Dạ Trọng Hoa trên mặt lộ ra thần thái âm u, hắn chưa từng nhận được bất cứ thứ gì từ Âu Dương Vũ, mà nàng ngay cả một chút cũng không có ý định cho hắn thứ gì, chính vì điều này khiến hắn không thể nào vui nổi. Đã thế còn từ chính miệng tên Vân Thương này nói ra, Dạ Trọng Hoa hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái: “Ngươi gần đây ngứa da phải không?”
Dạ Trọng Hoa chợt dừng bút, ngẩng đầu nhìn Vân Thương thản nhiên nói: “Ngày mà ngươi rời đi, Vũ nhi nói nàng gần đây có nghiên cứu chế tạo ra loại thuốc mới, ngươi muốn thử không?”
Vân Thương lúc này bị một ngụm nước làm cho hắn ho sặc sụa, nha đầu Âu Dương Vũ này tuy rằng nhìn bên ngoài nhã nhặn vậy, nhưng một khi đã nghe đến chuyện nghiên cứu chế tạo thuốc gì đó thì chỉ có chế độc thôi a, Dạ Trọng Hoa là người nói được làm được, hắn không có ngốc mà trở thành vật thí nghiệm của nha đầu đó đâu. Nghĩ đến đây, hắn lập tức đứng lên: “Ta đột nhiên nhớ ra ta còn có việc, ta đi trước nha!”
Vừa dứt lời, Vân Thương từ từ lui ra cửa sau đó chạy mất tăm hơi. Dạ Trọng Hoa bất đắc dĩ cười, tiếp tục vùi đầu vào công việc, gần đây vùng phía Nam xảy ra nạn hạn hán, dân chúng sống ở đó cũng không yên ổn, hắn phải ngay lập tức xử lý việc này một cách nhanh chóng, có đôi khi văn kiện quá nhiều, hắn cả ngày cả đêm đều không nhìn thấy hình bóng của Âu Dương Vũ, chỉ có thể đợi đến khi Âu Dương Vũ ngủ rồi hắn mới đến nhìn ngắm nàng một chút sau đó xử lý đống công việc bề bộn kia.
[Iu anh gì đâu í...Dạ huynh hảo soái a ^^]
Dạo gần đây, Âu Dương Vũ đúng là chưa bao giờ cảm thấy buồn chán như thế này, nếu như đã không có ai chơi cùng nàng đương nhiên nàng phải tự tìm cách để giải trí rồi, Ninh vương phủ rất lớn, đặc biệt ở giữa hoa viên có một cái viện lớn, nàng quyết định cầm theo một vài quyển sách lên đó ngồi đọc hưởng thụ không khí trong lành. Đang chìm lắng trong sự yên tĩnh thì đột nhiên trong đầu nàng lại vọng ra âm thanh ai oán của Tiểu Kỳ Lân:“Chủ nhân, suốt ngày cứ xem mấy cuốn sách vô vị như vậy không chán à, lại chơi với ta đi!” Âu Dương Vũ không thèm để ý tới hắn, mặc cho hắn lăn lộn làm nũng đủ kiểu, chỉ chăm chú nhìn vào quyển sách trên tay. Tiểu Kỳ Lân bướng bỉnh không có ý định buông tha: “Chủ nhân ~ chủ nhân ~ chủ nhân! Chủ nhân!” Âu Dương Vũ rốt cục cũng bị tên tiểu tử dày mồm này làm phiền, buông quyến sách trên tay ra bộ sách, suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngươi rốt cuộc là muốn gì?” Đang la khóc om sòm lăn lộn trên mặt đất, Tiểu Kỳ Lân thấy Âu Dương Vũ cuối cùng cũng để ý đến mình, liền lập tức ngồi bật dậy, vươn móng vuốt ra, hưng phấn nói: “Chúng ta chơi búa kéo bao đi!”
