Thần Y Sủng Phi Của Tà Vương

Chương 48




Âu Dương Tụ cúi đầu thở dài một hơi: “Vốn những thứ đó là thuộc về công chúa nhưng cuối cùng lại...” Nàng dừng một chút, sau đó nghe được tiếng thét lớn đầy phẫn nộ của công chúa “Im miệng!”

Âu Dương Tụ lập tức cảm thấy trên mặt đau xót, một bên má của nàng nóng lên như bị lửa thiêu đốt, nàng ôm mặt, vội vàng quỳ xuống đất hốt hoảng nói: “Công chúa, ta nói sai cái gì sao?”

Dao Hoa công chúa nặng nề mà thở phì phò, ngực kịch liệt phập phồng, vốn nghĩ Dạ Phi Bạch đến Đông Tấn quốc là để cưới nàng làm vương phi của hắn, thế nhưng con tiện nha đầu Âu Dương Vũ này lại đoạt hết mọi thứ, nàng không cam lòng, không cam lòng!

Âu Dương Tụ biết lời nói dối của mình đã tác động đến tâm tình của cô công chúa này. Rõ ràng nàng biết cô công chúa ngu ngốc này đã trúng kế điệu hồ ly của nàng, liền tiếp tục cúi đầu nói: “Bây giờ Âu Dương Vũ vô cùng đắc ý, cô ta bảo rằng Dạ Nhị hoàng tử đã đem sính lễ đến phủ, còn mạnh mồm nói đã danh chính ngôn thuận trở thành Dạ vương phi, cô ta còn nói...”

“Còn nói cái gì?!”

“Cô ta còn nói bây giờ thân phận của công chúa so với thân phận của ả còn không bằng chủ tớ, cô ta chẳng những có âm mưu muốn cướp vị hôn phu của công chúa mà còn muốn dẫm nát công chúa dưới chân mình!”

“Đồ vô liêm sỉ!” Dao Hoa công chúa tức giận đến mức hung hăng đạp Âu Dương Tụ một cước, hai tay nắm chặt lại thành quyền, móng tay đâm sâu vào trong lòng bàn tay, nàng nghiến răng nghiến lợi: “Âu Dương Vũ, cô ta mà cũng dám nói ra những lời này sao, ta nhất định sẽ khiến cô ta phải trả giá đắt!”

Âu Dương Tụ cúi đầu khóc nức nở, trong lòng âm thầm cười trộm, khóe môi cong lên ý cười đắc ý, tà ác, bởi nàng biết, Âu Dương Vũ sẽ không sống được yên ổn bao lâu nữa!

Âu Dương Tụ nhỏ giọng nói: “Không biết công chúa muốn đối phó với Âu Dương Vũ như thế nào?”

Dao Hoa công chúa nghiến răng nghiến lợi: “Bản công chúa muốn cô ta thân bại danh liệt.”

Sau khi Âu Dương Vũ trở về, chỉ rảnh rỗi ngồi trong phòng, ngón tay thon dài của nàng đùa nghịch lọ thuốc độc mà Vân Tang đưa. Đột nhiên có một con bồ câu trắng từ bên ngoài bay vào đậu lên cửa sổ đứng trên bàn trang điểm. Âu Dương Vũ đưa mắt nhìn xuống dưới một bên chân của nó, mắt thấy có một cuộn giấy nhỏ được buộc sau chân. Nàng nhanh chóng lấy mật thư ra khỏi vị trí, sau đó mở lá thư ra xem, nhìn thấy những dòng chữ hiện ra trên lá thư, trên khuôn mặt nàng thoáng hiện ý cười lạnh. Âu Dương Vũ gấp tờ giấy lại, thả bồ câu từ từ bay đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, đáy mắt kia của nàng mang ý cười giảo hoạt không dễ gì phát hiện, ý cười càng thêm nồng hậu.

Chẳng bao lâu sau, Âu Dương Tụ đến biệt viện nàng, đưa cho Âu Dương Vũ một tấm thiếp mời nói: “Ngũ muội muội, Dao Hoa công chúa phái người đưa thiếp mời cho muội, nghe nói là khu viên của hoàng gia vừa đúng lúc mở hội hoa.”

Âu Dương Vũ đưa tay tiếp nhận tấm thiếp mời, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc: “Hội hoa sao?”

