lũ phế vật, có chút chuyện đó cũng làm không xong!”
“Công chúa tha mạng!” Âm thanh đập đầu bang bang của tên thị vệ vang lên rõ to.
“Thứ Bản cung muốn chính là mạng sống của con tiện nhân Âu Dương Vũ, một chút chuyện cỏn con đó mà làm cũng không được, còn phải đợi bao lâu nữa hả?!”
“Ninh vương phi vì có Ninh vương luôn ở bên cạnh bảo vệ, nên nô tài căn bản không thể xuống tay.”
“A Đẩu, chừng nào Bản cung giải quyết xong Âu Dương Vũ thì sẽ tìm ngươi tính sổ. Thôi được rồi, ngươi bây giờ tìm cách mời các vị hoàng tử đến đây, nói là Ninh vương phi muốn biểu diễn một tiết mục đặc biệt diễm lệ xa hoa, nếu như chậm trễ thì sẽ hối hận cả đời đấy.”
“Vâng.”
“Ha ha ha ha...” Dạ Nhiêu cười đến cuồng vọng phát ra âm thanh kinh tởm, âm thanh kia vang ra bốn phía như muốn chọc thủng màng nhĩ Âu Dương Vũ. Dạ Tiểu Đàn đứng bên cạnh quan sát nét mặt của Âu Dương Vũ lo lắng liếc mắt một cái thì đã thấy Âu Dương Vũ đứng lặng một chỗ, trong mắt phát ra một tia sắc bén khiến cho người xung quanh thấy mà lòng dâng lên sự khiếp sợ, y như rằng những lời mà Dạ Nhiêu nói cùng với kế hoạch âm hiểm của vị tứ muội mình không có một chút ảnh hưởng gì đến nàng.
Giỏi lắm, Rất tốt! Âu Dương Vũ trong mắt hiện lên một tia sát ý, nàng còn chưa có điều tra ra là kẻ nào dám to gan muốn mạng của nàng, thì nay chẳng cần nàng phải nhọc công. Được lắm! Nàng cũng không có tốt bụng mà dễ dàng tha cho cô công chúa hiểm độc này đâu, Dạ Nhiêu, ngươi sẽ rất nhanh thôi, sẽ có cơ hội trở thành ngôi sao sáng nhất bữa tiệc này!
Âu Dương Vũ cùng Dạ Tiểu Đàn đi dạo một lúc rồi quay lại bữa tiệc, Dạ Diêu nhìn thấy các nàng trở về, trên mặt lộ ra một chút hờn giận, nàng chu miệng lên ủy khuất: “Nhị tẩu, tẩu với Tam tỷ khi nào đã có mối quan hệ thân thiết như vậy, đi ra ngoài sao lại không gọi ta đi cùng.”
Dạ Tiểu Đàn ôn hòa cười: “Ngũ muội, muội sao lại ăn dấm chua thế? Chẳng phải Tam tỷ đã nói với muội là nên tìm hẳn một vị phò mã, đừng có mà ghen ăn tức ở với Nhị tẩu, Nhị tẩu thì không trách, nhưng cẩn thận Nhị hoàng huynh mất hứng đó.”
Dạ Diêu trên mặt có chút đỏ ửng, nàng trừng mắt với Dạ Tiểu Đàn: “Tam tỷ, đáng ghét, muội không thèm quan tâm đến tỷ nữa!”
Dạ Nhiêu liền ở phía sau tiến vào, ánh mắt lơ đãng nhìn Âu Dương Vũ liếc mắt một cái, Âu Dương Vũ ở phía xa cũng nhìn nàng ta một cái, lại đứng dậy đi đến bên cạnh Dạ Diêu lên tiếng: “Tứ hoàng muội ta hôm nay chủ trì buổi tiệc này, tạo cơ hội cho tỷ muội có dịp đoàn tụ vui vẻ, ly rượu này tỷ kính muội.”Dạ Nhiêu như có như không quan sát Âu Dương Vũ, đang định nâng ly rượu lên thì Âu Dương Vũ giữ tay nàng lại đem chén tay trong tay nàng đoạt lấy cười nói: “Không phải là nên rót đầy sao?” Âu Dương Vũ giúp nàng rót thêm rượu, không một ai phát hiện ra Âu Dương Vũ đã nhân lúc này từ trong ống tay áo đã động tay một chút vào ly rượu.
Dạ Nhiêu đem ly rượu một ngụm cạn sạch, sau đó lại kính Âu Dương Vũ một ly: “Nhiêu nhi lại kính Nhị tẩu một ly.”