Nói xong bắt nó lấy mấy cái móng vuốt ngắn củn cỡn đó co vào duỗi ra. Âu Dương Vũ thản nhiên liếc nhìn móng vuốt Tiểu Kỳ Lân, nói: “Ngươi nói cho ta biết, búa, kéo bao của ngươi có chỗ nào khác nhau?” Tiểu Kỳ Lân đem móng vuốt của mình giơ ra, thử từng cái một, búa... Móng vuốt, kéo... Móng vuốt, bao... Móng vuốt... Tiểu Kỳ Lân nhìn móng vuốt của mình cảm thấy toàn thân rất là uể oải, cúi đầu chậm rãi tiêu sái hồi chính mình tiểu lều trại bên trong đi. Âu Dương Vũ nhìn Tiểu Kỳ Lân bộ dáng, không khỏi đối với nó bóng dáng nói: “Tiểu Kỳ Lân, ta đồng ý chơi với ngươi, dù sao phần thắng đương nhiên sẽ thuộc về ta.”[ ha...không khác gì con Đô rê mon thay vì cái búa đây là cái móng vuốt...]
“Chủ nhân ngươi đáng ghét! Vậy mà cũng nói được!” Tiểu Kỳ Lân hướng về phía Âu Dương Vũ la lên một tiếng, ngay lập tức lắc mông rời đi.
Âu Dương Vũ tâm tình trở nên tốt hơn, trêu chọc tên Tiểu Kỳ Lân này cũng là một cách để giải trí a.Khóe môi Âu Dương Vũ còn chưa kịp giơ lên thì đột nhiên liền cảm thấy phía sau có người nào đó nhẹ ôm nàng vào lòng, tấm lưng của nàng dính chặt vào vòm ngực rắn chắc của hắn: “Cười gì thế?” Âu Dương Vũ có chút ngẩng đầu, liền thấy Dạ Trọng Hoa cũng đang cúi đầu nhìn mình, đôi mắt thâm thúy sâu hút kia như lỗ đen vũ trụ cuốn hết mọi thứ mà nó đi qua. Dạ Trọng Hoa nhìn thấy vẻ mặt ngây dại của Âu Dương Vũ, cảm thấy có chút buồn cười, liền nhịn không được vươn tay ra xoa nhẹ lên khuôn mặt của nàng, hắn cảm thấy được lòng bàn tay hắn truyền đến một cảm giác bóng loáng tinh tế, vừa cẩn thận nhìn Âu Dương Vũ, vừa hài lòng gật đầu. Âu Dương Vũ bị động tác của Dạ Trọng Hoa làm cho ngây ngốc khó hiểu, nhẹ ngửa đầu lên nói một câu không rõ ràng: “Ngươi làm gì ở đây vậy?” Dạ Trọng Hoa đi đến trước mặt Âu Dương Vũ, cười nói: “Gần hai ngày nay Vũ nhi nhìn đã đẹp hơn trước rồi, nói vậy tác dụng của huyết yến cũng không tồi, có điều..vẫn còn gầy.”
Âu Dương Vũ khinh bỉ nhìn nhìn Dạ Trọng Hoa, ngạo thanh nói: “Huyết yến cái gì? Bổn tiểu thư sinh đẹp sẵn rồi nào đã có dùng qua huyết yến?”
Dạ Trọng Hoa nghe vậy khuôn mặt vốn tràn đầy ý cười lập tức âm lãnh, nhìn Âu Dương Vũ nói: “Ngươi nói mấy ngày nay không dùng huyết yến?” Âu Dương Vũ có vẻ mờ mịt không hiểu: “Không, ta nào có dùng qua a, cùng lắm thì ta cũng chỉ uống qua canh hạt sen mộc nhĩ với lại ăn vài thứ lặt vặt thôi.”
Âu Dương Vũ còn chưa kịp phản ứng lại, thì thấy Dạ Trọng Hoa mặt mày tức giận âm trầm xoay người rời đi.
Âu Dương Vũ nhìn bóng dáng của Dạ Trọng Hoa, lặng lẽ suy nghĩ, thì ra là vậy, nàng tin Dạ Trọng Hoa sẽ nhanh tìm ra được ai là người đã thừa nước đục thả câu ngay thôi.
Phòng bếp một góc, làn khói bếp mờ ảo ẩn hiện một nha hoàn đang ngồi xổm xuống cẩn thận nhìn nồi hấp bên trên, thỉnh thoảng lại mở nắp nồi lên kiểm tra xem đã chín hay chưa. Nửa canh giờ trôi qua, nồi yến hầm đã được hầm xong, nàng liền lấy nước tắt lửa sau đó đem nồi hầm đặt nhẹ nhàng qua một bên sau đó từ từ múc ra chén.
