Thần Y Sủng Phi Của Tà Vương

Chương 5




Đêm dài tịnh mịch.

Sau khi bảo A Tú rời khỏi đây, Âu Dương Vũ tựa lưng lên đầu giường, tay phải vuốt ấn ký Kỳ Lân bên sườn cổ tay.

Âu Dương Vũ nhắm mắt lại, toàn thân chợt lóe sáng sau đó chợt biến mất vào trong không gian. Nếu A Tú ở bên ngoài mà chứng kiến việc vị tiểu thư của nàng đột nhiên biến mất ngay trước mắt nàng chỉ sợ dọa nàng đến ngất đi thôi.

Âu Dương Vũ trở về thế giới hiện đại, nhìn thấy Tiểu Kỳ Lân hoạt bát đáng yêu kia ngay lập tức chạy về phía nàng cắn cắn váy nàng lấy lòng nàng,trong miệng không ngừng kêu to: “Chủ nhân, chủ nhân!”

Âu Dương Vũ lấy một tay ôm Tiểu Kỳ Lân giống như ôm một đứa trẻ con, một tay bên đùa nó mẫn cảm càng dưới, “Đúng rồi, thứ gì cần mang thì mang, cần phân loại thì đều phân loại đi.”

Ngày trước do thời gian cấp bách,nên nàng đã mua rất nhiều thứ này thứ nọ để mang đến thế giới bên kia mà sử dụng đến nỗi hàng hóa đồ dụng thực phẩm đủ thứ chất đầy như núi ở trong nhà. Nàng cứ ngỡ rằng có phải là quá nhiều hay không, nhưng sau khi xuyên qua thấy tình cảnh ở đó thì nàng nhận ra rằng..Tất cả đồ đạc ở đây cũng không hẳn là nhiều.

Quay trở lại cổ đại.

Hiện tại nàng đang đứng ở mặt sau của khu viện là một mảnh rừng trúc, bên trái của khu viện có một dòng suối nhỏ, cách đó không xa,trong sơn cốc chảy xuôi ra. Bên phải là một cái hồ nhỏ, hai bên đều có nước chảy, bên dưới là hàng thông dài.

Con suối làm cho vùng đất phía trước của khu viện chia làm hai mảnh, bên trái là đồng ruộng, phía bên phải là khu vườn nhỏ.

Điều làm cho Âu Dương Vũ ngạc nhiên là, nàng thế nhưng vẫn còn thấy chiếc đỏ sắc Ferrari của nàng, lòng của nàng trở nên yên tâm hơn. Ở cổ đại mà có con Ferrari này, nghĩ lại quả thật là phong cách tuyệt đỉnh.

Thế nhưng kinh ngạc vẫn chưa hết, Tiểu Kỳ Lân liếm liếm tay nàng, nhảy về phía trước, nhanh như chớp đi về phía trước chạy tới, vừa chạy vừa dừng lại ý bảo Âu Dương Vũ đuổi theo.

Âu Dương Vũ theo nó mà đi, Tiểu Kỳ Lân ở phía trước mà nàng thì ở phía sau, một người một thú hướng về phía bên kia tòa sơn lâm mà đi đến. Âu Dương Vũ nhìn về phía trước, chỉ có thể nhìn loáng thoáng qua vì bị cây cối xung quanh che khuất tầm nhìn.

Cuối cùng, Tiểu Kỳ Lân dừng lại cách tòa thành hình tháp phía trước khoảng một trăm mét.

Ở giữa chỗ Tiểu Kỳ Lân đang đứng cùng toà nhà hình tháp có một vách núi đen, như một sơn cốc u sâu không thấy đáy, bên trên vách núi đen đó được dựng thành cầu treo bằng những đoạn dây cáp gỗ liên tiếp. Một cơn gió thổi qua, cầu treo bằng dây cáp theo gió lắc lư, thật khiến trong người dễ rùng mình phát mạnh mà.

Tòa nhà hình tháp kia cao bảy tầng, mỗi tầng ước chừng cao gần ba trăm thước.

“Nơi đó là?” Âu Dương Vũ tò mò hỏi. Nàng có cảm giác, tòa tháp thần bí này sẽ mang đến cho nàng nhiều thú vị cùng bất ngờ.

“Đó là thất bảo tháp, giống như tên gọi nơi này gồm 7 tầng mỗi tầng đều cất giấu một loại bảo bối.” Tiểu Kỳ Lân đắc ý dào dạt phe phẩy cái đuôi.”Mỗi một tầng đều cất chứa một loại bảo bối?” Âu Dương Vũ thiếu chút nữa là chảy nước miếng. Đem nguyên câu vừa nói củaTiểu Kỳ Lân xem xét, nàng trong miệng lẩm bẩm hai chữ “bảo bối”, có thể thấy được bảo bối hàng hiệu sao?!.