Dạ Nhiêu trong mắt hiện lên một chút cười lạnh, xem ra thuốc này phát tác hơi chậm, vậy thì chỉ cần uống quan vài chén rượu nữa thôi, đến lúc đó thuốc sẽ phát tác mãnh liệt. Âu Dương Vũ cùng uống với Dạ Nhiêu một ly, kỳ thật số rượu đó chẳng giọt nào lọt vào trong miệng Âu Dương Vũ.
Mà vài vị công chúa ngồi một bên thấy vậy có chút lo lắng, Dạ Diêu kéo Âu Dương Vũ lại, có chút tức giận trừng mắt nhìn Dạ Nhiêu: “Tứ tỷ, nhị tẩu không uống được rượu, đừng ép tẩu ấy nữa.”
Dạ Nhiêu ha ha cười rộ lên: “Diêu nhi à, muội thật là thiên vị quá nha, được rồi, không uống nữa thì thôi.”
Âu Dương Vũ làm bộ xiên vẹo say vì rượu, bị Diêu nhi kéo lại, tâm trạng lúc này của nàng vô cùng tốt. Mới lúc nãy lợi dụng thời điểm cầm lấy ly rượu của Dạ Nhiêu, nàng đã lén bỏ vào bên trong ly rượu đó một chút mị dược, mà mị dược của nàng so với mị dược của Dạ Nhiêu có tác dụng còn mãnh liệt hơn nhiều!
Dạ Nhiêu vừa uống rượu xong liền cảm thấy toàn thân có chút nóng, mặt mày đỏ ửng lên, thân thể của nàng từ từ dựa vào bàn dáng đứng trông quyến rũ rung động lòng người. Nàng liếc Âu Dương Vũ một cái, vỗ vỗ hai tay: “Người đâu.”
Rất nhanh liền có mười tên mỹ nam nối đuôi nhau đi vào, bọn họ người ôm tỳ bà, người cầm đàn tranh, người đem sáo dọc, người vác đàn cổ. Nghe nói Tứ công chúa sở hữu hơn ba ngàn nam sủng quả nhiên không sai. Nay lại tùy tiện gọi đến đều toàn là cực phẩm, diện mạo tuấn mỹ không thôi, còn tinh thông cầm luật.
Mười người cùng tiến vào bắt đầu hợp tấu, tiếng đàn cất lên, thanh thót mà tuyệt vời, trong trẻo như tiếng suối chảy róc rách nơi khe đá, bay bổng uốn lượn, đi vòng quay bàn tiệc từ từ đến gần vị trí ngồi của mọi người ở đây, khiến cho các vị công chúa xung quanh cảm thấy khó xử không biết phải làm sao đành ngồi im bất động. Bọn họ tài nghệ cao siêu, có người nghe bàn đàn khúc này xong liền trở nên ngây ngốc. Rồi đột nhiên tiếng đàn chuyển điệu, âm thanh càng lúc càng cao vút chói tai, sau đó lại trầm bổng kiều diễm, mị hoặc, cuồng dã,cơ hồ như đang mê hoặc lòng người.
Dạ Ngu Phi cũng không ghét bỏ gì với tính cách của Dạ Nhiêu, nhưng khi xung quanh nàng liền tập hợp vài tên ô hợp nam tử ẻo lả mặt hoa đàn tấu nàng cảm thấy vô cùng chán ghét. Lúc trước là ngoài ý muốn nên đã từng có nghe qua bọn họ hòa tấu đàn khúc một lần. Giờ phút này rốt cuộc chịu không nổi nữa, lập tức đứng dậy, trên mặt bày ra vẻ mặt khinh bỉ, nói một câu rồi phất áo rời đi: “Nhạt nhẽo.”
Nàng còn chưa đi ra khỏi cửa thì liền nghe thấy tiếng kêu của Dạ Diêu. Quay đầu lại thì thấy Dạ Nhiêu mang bộ mặt vong tình lẳng lơ, y phục xộc xệch lộ rõ nửa trên, bộ ngực ẩn ẩn hiện hiện đung đưa. Từng ngón tay với những chiếc móng tay được sơn móng đỏ thẫm kia bắt đầu di chuyển sờ sờ mó mó trên ngực của chính mình, sau đó vuốt ve cổ mình rồi đến khắp người. Thân thể của nàng không ngừng lắc lư, cái miệng đỏ mọng kia nhịn không được khẽ rên lên đầy tà mị, dụ hoặc, cái mũi nhẹ hừ thở ra, giống như mèo con.”Dạ Nhiêu, muội đang làm cái gì?!” Dạ Ngu Phi lập tức bước lên phía trước ngăn cản hành động điên rồ lúc này của tứ muội: “Mau chỉnh đốn y phục lại cho đàng hoàng!”