Nàng ngẩng đầu nhìn cánh cửa đang mở ở phía trước, liền buông chén huyết yến trong tay, nhanh chóng đi về phía trước cửa, nhìn tới nhìn lui xác định không có một ai ở đây mới đóng cửa lại. Nha hoàn quay trở lại bưng chén huyết yến lên, lấy thìa múc một ngụm đưa lên miệng, từ từ cẩn thận mà nhấm nháp, hai con ngươi hơi nheo lại mang một bộ dáng rất hưởng thụ. Rồi đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, buông chén trong tay rồi từ trong lòng lấy ra chiếc gương đồng nhỏ kĩ lưỡng soi ngắm nhìn khuôn mặt của mình, cảm thấy rất vừa lòng. Ngắm xong, nàng lặng lẽ cất gương lại trong người rồi cầm chén huyết yến lên tiếp tục thưởng thức. Mải mê ăn một hồi, liền nghe được một đạo âm thanh trầm thấp: “Mùi vị thế nào?”
Nha hoàn bị đạo âm thanh này làm cho giật mình cả kinh, chén huyết yến trong tay cũng theo đó mà rơi xuống đất, sau đó nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên thì đã thấy trước cửa không biết khi nào đã bị mở ra, ngay trước cửa đó là hình bóng của một người, cả khuôn mặt đều bị bóng đêm bao phủ, người đó toàn thân đều toát ra một cỗ khí lực mãnh liệt đến đáng sợ. Nha hoàn nhìn bóng người trước mắt, vừa rồi người đó lên tiếng nàng cũng đã biết rõ được trước mắt nàng là người nào, kinh hoảng lập tức quỳ xuống hô to: “Vương gia!” Dạ Trọng Hoa nhìn chén huyết yến vương vãi dưới đất, bên môi càng trở nên âm lãnh, trầm giọng ra lệnh: “Người đâu.”
Vừa dứt lời, thì đã có một tên hắc y nhân xuất hiện đứng một bên. Dạ Trọng Hoa nhìn nha hoàn, nói: “Không phải muốn ăn sao? Lại giúp cho ả ăn sạch sẽ hết cho Ta.” Hắc y nhân vueaf nghe xong liền lắc mình đến trước mặt nha hoàn, nắm tóc nàng quật lên sau đó dứt khoát dùng tay ấn đầu nàng xuống, ngay tức khắc những mảnh vỡ vụn của mảnh sứ chén đâm xuyên qua da mặt nàng, trên mặt xinh đẹp của nàng lập tức in hằn một vết đâm thật sâu. Dạ Trọng Hoa chậm rãi đi đến trước mặt của nàng, con ngươi màu đen lãnh khốc như hàn băng u ám, mũi cao thẳng, đôi môi hồng nhạt nhếch lên tạo thành một đường cong tuyệt mỹ: “Thật không ngờ trong vương phủ của Ta lại có thể chứa chấp loại dơ bẩn như ngươi, dám lén dùng huyết yến của vương phi.”
“Kéo ra ngoài đánh một trăm đại bản!” Một trăm đại bản, từ trước đến nay trong vương phủ,một trăm đại bản là hình phạt khốc liệt và nghiêm khắc nhất, nói không chừng chưa đánh tới một trăm đại bản thì tính mạng cũng đã không còn.
Sắc mặt của nha đầu tái mét, bởi vì khủng hoảng, nàng vươn tay run rẫy ôm lấy một mặt máu của mình, sau đó không quan tâm tình trạng khuôn mặt liền liên tục cúi đầu cầu xin: “Vương gia tha mạng, vương gia tha mạng!”
Biệt viện, Âu Dương Vũ đang ngồi thưởng trà, đích thân Dạ Trong Hoa ra tay xử lý, Âu Dương Vũ nàng chắc chắn tin tưởng rằng sẽ có người không đành lòng cam tâm đâu. Quả nhiên, rất nhanh sau đó hoàng hậu sẽ cho gọi nàng tới. Trúc Lục vội vàng chạy vào biệt viện thấy Âu Dương Vũ liền vội vội vàng vàng la lên: “Vương phi, có ý chỉ từ trong cung đến nói là muốn người lập tức vào cung một chuyến!”
“Vậy sao?” Cánh môi của nàng có chút giơ lên: “Chuẩn bị kiệu đi.”
Cung điện hoàng hậu.