“Đương nhiên!” Tiểu Kỳ Lân nhảy lên tảng đá lớn ở phía đối diện Âu Dương Vũ, hai chân đứng thẳng lên, nghiêm trang giải thích nói, “Ta này đã ngao du mọi không gian từng nhận qua hơn 7 vị chủ nhân, có rất nhiều kiểu người, có người thì vì tu thân nên thăng kiếp độ, có vị thì buông rèm làm một vị thái hậu chấp chính, có vị là Ngự phong sờ kim giáo úy... Còn có một người ở cùng thế giới của ngươi. Trước đây ta từng nhận đó là Quân Hỏa Thương.”

“Quân Hỏa Thương?!” Âu Dương Vũ kìm lòng không được thốt ra tiếng. Không phải nàng là người đầu tiên sao? Không phải chuyện này chỉ là ảo giác sao? Như vậy có quá chân thật mà phản khoa học không!

“Ừ, Quân Hỏa Thương, thực không may người này chết vì báo thù. Ngay tại tầng thứ nhất của tòa tháp này hắn đã để lại một trăm hai mươi triệu đôla cùng quân hỏa vũ khí.” Tiểu Kỳ Lân nói qua nhẹ nhàng bâng quơ.

Một trăm hai mươi triệu đôla cùng quân hỏa vũ khí? Âu Dương Vũ là đang mơ sao?. Đây chính là cổ đại a, tại thời cổ đại này lại có thể lấy vũ khí lạnh để chiến đấu, nàng trong tay có được một trăm hai mươi triệu đôla cùng khối quân hỏa vũ khí này sao? Thực sự là không thể tưởng tượng được.

{Nhiều nàng thắc mắc tại sao thời cổ đại nhưng lại xuất hiện đồng đô la, vì cái vị chủ nhân trước của Tiểu Kỳ Lân cũng giống như Âu Dương Vũ xuyên qua k/g tùy thân nên hắn xem cái bảo tháp này như cái ngân hàng của mình vậy, nên bỏ tiền, vũ khí vào đó để dữ trữ..}

Tiểu Kỳ Lân đây là có ý gì? Muốn để nàng sử dụng chúng để chiến đấu chiêu mộ quân sĩ thống nhất 4 nước thiên hạ? Mặc dù không có khả năng nhưng những thứ này có thể giúp nàng bảo vệ an toàn cho bản thân..cũng không phải ý kiến tồi

“Chủ nhân.” Tiểu Kỳ Lân kéo lấy tay Âu Dương Vũ, mỉm cười thần bí nói, “Thất bảo lâu này nào có phải cổng chùa, người muốn vào thì vào được a, cho nên những thứ bảo vật bên trong không dễ dàng đến tay người được đâu!!!”

Quả nhiên, muốn sở hữu lượng vũ khí với lại đống bạc đó thì cũng không dễ như tưởng tượng.

“Vậy rốt cuộc phải làm như thế nào đây?” Âu Dương Vũ ngồi xổm xuống đối diện với Tiểu Kỳ Lân, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.

“Rất đơn giản a.” Tiểu Kỳ Lân tùy tay lôi ra một cái thao tác hệ thống chỉ cấp Âu Dương Vũ xem, “Thăng cấp không gian, mỗi lần ngươi tăng lên một cấp, thất bảo lâu sẽ mở ra một tầng. Về phần như thế nào để thăng cấp không gian, Ừm, có hai biện pháp. Cách thứ nhất chính là đem không gian sản xuất bán cho hệ thống, như vậy ngươi sẽ nhận được kim tệ và có thể dùng để thăng cấp; thứ hai loại phương pháp càng đơn giản, chỉ cần lấy vàng hay hoàng kim đưa cho ta ăn, cho đến một lượng vừa đủ thì ngươi có thể thăng cấp a.”

Sau khi giải thích, Tiểu Kỳ Lân nghĩ là nàng đã hiểu, lại thấy Âu Dương Vũ mang theo vẻ mặt sửng sốt. Rất lâu sau Âu Dương Vũ nhanh chóng hoàn hồn, ngay cả không gian, xuyên qua như vậy mà cũng có những chuyện ly kỳ chuyện xảy ra, cái gì mà hệ thống nàng khó mà nhận thức được.