“Bà cộc cằn tình tính như nam nhân này nhiều chuyện quản ta làm gì?!” Dạ Nhiêu hiện tại chỉ cảm thấy toàn thân nóng rực, nàng thực sự muốn có một bàn tay ai đó vuốt ve người mình, nhưng cái loại nữ không ra nữ nam không ra nam này là cái thá gì mà dám ngăn cản nàng, thật chán ghét!
Tất cả mọi người sau khi nghe xong câu nói vừa rồi đều kinh ngạc, Dạ Nhiêu đang nói cái gì, nàng dám nói Đại công chúa cao quý của Tây Lăng quốc là đại công chúa là bà nam nhân! Dạ Ngu Phi nghe được câu đó sắc mặt lập tức thay đổi, đôi mắt trừng đỏ, nàng lạnh lùng nói: “Được lắm, nếu thích như thế, ta đây cũng không rảnh tay đi quản ngươi, nếu muốn phô diễn cho người khác xem, vậy cứ tự nhiên, ta mặc kệ ngươi!”
Dạ Ngu Phi tức giận rời đi, không một ai ở đây dám bước lên ngăn cản Dạ Nhiêu, sợ Dạ Nhiêu nói bậy bạ lung tung. Khách ngồi dự tiệc ở đây toàn là nữ, nhưng cũng bắt đầu xấu hổ ngốc lăng chứng kiến cảnh Dạ Nhiêu chậm rãi từ từ cởi bỏ từng thứ một trên người, thân thể xinh đẹp lắc lư, hai mắt tà mị nhắm lại phóng đãng, hai tay của nàng không ngừng ma sát cơ thể, từ trên xuống dưới, động tác trông phản cảm vô cùng.
Dạ Tiểu Ngọc cùng với Dạ Diêu đều là những người chưa xuất giá, nào có thể chịu đựng được một cảnh gợi cảm như vậy, sợ đến mức dùng hai tay lên bưng kín mặt. Dạ Nhiêu chỉ cảm thấy thân thể càng ngày càng nhẹ như không, lửa nóng từ bên trong càng lúc càng bốc cháy, hận không thể tìm một ai đó lấp đầy bên trong người mình. Nóng quá, nóng quá! Nàng nhanh chóng ôm lấy tên nam tử đứng cách nàng không xa, thoải mái khóa chân ngồi trên người hắn, nàng dùng sức xé rách bộ y phục trên người hắno, ôm lấy cổ hắn, chủ động đem đôi môi đỏ mọng gợi cảm của mình môi đưa đến bên môi hắn, mềm mại dùng đầu lưỡi khai phá trêu chọc cánh môi hắn, hút lấy nước bọt bên trong miệng hắn, không biết hôn được bao lâu mới từ từ rời khỏi môi hắn.
“Mẹ ơi!” Dạ Diêu nhịn không được vụng trộm khẽ hé mắt nhìn thấy cảnh vừa rồi, khiếp sợ không thôi trốn phía sau Âu Dương Vũ, ủy khuất nói: “Nhị tẩu...”
Âu Dương Vũ chỉ làm bối rối nói: “Tứ hoàng muội bị làm sao vậy... Chẳng lẽ ngày thường đều có những loại hành động như vậy?”
“Bọn muội rất ít tiếp xúc nhiều với Tứ hoàng muội, cũng có biết tính tình trăng hoa của tỷ ấy, nhưng không ngờ tác phong của tỷ ấy lại trở nên kinh khủng xấu hổ đến mức này!”
“Làm càn! Làm càn!” Chính vào lúc này, ở ngoài cửa cung liền xuất hiện rất nhiều người, ngoài hoàng thượng ra còn có Dạ Trọng Hoa, Dạ Phi Ly, Dạ Phi Hi. Hoàng thượng vốn nghe được tin Ninh vương phi có một tiết mục đặc biệt hấp dẫn muốn biểu diễn cho mọi người xem, trong lòng hắn có vài phần chờ mong, liền đem vài vị hoàng tử mang theo đến để thưởng thức cô con dâu mà hắn tự hào. Nhưng thật không ngờ hắn vừa mới đến lại chứng kiến cảnh con gái Dạ Nhiêu của hắn công khai dám ngang nhiên trần trụi nửa trên, ôm một tên nam sủng làm những chuyện vô sỉ!