Đôi mắt đẹp của hoàng hậu toát ra một loại tia sáng khiếp người, trên khuôn mặt lộ ra vẻ dữ tợn hung hăng nhíu mày, con nha đầu ngu xuẩn này, trước khi chết còn muốn lôi kéo ta vào! Khá khen cho ngươi, Dạ Trọng Hoa, ngươi dùng cực hình để moi thông tin từ con nha đầu đó. Được, ngươi giỏi lắm! Dùng biện pháp tàn nhẫn như vậy, rõ ràng là không coi bổn cung ta ra gì mà.
Hoàng hậu tức giận ném chén trà trong tay, tức giận đến cực điểm: “Dạ Trọng Hoa ngươi quả là thâm độc!”
Vừa dứt lời, thì đã nghe thấy tiếng hạ nhân ở bên ngoài bẩm báo: “Nương nương, Nhị vương phi đến.”
Hoàng hậu bình tĩnh hít một hơi thật sâu, sự lo lắng tức giận lúc nãy đều đã nhanh chóng biến mất nhanh chóng lấy lại dáng vẻ thường ngày, giống như những chuyện lúc nãy chưa từng xảy ra.
Hoàng hậu bảo tất cả nha hoàn bên cạnh lui ra ngoài, âm thanh lạnh lùng nói: “Gọi nàng vào.” Âu Dương Vũ chậm rãi từ bên ngoài cửa đi vào nhìn thấy hoàng hậu đang ung dung ngồi nâng chén trà lên tự hưởng thụ.
Âu Dương Vũ một bên môi liền giơ lên ý cười khinh bỉ, chậm rãi đi vào, khẽ khom người mở miệng nói: “Tham kiến hoàng hậu nương nương.”
Hoàng hậu tao nhã nhấc chén trà lên, nhẹ nhàng thổi một hơi vào chén trà, sau đó nhấp một ngụm, rồi đặt nó lên bàn. Nàng khẽ đưa tay lên nhìn ngắm bộ móng tay đẹp của mình không một chút quan tâm đến người phía trước mở miệng: “Con dâu à, đã là thê tử nhà người ta thì nên biết điều một chút ngoan ngoãn mà trông quản việc nhà, giúp chồng dạy con, nếu như vì một nhỏ trong nhà mà chọc gà chó không yên, ngươi nói xem loại như nhân như vậy có đáng xấu hổ không?” Âu Dương Vũ nghe vậy trên mặt cũng không một chút biểu cảm, nàng không tỏ vẻ hoang mang ngẩng đầu lên, nhìn hoàng hậu chậm rãi nói: “Vũ nhi thân tuổi còn trẻ, vừa mới được làm dâu vài ngày, cũng có vài điều chưa hiểu rõ mong hoàng hậu tận tình chỉ bảo?” Hoàng hậu cố nén cơn tức giận đang bộc phát trong người mình, nàng hôm nay muốn gọi Âu Dương Vũ vào cung là để hù dọa nàng, cảnh cáo dạy dỗ nàng, chèn ép nàng. Nhưng đến nhìn thấy thần sắc của Âu Dương Vũ không có chút sợ hãi nào, trong mắt hoàng hậu bỗng nổi lên tia sát ý, loại như nhân như vậy nếu mình không kịp không chế nó, thì hẳn nó sẽ trở thành mối nguy hại sau này của mình.Hoàng hậu cười lạnh nói: “Bổn phận của một người vợ hiện đương nhiên lễ nghi phải quy củ, đừng vì những chuyện nhỏ không đáng mà phải sử dụng đến những thủ đoạn độc ác, cái loại tâm địa rắn rết đó thật sự khiến cho người ta phải thất vọng!” Âu Dương Vũ biết hoàng hậu đang ám chỉ mình, cũng không buồn mở miệng, Âu Dương Vũ lơ đãng cúi đầu xuống, nhìn mũi chân mình. Tiểu Kì Lân đâu đó cười xấu xa trong đầu nàng: “Chủ nhân, bà già này thật già mồm nha, nói nhiều kinh á!”
Âu Dương Vũ cũng đồng tình với tiểu Kì Lân thầm nói trong lòng: “Ta cũng thấy vậy a, chán ghét chết đi được!”