Bất quá Âu Dương Vũ hạ quyết tâm, nhất định phải nhanh chóng giúp Tiểu Kỳ Lân đạt cấp 7,cuộc sống hiện tại của nàng bây giờ mà nói có thể xoay sở dễ dàng thế nhưng phải nhanh chóng sở hữu đống vũ khí kia để tự về ở cái thời chiến quốc này.

“Đồng ruộng cùng đất trồng khi nào thì có?” Âu Dương Vũ nhanh nhảu yêu cầu.

“Mỗi lần thăng cấp, thời gian sẽ tăng lên gấp đôi, cứ lập luận như vậy sẽ có đáp án.” Tiểu Kỳ Lân chỉ vào các thao tác của hệ thống, đột nhiên ôm bụng lăn lộn trên mặt đất, “Chủ nhân, chủ nhân, Tiểu Kỳ kỳ rất đói...rất đói nga...”

Toàn thân Âu Dương Vũ tỏ vẻ bất lực. Cuối cùng Tiểu Kỳ Lân vẫn lưu loát đứng lên nhanh như chớp vào kho chứa đồ. Bên trong kho chứa đồ của Âu Dương Vũ là cả một siêu thị kho hàng đóng gói các loại vật dụng. dụng cụ vật phẩm trang sức, đồ dùng cá nhân, trang phục mỹ phẩm, tiệm bách hóa, thiết bị âm thanh, vài món đồ chơi, đồ thủ công mỹ nghệ phẩm, cái gì cũng có.

Không bao lâu, Tiểu Kỳ Lân nhanh nhảu cầm lấy hộp đồ ăn đóng gói cho thẳng vào miệng, Âu Dương Vũ cũng cùng ăn vừa ăn vừa vui vẻ cười.

Nàng không nghĩ đến việc Tiểu Kỳ Lân chọn tới chọn lui, cuối cùng lại chọn một chiếc đồng hồ báo thức nhỏ xíu. Đồng hồ báo thức này ước chừng có hai mặt lớn nhỏ khác nhau, hình dáng cũng không nổi bật là bao, bên ngoài phủ một lớp mạ, thoạt nhìn vô cùng bắt mắt.

“Được rồi, chính là nó!” Âu Dương Vũ ôm Tiểu Kỳ Lân, trạc trạc nó tiểu đầu, cười nói, “Nhịn thêm vài bữa đi, ngày mai chờ ta đem nó đổi thành hoàng kim thì sẽ cho ngươi ăn.”

Nguyên Thanh Hoa ở thời cổ đại đem đi cầm ở hiện đại có thể bán được hai ngàn vạn nhân dân tệ. Chỉ cần xuyên qua bằng tốc độ ánh sáng thì có thể thực hiện được mọi chuyện. Mọi chuyện bây giờ đối với nàng thật dễ như trở bàn tay.

Âu Dương Vũ tuyệt đối không thể tưởng được ngày mai nàng sẽ chạm trán với một nam nhân mà người đó sẽ ảnh hưởng đến cuộc đời cùng tương lai của nàng sau này.

Âu Dương Vũ nguyên là chuyên gia về y dược, cho nên vết thương trên trán đối với nàng mà nói cũng không là vấn đề. Dùng một ít dược phẩm ở hiện đại mà nàng mang tới bôi lên, miệng vết thương đã khép lại đáng kể.

Nàng ngồi ở trước sân của khu biệt viện hẻo lánh, cách chính viện rất xa, bình thường không có bất kì ai ghé qua chỗ này ngay cả một nô tỳ, nhưng bất quá để có thể thuận tiện đào tầu ra ngoài mà không ai biết thì đây quả là một điều kiện tốt của Âu Dương Vũ

Bắt gặp ánh mắt lo lắng của A Tú, Âu Dương Vũ lập tức nhảy dựng lên rời khỏi bàn đá, nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của nha đầu đó.

Đông tấn quốc quả là một cường quốc sầm uất nha.

Trên đường vào cửa hàng, hai bên đường có nhiều loại khách điếm khác nhau, tiểu thương rao hàng ăn vặt điểm tâm, trang sức mỹ nghệ, đồ cổ ngọc thạch. Trên đường, người đi lại nườm nượp, nam nữ già trẻ, tụm năm tụm bảy, hoặc du ngoạn, hoặc mua sắm, hoặc cò kè mặc cả, thật là náo nhiệt.

Âu Dương Vũ hưng phấn nhìn cuộc sống thực sự ở cổ đại cùng phố xá sầm uất, mà lúc này, bỗng nhiên một đôi tay dùng lực chặn ngang hông nàng đem nàng ôm vào lòng....