“Người đâu! Tới đem bọn họ kéo ra, còn coi phép tắc thể thống ra cái gì nữa không!”
Dạ Tiểu Đàn lúc này nhanh chóng đứng lên, âm thanh mềm mại khuyên nhủ: “Phụ hoàng, tứ tỷ uống rượu quá chén, thần trí có chút không được tỉnh táo, thậm chí cả Đại hoàng tỷ cũng không thuyết phục được nàng.”Hoàng thượng nghe vậy tức giận đến muốn bạc đầu, hắn sao có thể sinh ra một đứa nữ nhi dâm đãng vô phép như thế, mỗi động tác đều lọt vào trong tầm mắt hắn khiến hắn không thể chịu nổi được, quả thực còn hơn cả bọn kỹ nữ trong thanh lâu! Dạ Phi Hi cũng bị một cảnh này dọa người không hề nhẹ,hoàng muội hắn cư nhiên dám làm những chuyện phóng đãng này trước mặt bao nhiêu người, lại không kềm chế được. Hắn hiều hoàng muội hắn chắc chắn không bao giờ công khai làm những chuyện đồi bại xấu hổ mất danh dự thế này, hẳn là bị người hạ dược! Hắn nhanh chóng cởi áo khoác ngoài ra phủ lên người Dạ Nhiêu, ánh mắt quét qua một vòng, sau đó dừng đôi mắt âm lãnh của mình lên người Âu Dương Vũ, cũng không tưởng Dạ Nhiêu gắt gao cầm lấy phía trước nam sủng không để, trên mặt lộ ra cười dâm đãng, giống chỉ động dục miêu!
“Tiện nhân! Đánh ngất đứa nhi tử càn rỡ này cho ta!” Hoàng thượng nhìn thấy bộ dạng phóng đãng của nàng, tức giận đến muốn ngất tại chỗ, nhưng dù sao nàng cũng là công chúa điện hạ. Ai dám đánh a, Hoàng thượng chỉ cảm thấy tức giận đến đỏ bừng mặt, nhẫn nhịn không được, không ai dám ra tay sao. Vậy để hắn! Hắn khí thế bừng bừng tiến lên phía trước lập tức với lấy chiếc bát ngọc nện một phát trên đầu nàng.
Dạ Nhiêu bị ăn đau đến mức đưa hay tay lên che lấy trán mình, cảm thấy có máu tươi chảy ra, nàng rốt cuộc cũng ngất đi. Hai mắt Hoàng thượng híp lại, hắn lạnh lùng nhìn lướt qua đám nam sủng, đều tại những tên này làm hư hỏng Dạ Nhiêu: “Trượng tễ!”
Hắn xoay người phất tay áo rời đi: “Hôm nay những ai đã chứng kiến chuyện này, không một ai được phép hé một lời nào.”
“Vâng!”
Trò khôi hài ở yến tiệc cuối cùng cũng chấm dứt, Dạ Trọng Hoa vẫn đứng ở một bên, lạnh lùng không nói lời nào, hắn nhẹ nhàng tiến lại chỗ Âu Dương Vũ, nắm lấy tay nàng: “Đi về.”
“Ta không cho phép nàng một lần nữa lại đến cung Thanh Phúc.”
Âu Dương Vũ nhìn hắn nhếch môi, cũng không dám nói thêm cái gì, dù sao Dạ Nhiêu cũng là muội muội hắn, nàng sao có thể đem chuyện nàng dùng chiêu gậy ông đập lưng ông hãm hại nàng ta kể cho hắn nghe a. Đúng vậy, nên để trong lòng không nói ra là tốt nhất.
Ngày hôm sau Dạ Nhiêu bị hoàng thượng hạ lệnh giam lỏng ở trong cung của mình. Hoàng hậu lúc trước vì chuyện mất bảo vật mà cho dù ba vị ma ma kia có bị tra tấn kinh khủng cỡ nào cũng không moi được một chút tin tức gì về số bảo bối của mình, tinh thần toàn bộ suy sụp ngất xỉu nằm liệt giường mấy ngày. Thật vất vả mới có thể bình phục xuống giường đi lại, thì tiếp tục nghe được tin con gái rượu Dạ Nhiêu của mình lại dám ngang nhiên làm những chuyện hoang đường này, răng rắc nghiến răng, nghiến lợi, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay để lại vết hằn rõ rệt
Đúng lúc gặp được Dạ Phi Hi ghé qua, đem chuyện của Dạ Nhiêu làm ở trong cung kể chi tiết một lần nữa, hoàng hậu tức giận đến đau đầu, mỗi lần nghe đến ba chữ Âu Dương Vũ, là nàng lại cảm thấy bực bội trong người, mắt đầy lửa hận. Âu Dương Vũ, Âu Dương Vũ, Âu Dương Vũ..aaa bổn cung bị ngươi chọc đến tức chết đi được mà!