“Đúng vậy, Dao Hoa công chúa đặc biệt muốn muội có thể đến tham dự lễ hội này!”Hàng năm Dao Hoa công chưa đều ở phía sau chịu trách nhiệm chủ trì lễ hội ngắm hoa lớn như vậy, khắp kinh thành không ít thiên kim của quan to chức lớn vì muốn lấy lòng vị công chúa này để được nàng trọng dụng mà đã tốn bao nhiêu tiền bạc công sức để có được tấm thiếp mời này. Thế nhưng nàng....một cô gái được coi là háo sắc vô lại thế mà dễ dàng được mời đến tham gia một lễ hội hoa lớn đến như thế.

Âu Dương Vũ căn bản hiểu được, Dao Hoa công chúa vốn cũng vô cùng căm hận nàng, Âu Dương Tụ lại hy vọng nàng càng không nên xuất hiện trước mặt mọi người, nay lại đặc biệt mong muốn nàng đến tham dự lễ hội ngắm hoa đó. Rõ ràng là các nàng đã đào một cái bẫy như vậy chỉ chờ nàng lọt bẫy thôi, các nàng lẽ nào không rõ Âu Dương Vũ nàng bây giờ nếu cư nhiên lại ngu ngốc mà có thể lọt bẫy các ngươi dễ dàng như vậy thì danh dự của một đặc công như ta để cho chó ăn mất rồi sao?

Âu Dương Vũ cười nhẹ, đem tấm thiếp trả lại cho nàng, ra vẻ khó xử nói: “Quên đi, muội không muốn đi, không có muội ở đó, mọi người sẽ vui vẻ hơn!”

“Sao lại nói như thế? Bây giờ muội là hôn thê của Dạ Nhị hoàng tử, sắp trở thành Dạ vương phi, là thân phận cao quý nhất kinh thành, mọi người còn ước lấy lòng muội không kịp nữa là.” Âu Dương Tụ nói những lời này vô cùng chân thành, bên ngoài là thế nhưng bên trong thì nghe ra có vài phần nghiến răng nghiến lợi, có thể thấy được trong lòng đang bị lòng đố kị thiêu đốt nồng đậm đến mức nào a.

Âu Dương Vũ thở dài một hơi, tiếp tục khó xử nói: “Nếu công chúa và tỷ muốn Vũ nhi tham dự, vậy Vũ nhi đành cung kính không bằng tuân mệnh!”

Trên mặt Âu Dương Tụ vẫn là mang theo nụ cười ôn nhã nhưng bên trong thì mừng thầm trong lòng.

Sau khi A Tú biết được Âu Dương Vũ muốn tham gia lễ hội ngắm hoa do công chúa tổ chức, trên mặt mừng rỡ muôn phần. Từ trước đến nay mỗi năm đến lễ hội ngắm hoa lớn thế này, tiểu thư nhà nàng chưa bao giờ được mời tham dự, dù chỉ một lần. Ấy thế mà năm nay nàng lại được đích thân nhận thiếp mời đặc biệt từ công chúa, vì thế nàng vui mừng phấn khởi nhanh chóng tìm thật nhiều bộ y phục xinh đẹp, thậm chí còn tìm thêm vài món phụ kiện trang sức vô cùng tinh xảo đưa cho tiểu thư nhà mình nói: “Tiểu thư, người mau nhìn xem, người thích đeo loại trang sức nào a?” Âu Dương Vũ bị một đống mỹ ngọc, trâm cài, bảo thạch quý giá chiếu sáng đến hoa cả mắt nàng phất phất tay: “Cũng chỉ là tham gia lễ hội ngắm hoa thôi mà, không nhất thiết phải quan trọng hóa như vậy chứ?”

A Tú mở to hai mắt nhìn: “Như vậy sao được? Bây giờ người đã là Dạ vương phi, cho dù thế nào cũng không để cho người khác đánh giá thấp vẻ ngoài của mình được.”

A Tú nhanh nhảu kiên định nói vài câu, Âu Dương Vũ vẫn nhất quyết mặc một bộ y phục màu tím giản đơn dài hơn mắt cá chân, trên tóc gắn thêm chỉ một cây trâm cài hoa mẫu đơn, trên lưng thắt thêm một vòng đai lưng bằng ngọc lưu ly, trang sức nàng đeo cũng không quá cầu kì phức tạp nhưng lại toát lên một tư thái vô cùng cao sang quý phái.