Âu Dương Vũ đã chuẩn bị tốt tinh thần chờ bị bà già này giảng đạo lý, ngược đãi tinh thần mình thì lúc này nghe được có người bên ngoài cửa bẩm báo: “Nương nương, Tứ hoàng phi có việc cầu kiến.” Hoàng hậu vừa nghe hạ nhân bẩm báo sắc mặt liền dịu đi không ít, lên tiếng nói: “Cho vào.” Chốc lát sau, một thân y phục màu vàng nhạt Lý Vân Phỉ từ bên ngoài chậm rãi đi vào, nàng trông thật uyển chuyển lả lướt, ngay cả làn váy không có chút nếp gấp. Lý Vân Phỉ vừa tiến vào thì đã nhìn thấy Âu Dương Vũ đứng trước mặt hoàng hậu, bên môi giơ lên ý cười châm chọc. Lý Vân Phỉ đối với Âu Dương Vũ vô cùng ghi hận, nên cũng không thèm để ý tới nàng, chỉ cố tình kiêu ngạo lờ đi, đứng trước mặt hoàng hậu khom người nhẹ nhàng ôn nhu nói: “Thưa mẫu hậu.” Hoàng hậu lập tức đứng lên đưa tay nâng Lý Vân Phỉ dậy, ôn nhu cười nói: “Vân Phỉ hôm nay nhớ mẫu hậu hay sao mà lại tới đây?” Lý Vân Phỉ liền nhẹ nhàng nắm lấy tay hoàng hậu chậm rãi đứng lên, điệu bộ giống như đang làm nũng: “Vân Phỉ chỉ là nhớ mẫu hậu thôi.”
“Phi Hi đâu?”
“Vốn cùng với Phi Hi đến đây, nhưng Phi Hi phải vội vàng giúp hoàng thượng xử lý chính vụ.” Hoàng hậu nghe xong vẻ mặt hiện lên ý cười, nghĩ đến đứa con trai Phi Hi tài giỏi của mình, khóe mắt mang theo chút đắc ý cười. Nàng khẽ vuốt ve tay của Lý Vân Phỉ, nói: “Vất vả cho ngươi rồi,đêm tân hồn Phi hi cũng không thể ở bên cạnh ngươi lâu được.”
“Mẫu hậu sao lại nói như vậy a? Phi Hi phải để chuyện quốc gia đại sự là trên hết, sao có thể vì một chút chuyện tình nhỏ nhặt này mà so đo chứ? Hắn có thể không ở bên cạnh Vân Phỉ thường xuyên, nhưng hắn vẫn dành chút thời gian để ăn điểm tâm do Vân Phỉ làm, chỉ điều đó thôi cũng khiến cho Vân Phỉ mãn nguyện rồi.” Lý Vân Phỉ ngoan ngoãn khéo léo nói, mặt mày ngượng ngùng cười, nàng biết những lời này sẽ khiến cho hoàng hậu sung sướng đến nhường nào.
Quả nhiên trên mặt của hoàng hậu toát ra ý cười vui mừng, nắm lấy tay Vân Phỉ gật đầu: “Vân Phỉ quả đúng là tri kỷ của Phi hi a, Phi Hi có thể lấy được ngươi thật là phúc khí của nó.”
Nói xong nhìn thoáng qua Âu Dương Vũ, sắc mặt trở nên âm lãnh, tiếp tục nói: “Còn nữ nhân này, nên noi gương theo Vân Phỉ, dịu dàng, ôn nhu ổn trọng, hơn nữa quan trọng nhất là phải quản lý việc nhà việc cửa, chăm sóc cho chồng chu đáo. Chứ không phải làm những chuyện châm ngòi ly gián, đánh người a, giết người a...” Lý Vân Phỉ nghe thấy hoàng hậu khen mình, trên mặt tỏ vẻ ngượng ngùng, nói: “Cảm ơn mẫu hậu đã động viên.” nói xong liền ngẩng đầu nhìn Âu Dương Vũ vẫn thản nhiên đứng một bên, thần sắc vô cùng đắc ý. Âu Dương Vũ nghe thấy hoàng hậu cùng Lý Vân Phỉ kẻ tung người hứng, trong lòng đương nhiên là đã nhìn ra sự tình, nhìn thấy ánh mắt bỉ nghễ của hoàng hậu, vẻ đắc ý của Lý Vân Phỉ, còn mình thì không quan tâm trên mặt vẫn bình tĩnh vô sự.