Từ hôm nàng đi đến Cung Thanh Phúc kia trở về, Dạ Trọng Hoa bày ra vẻ mặt lạnh tanh, lãnh khốc cấm nàng không được phép vào cung, bảo nàng phải quên hết tất cả những thứ dơ bẩn xấu xa kia. Âu Dương Vũ đã bị hắn giam lỏng trong phủ cũng được hai ngày rồi, thấy không có chuyện gì làm vô cùng nhàm chán, chợt nghe được tiếng bẩm báo của Trúc Lục: “Vương phi, Ngũ công chúa đến đây.””Mời nàng vào!” Lần trước vội vàng từ biệt, nàng với Dạ Diêu còn chưa kịp nói chuyện tử tế với nhau, nghĩ đến cô nhóc Dạ Diêu quỷ quái tình tình loắt choắt tinh ranh này, Âu Dương Vũ trong lòng không khỏi ấm áp.
Âu Dương Vũ còn chưa kịp đứng dậy, đã thấy Dạ Diêu từ bên ngoài đi vào, trên mặt dường như không còn vui tươi ấm áp như ánh mặt trời thường ngày mà thay vào đó là sự mệt mỏi ảm đạm.Bởi vì khóc nhiều nên hai mắt sưng mọng lên, trên mặt còn có đọng lại vài giọt nước mắt.
Nàng đi đến bên cạnh Âu Dương Vũ nắm chặt lấy tay Âu Dương Vũ thủ thỉ: “Hoàng tẩu.”
Dạ Diêu mới nói một câu, thanh âm lại lập tức nghẹn ngào, Âu Dương Vũ vội hỏi: “Làm sao vậy?”
Âu Dương Vũ dìu Dạ Diêu ngồi xuống, phân phó với Trúc Lục nói: “Trúc Lục, ngươi xuống bếp mang cho Ngũ công chúa chút canh nóng với vài bánh đậu xanh đến đây.”
Trúc Lục nhận mệnh nói: “Vâng! Thưa vương phi.”
Âu Dương Vũ nhìn Dạ Diêu nhợt nhạt đau khổ liền cảm thấy thấp thỏm không yên, nhẹ giọng hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Dạ Diêu lau nước mắt lên tiếng: “Tam tỷ không xong rồi!”
“Hả?” Âu Dương Vũ không thể tin được mở to hai mắt nhìn, “Cái gì không xong?”
Trong đầu Âu Dương Vũ hiện lên nụ cười ấm áp cùng gương mặt dịu dàng giản dị của vị nữ tử đó liền lo lắng hỏi: “Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra, hai ngày trước tỷ vẫn thấy sắc mặt của muội ấy vẫn tốt mà.”
Dạ Diêu thanh âm có chút nghẹn ngào, tiếp tục nói: “ Muội cũng không muốn tin chuyện này lại có thể xảy ra. Chính là buổi tối hôm ấy, Tam tỷ ở trong cung cùng phụ hoàng nói chuyện, thì lại đột nhiên ngất xỉu, cho đến bây giờ vẫn chưa có tỉnh lại, phụ hoàng đã bỏ bao nhiêu công sức triệu rất nhiều thái y, nhưng cũng, cũng vẫn...” Dạ Diêu dùng sức cầm lấy tay Âu Dương Vũ, khóc một lát mới cố gắng nói một câu đầy đủ: “Họ nói Tam tỷ không thể cứu chữa được nữa.”
Âu Dương Vũ lược lược nhíu mày, hảo hảo một người, sao là nói không cứu sẽ không cứu. Nghĩ liền không khỏi mở miệng hỏi nói: “Ngoài thái y ra, đã tìm những vị cao nhân khác chưa?”
Dạ Diêu gật đầu thật mạnh, nói: “Y thuật của Mộ Dung Vân Thù đã là cao nhất rồi, nhưng hắn nói với tình trạng của Tam tỷ hắn cũng đành bất lực, đó là chưa kể phụ hoàng đã treo dán bảng vàng tìm kiếm các vị thần y khắp kinh thành đến chữa chạy cho Tam tỷ.”