A Tú lại vẫn cau mày nhìn Âu Dương Vũ: “Tiểu thư, người có phải ăn mặc mộc mạc đơn giản quá hay không?”

“Thế nào, khó coi sao?”

“Đẹp..rất đẹp a! Chẳng qua... Vẫn còn thiếu một cái gì đó.....” A Tú nhìn nàng chăm chú si mê một cái, cảm thấy khó hiểu.... Tiểu thư bây giờ lại càng ngày càng không giống như lúc trước, trên người nàng mang một loại phong thái khiến cho người ta kìm lòng không được phải trầm mình trong sự mê đắm đó. A Tú liên tục gật gật đầu, tiện thể lấy một cây trâm hình dáng cánh sen hồng khẽ cài lên tóc Âu Dương Vũ, thanh khiết mà tao nhã, hoa mỹ mà nhẹ nhàng, “Như vậy mới hoàn hảo a!”

“Tiểu nha đầu này!” Âu Dương Vũ tươi cười với bộ dạng của tiểu nha đầu này, mặt mày bên trong càng thêm mị hoặc, nàng căn bản không thích những loại trang sức rườm rà phức tạp chỉ tổ vướng víu thôi, nàng lại là người không thích bị trói buộc cho nên nhìn nàng bây giờ như vậy là vô cùng ổn.

Sau khi chủ tử đã chuẩn bị xong xuôi hết mọi thứ, Âu Dương Vũ mới đi ra cửa, xe ngựa dừng trước sân căn ban vốn không như nàng nghĩ...mộc mạc, giản dị...mà thay vào đó là một chiếc xe ngựa có màn che được làm từ tơ lụa tốt nhất kinh thành, xung quanh thành xe gắn đầy châu báu, xa hoa vô cùng, ngay cả yên ngựa cũng đều được khảm không ít ngọc lục bảo châu cùng vòng mã não màu đỏ, đan xen vào chiếu rọi càng tôn thêm vẻ tráng lệ. A Tú thấy vậy không ngừng nói: “Tiểu thư, xe ngựa này là do đích thân Dạ Nhị hoàng tử chuẩn bị riêng cho người.” Âu Dương Vũ không nói gì, xe ngựa này quả thực cũng xa hoa quá đi!

Cách đó không xa xe ngựa của Âu Dương Tụ với xe ngựa của Âu Dương Vũ quả thực nếu đem so sánh thì như voi với kiến vậy, Âu Dương Tụ sau khi ra cổng phủ nhìn thấy xe ngựa của Âu Dương Vũ, sắc mặt thoáng chốc trở nên đen lại đến nỗi không thế nào đẹp mặt hơn được nữa.

Đối với việc có vài lần tiếp xúc với hắn,Âu Dương Vũ biết rõ Dạ Trọng Hoa luôn luôn muốn những thứ xung quanh mình phải thật hoàn hỏa hoành tráng như vậy, liền cảm thấy khó xử lớn tiếng nói: “Xe ngựa xa hoa như vậy quả thật ta đúng là 'Không dám' ngồi luôn nha.”

Âu Dương Tụ vốn đã ganh tị mà nghe Âu Dương Vũ nàng nói ra câu đó, lạnh giọng lãnh khí nói: “Ngũ muội này, sao có thể nói như vậy được, đây là xe ngựa do Dạ Nhị hoàng tử cố tình chuẩn bị cho muội, sao lại không dám ngồi. Aida.... Muội muội thật là có phước, tỷ chỉ sợ rằng cả đời này cũng chưa bao giờ có cơ hội được ngồi trên chiếc xe ngựa quý như vậy đâu!”

Âu Dương Vũ cúi đầu, suy nghĩ cái gì đó trong chốc lát nói: “Tam tỷ không cần nói khách khí như vậy, hay là thế này, từ nhỏ muội không có thói quen đi trên một chiếc xe xa hoa tráng lệ như vậy, chi bằng hai tỷ muội chúng ta đổi xe ngựa, muội cũng không cảm thấy gò bó mà tyt cũng đã có cơ hội thỏa mãn niềm mong ước rồi.”