Hoàng hậu kéo Lý Vân Phỉ xoay người lại ngồi xuống, hai người nhìn nhau suy tư một lát rồi nói: “Đúng lúc hôm nay cả hai người đều tới đây, trước đó vài ngày ở vùng phía đông có cống nạp cho Tây lăng quốc chúng ta một vài mỹ nhân, vài vị hoàng tử trong hoàng thất vẫn chưa có chọn được tri kỷ thích hợp cho mình, bây giờ hai ngươi thay ta làm chủ, chọn ra trong số mỹ nhân đó một người thích hợp cho hai đứa nó đi.”
Âu Dương Vũ đôi mắt lạnh lùng, trước là nàng đã không truy cứu về việc hoàng hậu dám bố trí cài nha hoàn bên người nàng sau lại còn gọi nàng tới đây nói đủ thứ trên đời về chuyện quản lý nhà cửa chồng con. Nàng nghe được ý tứ của hoàng hậu liền buộc miệng nói: “Cảm ơn ý tốt của hoàng hậu, có điều chuyện này ta muốn để cho Dạ Trọng Hoa tự mình quyết định.”
Hoàng hậu khẽ nhíu mày, thanh âm càng phát ra sẳng giọng bén nhọn: “Chẳng lẽ những lời lúc nãy ta nói với người đều như nước đổ đầu vịt sao? Là vợ trong nhà phải biết quan tâm đến suy nghĩ của chồng mình một chút chứ, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện vốn rất bình thường, ngươi không nên ích kỷ mà nghĩ cho bản thân như vậy. Chuyện này, ngươi tự quyết định là được rồi, nam nhân như hắn không có thời gian để quan tâm đến những chuyện thế này, hắn còn biết bao nhiêu công sự phải làm. Huống hồ, mỗi vị hoàng tử của Quý phủ đều phải có, hắn vì lý gì mà không đồng ý chứ?”
Lý Vân Phỉ nghe vậy, sắc mặt có chút trắng bệch, nàng cùng với Dạ Phi Hi thành thân mới được mấy ngày, Dạ Phi Hi lúc nào cũng buông những lời nói lạnh nhạt trào phúng rằng trong lòng nàng có người khác, cho nên tình cảm của hai người chẳng bao giờ tốt đẹp. Nếu bây giờ có thêm nữ nhân trong phủ, không chừng bọn họ sẽ được nước lấn tới khiến cho địa vị chỗ đứng của nàng bị lung lay, nàng rất muốn từ chối lời đề nghị này, nhưng khi ngẩng đầu đầu lên bắt gặp ánh mắt tràn đầy hy vọng của hoàng hậu, nhưng lời cự tuyệt vừa định nói nhanh chóng nuốt xuống, không dám nói ra.
Nàng cắn chặt răng, hướng về phía hoàng hậu khom người, nói: “Vân Phỉ thay mặt Phi Hi cảm ơn mẫu hậu.” hoàng hậu khóe môi giơ lên ý cười hài lòng, gật gật đầu: “Thế mới là vợ hiền dâu thảo chứ.”
Phía đông cống nạp cả đống mỹ nữ khiến cho hoàng hậu nàng quả thực đau đầu không thôi, nàng sợ những nữ nhân này sẽ mê hoặc quyến rũ cướp đoạt sự sủng ái của hoàng thượng, nhưng hôm nay vấn đề nan giải này cuối cùng cũng đã được giải quyết một cách êm đẹp, dễ dàng. Mặc kệ Âu Dương Vũ hôm nay khăng khăng không chấp nhận lời đề nghị này, đám mỹ nữ đó bằng mọi cách phải vào được trong vương phủ đó, Âu Dương Vũ nếu không như không đồng ý, nàng sẽ lấy danh nghĩa của hoàng thượng ra mà định đoạt.
Hoàng hậu đáy mắt hiện một tia thản nhiên: “Nhị vương phi, ngươi cảm thấy thế nào?” Âu Dương Vũ cúi đầu, giấu đi ý cười châm chọc của mình, âm thanh đạm mạc vang lên: “Nếu hoàng hậu đã có lòng ban tặng, vậy Vũ nhi mang về là được rồi.”
Hoàng hậu nhìn thấy Âu Dương Vũ ngoan ngoãn đồng ý như vậy, trên mặt lộ ra vẻ đắc thắng.