Dừng một chút, tiếp tục nói: “Phụ hoàng rất yêu thương Tam tỷ, đã nhiều ngày phụ hoàng vì bất lực mà nổi giận, ra lệnh chém một tên thái y, cho nên bây giờ không có vị cao nhân nào dám đến cả. Vũ tẩu à, muội nhớ lúc trước tỷ có thể giúp người khác đoán được bệnh, cho nên hôm nay đến nhờ tỷ, có khi lại giúp được Tam tỷ cũng nên.”
Âu Dương Vũ sắc mặt trầm xuống, Tam công chúa là người đã chủ động dẫn nàng đi nghe lén được kế hoạch hoàn hảo của Dạ Nhiêu, biết rõ đường đi nước bước trong mưu kế của Dạ Nhiêu. Nay Tam muội lại phải đối mặt cận kề với sự sống và cái chết thế này, nàng làm sao có thể để cho nàng ấy gặp chuyện không may được cơ chứ, Âu Dương Vũ đứng dậy: “Để tỷ đến xem muội ấy thế nào.”Dạ Diêu khóc nức nở: “Vũ tẩu à, tỷ nhất định có thể cứu sống Tam tỷ đúng không?”
Âu Dương Vũ gật gật đầu: “Ừ! Tỷ sẽ cố hết sức!”
Việc này không thể chậm trễ, Âu Dương Vũ lập tức cùng Dạ Diêu đi vào cung, đi đến nơi Dạ Tiểu Đàn dưỡng bệnh thì thật không ngờ Âu Dương Vũ lại phải đụng mặt với hoàng hậu, hoàng hậu nhìn thấy Âu Dương Vũ, đôi mắt ôn nhã lập tức nổi lên tia sát ý, giống như hai nóng súng đã chuẩn bị sẵn sàng để bắn ra, nàng cười lạnh một tiếng: “Âu Dương Vũ, ngươi đến chỗ này làm cái gì? Không có việc gì thì đừng làm vướng tay vướng chân người khác.”
Từ sau khi bắt giam Âu Dương Vũ, hai người cũng không còn phải câu nệ giả tạo với nhau nữa, bộ mặt thật của hoàng hậu cũng không cần phải nhọc công che dấu gì nữa, cho nên nhìn thấy Âu Dương Vũ liền tỏ thái độ không khách khí.
Âu Dương Vũ bình thản hành lễ với hoàng hậu được rồi lễ, thần sắc không kiêu ngạo không siểm nịnh: “Mẫu hậu làm thế nào biết được Vũ nhi sẽ gây phiền phức vướng tay vướng chân ở đây mà không phải là đến cứu người?”
Hoàng hậu trên mặt mang quá một tia sắc bén cùng đùa cợt: “Chẳng lẽ ngươi có thể kéo Tiểu Đàn về từ cõi chết sao?”
“Vũ nhi không muốn giải thích nhiều với mẫu hậu, sẽ cố hết sức để cứu lấy Tiểu đàn, không để cho Tiểu Đàn chịu bất cứ tổn thất nào!”
Mạng người quan trọng hơn, Âu Dương Vũ cũng không muốn cùng hoàng hậu lãng phí nước bọt, đôi co vòng vo với bà ta, liền vòng qua người hoàng hậu, bước chân tiến vào bên trong nội viện, bên trong ngay lập tức mùi thuốc xông vào mũi thật nồng đậm.
Âu Dương Vũ đi vào trong phòng, liền nhìn thấy Dạ Tiểu Đàn bất động nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, trắng bệch không có chút máu. Ngồi bên cạnh giường là một vị nam tử tuấn tú, ánh mắt ngây dại ra nhìn chằm chằm vào Dạ Tiểu Đàn, sắc mặt vô cùng tiều tụy, héo hon. Vậy chắc người này chính là phò mã của Ngũ muội – Phò mã Dương Vân. Âu Dương Vũ từng bước tiến lên: “Phò mã, làm phiền ngài để ta xem mạch của Tiểu Đàn một chút.”
Hoàng hậu vừa rồi vì bị Âu Dương Vũ trách móc một trận, tức giận xông vào, sắc mặt vô cùng khó coi, nàng từ bên ngoài bước vào, âm thanh lạnh lùng nói: “Từ thái y trong cung lẫn các vị danh ý nổi tiếng bên ngoài cung nhiều như vậy cũng phải bất lực, ngươi còn đến đây thể hiện cái gì, đừng có ở chỗ này mà làm loạn, mau đi ra ngoài đi.”
Nàng nói xong thì mặt mày cũng đỏ bừng lên vì tức giận.
Âu Dương Vũ cũng không thèm để ý đến bà ta, chỉ đưa tay lên đặt lên mạch tay của Dạ Tiểu Đàn, có chút suy tư nói: “Bệnh này Vũ nhi có thể chữa được...”
“Có điều...” Âu Dương Vũ bỏ tay ra, đưa cánh tay của Dạ Tiểu Đàn cẩn thận bỏ lại vào bên trong chăn gấm, dừng một chút, nhìn thoáng qua Dương Vân, “Cần có sự đồng ý của phò mã.”
Hoàng hậu căn bản vốn không tin Âu Dương Vũ có thể trị được bệnh nan y này, lạnh lùng nhìn nàng một cái, cười nhạo nói: “Ngay cả Mộ Dung Vân Thù đều phải bó tay, ngươi đừng có cố làm ra vẻ ta đây hơn người, kẻo hại chết oan uổng người vô tội.”Dạ Diêu rốt cục nhịn không được xen vào nói: “Diêu nhi từng tận mắt chứng kiến Vũ tẩu cứu mạng của hài tử còn trong bụng đó, cho nên...”
Âu Dương Vũ nhìn về phía Dạ Diêu lắc lắc tay, Dạ Diêu ngậm miệng, sau đó lại nghe được âm thanh khinh miệt của hoàng hậu nói: “Chỉ là mèo mù gặp phải chuột chết thôi, kiêu ngạo tự cho mình là thần y?”
Mà Dương Vân sau khi nghe được Âu Dương Vũ nói rằng có thể chữa trị được cho Ngũ nhi của hắn, trên mặt xuất hiện một tia hi vọng, ánh mắt sáng lên nhìn về phía Âu Dương Vũ. Âu Dương Vũ chậm rãi nói: “ Khi ấn bụng thì cơ bụng của Tiểu Đàn căng cứng, sờ thấy có cục cứng phía bên phải bụng dưới. Bụng chướng lại có chút lạnh kèm theo sốt, đây là triệu chứng của bệnh “ Hoạn tràng thư“.”
Người cổ đại gọi là “ Hoàn tràng thư” nhưng thật ra chính là bệnh viêm ruột thừa. Ở hiện đại đương nhiên bệnh này có thể chữa trị dễ như trở bàn tay. Nhưng ở cổ đại, do khoa học công nghệ chưa có phát triển cho nên dụng cụ cần thiết để mổ thì không có. Vì vậy đã có đến chín trên người người chết vì căn bệnh này, Nếu ruột thừa bị vỡ thì nhiễm trùng sẽ lan tỏa khắp ổ bụng và triệu chứng đau lúc này cũng sẽ lan tỏa, sẽ không còn khả năng chữa trị nữa sau đó bị tắc ruột cho đến chết. Căn bản bệnh này ở thời đại cổ lậu này không có thuốc chữa, là căn bệnh bất trị.
Dương Vân đương nhiên có biết qua thân phận của Âu Dương Vũ, căn bản là không quan tâm nhiều lắm đến những lời đồn ấy, nghĩ rằng hôm nay đến đây cũng chỉ quan tâm thăm hỏi bệnh tình của Tiểu Đàn. Ai ngờ sau khi nghe được những kiến thức chuyên môn từ miệng nàng, hắn liền tin rằng nàng chắc chắn rất am hiểu về y thuật, có vài phần tin tưởng. Mộ Dung Vân Thù dạo trước cũng đã chẩn đoán qua là bệnh hoạn tràng thư, nhưng loại bệnh này cho tới bây giờ vẫn chưa có phương thuốc trị liệu tận gốc. Bệnh này được coi là bệnh nan y khó trị. Dương Vân lúc đó nghe xong liền cảm thấy tuyệt vọng, suy sụp. Nay nhìn thấy sắc mặt bình tĩnh tự tin của Âu Dương Vũ, trong lòng Dương Vân lại thắp lên một tia hy vọng, hắn gấp giọng nói: “Không biết Nhị tẩu định dùng cách gì chữa trị cho nàng?”
Đối với viêm ruột thừa, Âu Dương Vũ chắc chắn có thể thực hiện một ca giải phẫu thành công mỹ mãn, có điều trên đời này thứ gì cũng có cái giá của nó. Sau khi phẫu thuật sẽ để lại một vết sẹo xấu xí. Thân Tiểu Đàn là một công chúa, cành vàng lá ngọc, mà ở bụng lại có một vết sẹo xấu xí quái đảng thế thì là một chuyện không phải tự tiện bản thân mình quyết định được, cho nên muốn cùng Dương Vân nói rõ ràng mọi chuyện hỏi ý kiến của hắn.
Dương Vân nghe xong mặt mày biến dạng, muốn rạch bụng ra sao? Cách chữa trị này hắn từ nhỏ đến lớn đều chừng từng nghe qua, hai cánh môi hắn run rẩy, cuối cùng gắng lắm mới thốt lên được một câu: “Ta đồng ý.”
Hoàng hậu nghe xong giận tím mặt: “Nói hươu nói vượn! Mỗ bụng người ta ra rồi thì chẳng bằng ngươi giết họ luôn cho xong! Huống chi mỗ bụng ra rồi chẳng phải đau đến mất mạng luôn hay sao!”
Âu Dương Vũ bình tĩnh nói: “Công chúa bệnh tình đã chuyển biến đến giai đoạn cuối rồi, một chén thuốc bắc tầm thường cũng chẳng cứu sống nàng được mấy ngày đâu. Bây giờ chỉ còn cách duy nhất đó chính là phẫu thuật cắt bỏ phần ruột thừa ấy đi. Nếu như cứ trì hoãn không cắt bỏ thì phần ruột thừa đó sẽ gây tắc mạch, nếu tắc mạch khu trú sẽ gây tổn thương,lúc đó nhất định là vô phương cứu chữa.”
“Vũ nhi nắm chắc mấy phần thành công?” Một đạo âm thanh khàn khàn từ bên ngoài truyền vào, Âu Dương Vũ ngẩng đầu lên thì nhìn thấy hoàng thượng đã xốc màn che lên đi vào, hắn đau đớn nhìn nữ nhi mà hắn yêu thương nhất nằm bất động trên giường sau đó yên lặng nhìn Âu Dương Vũ.
Âu Dương Vũ trầm ổn nói: “Vũ nhi thử một lần, đảm bảo một trăm phần trăm thành công!”
Phẫu thuật mỗ bụng là phương pháp trị liệu đối với người cổ đại ở đây mà nói thì vô cùng mới mẻ, kỳ lạ, lại có chút hoang đường. Hoàng hậu vẫn giữ định kiến với Âu Dương Vũ. Có điều vì thật sự nàng cũng chẳng có ưa gì con nhóc Dạ Tiểu Đàn này cho nên nếu mà đợt chữa trị này không thành công có giết chết nàng ta cũng tốt. Hoàng hậu khẽ mở đôi mắt tà mị kiêu ngạo nói: “Nếu như Tiểu Đàn có mệnh hệ gì, ngươi có nguyện lấy đầu ngươi ra mà đảm bảo không?”
“Ta nguyện đem đầu mình ra đảm bảo.” Âm thanh của Dạ Trọng Hoa vừa sắc bén vừa dứt khoát mạnh mẽ từ phía sau truyền đến, Âu Dương Vũ nương theo đạo âm thanh đó nhìn qua, thấy hắn chậm rãi tiêu sái từng bước một đi đến đứng trước mặt nàng, ánh mắt có chút ôn nhu nhưng xa cách.
Mày khẽ nhíu lại, hai mắt thanh lệ, đường cong của cằm quyến rũ cao ngạo lạnh như băng: “Nhưng nếu Vũ nhi trị khỏi bệnh cho Tiểu Đàn, xin phụ hoàng hãy ban cho Vũ nhi lệnh bài miễn tử.”
Âm thanh của hắn vang lên mềm mại, dường như cuốn lấy tâm tư của Âu Dương Vũ, lòng của nàng trong phút chốc nhảy dựng lên. Hoàng thượng phất phất tay: “Nếu Phi Bạch đã ra mặt nói như vậy, đương nhiên trẫm sẽ chấp thuận!”
Hoàng hậu ở một bên âm thầm cắn chặt răng, chỉ đứng ở một bên đưa đôi mắt lạnh nhìn sự tình đang tiến triển, Âu Dương Vũ, bản cung rất muốn nhìn xem, loại nhóc con vắt mũi chưa sạch như ngươi cí thể làm nên được chuyện gì?!
Dương vân trong lòng còn có chút lo lắng, có điều chỉ nhờ câu nói chắc nịch, khảng khái kia của Dạ Trọng Hoa khiến cho hắn đặt niềm tin lớn vào tay nghề của vị Nhị vương phi này, hắn khẩn thiết nói với Âu Dương Vũ: “Dương Vân trông cậy hết vào Ninh vương phi!”
Âu Dương Vũ khẽ khoát tay áo với Dương Vân nói: “Vũ nhi ta sẽ cố hết sức.”
P/s: Chị em, 2 ngày nữa sẽ có chương mới nha...