Sau khi về nhà, mọi người ai cũng nhìn Âu Dương Vũ bằng một con mắt khác, mang theo một loại khiếp sợ, ghen tị, còn có một tia khó hiểu.
Nhị hoàng tử của Tây Lăng quốc lại quan tâm để ý đến Ngũ tiểu thư của Âu Dương gia sao?!
Thật đúng là tin tức sét đánh bên tai mà.
Âu Dương Vũ vừa mới trở về phòng, trà vẫn chưa kịp uống thì đột nhiên có hạ nhân đến bẩm báo: “Tiểu thư, lão gia cho gọi người.”
Trong mắt Âu Dương Vũ hiện lên một tia châm chọc, ở thế giới cổ đại này lâu như vậy ngay cả cha ruột của mình còn chưa bao giờ gặp mặt qua dù chỉ một lần, ngay cả nghĩ đến chuyện thăm nàng thôi cũng không hề có. Thế mà hôm nay vừa nghe được tin nàng sắp trở thành vương phi của Tây Lăng quốc thì liền phái hạ nhân cho gọi nàng đến gặp hắn, liệu người này đang rắp tâm tính toán chuyện gì đây.
Âu Dương Vũ chậm rãi đến bên bàn, cầm lấy chén trà, khẽ nhấp một ngụm sau đó mới đứng dậy,sửa sang lại quần áo rồi theo hạ nhân đi đến thư phòng của Âu Dương Lưu.
Hắn đang ngồi ở vị trí trên cao bên trong thư phòng, Âu Dương Vũ lẳng lặng đứng ở cửa, cẩn thận đánh giá hắn, người cha này của nàng coi bộ vóc người trông cũng tuấn tú lịch sự, diện mạo nho nhã hiên ngang, gương mặt tuấn tú kia dường như không có vẻ mất đi theo năm tháng, Âu Dương Vũ tiến lên, nhẹ nhàng thi lễ với hắn nói: “Phụ thân.”
Ngữ khí nhẹ nhàng nghe như trong lời nói đó không có một chút hèn nhát bỉ ổi cũng không có hàm ý lấy lòng.
Âu Dương Lưu mi dài hơi nhíu, biết rõ rằng đã lâu mình vẫn chưa gặp nữ nhi này, nhưng trong trí nhớ của hắn nữ nhi này lúc nào cũng cúi đầu, khép nép co rúm. Từ khi nào đứa con gái này đã khoác lên mình một dáng vẻ thong dong đầy khí chất như thế, xem ra lời đồn đại bên ngoài không phải là bịa đặt, liền nhanh chóng lên tiếng đáp lại nói: “Vũ nhi, lâu ngày không gặp con, Vũ nhi khiến cho phụ thân phải nhìn con bằng ánh mắt khác.”
Hôm nay bộ y phục Âu Dương Vũ mặc đều được đạm màu vàng được phủ lấy bởi lớp kim tuyến, tóc được cột nhẹ lên, khiến cho người ta có một cảm giác vừa giản dị lại vừa thanh cao.
Hai con ngươi nàng đen thui sáng ngời trong sáng, trong vắt như châu, màu da trắng trong suốt như ngọc.
Âu Dương Lưu đã lâu không gặp qua con gái, hôm nay thấy bộ dáng xuất chúng của nó, hắn cảm thấy nó có vài phần giống với Dương thị hồi còn trẻ.
Âu Dương Vũ thấy mình bị đánh giá như vậy càng khiến nàng thêm tò mò, hôm nay ông ta gọi mình đến đây chẳng lẽ chỉ đơn giản là muốn ôn lại chuyện cũ sau đó bù đắp tổn thất cho nàng sao?
Không phải chứ? Khóe miệng Âu Dương Vũ cong lên ý cười, hào phóng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Âu Dương Lưu, mà ông ta cũng trùng hợp trợn tròn mắt nhìn nàng, dường như việc chạm mắt với mắt này khiến hắn bất ngờ không kịp đề phòng,chưa kịp thu hồi ánh mắt, trong lòng nàng thoáng chốc hiểu rõ vài chuyện, cha nàng chắc cũng biết được sự đổi thay của nàng ngày hôm nay ở yến tiệc cho nên mới kêu người gọi nàng tới thử xem có đúng như lời đồn đại đó hay không, không biết trong lòng hắn đang suy tính cái gì, không cần vội, từ từ xem xem vở kịch này hắn và nàng diễn tới đâu.Trên mặt Âu Dương Lưu có chút thất thố, khẽ ho khan một tiếng, thân ái cười nói: “Vũ nhi, phụ thân nghe nói hôm nay con gái ở tiệc ngắm hoa lan rất giỏi giang, xuất chúng nha?”
Nguyên lai là vì việc này, Âu Dương Vũ liền thuận hắn trong lời nói hỏi, không chút để ý nói: “Phụ thân nghe được chuyện gì?”
“À... Phụ thân nghe nói hôm nay không những làm được cả thơ hay mà đánh đàn hay thứ gì con cũng đều thể hiện xuất sắc. Có đúng như vậy không?”
Âu Dương Vũ thản nhiên câu môi: “Đúng vậy.”
Âu Dương Lưu giật mình, sau một lúc lâu mới miễn cưỡng nói: “Vũ nhi, tuy biết rằng ai ai cũng khát vọng chiến thắng, nhưng tự đi trên đôi chân của chính mình mới chính là người tài. Con biết không? “
Không ngờ cha của cơ thể này lại có suy nghĩ cùng thái độ quá mức hèn hạ ti bỉ này với con gái mình, nghĩ con người của Âu Dương Vũ như vậy, sau đó còn dùng những lời lẽ nói một cách thản nhiên không chớp mắt. Nhưng chỉ tiếc cho ông rằng cô con gái trước mắt ông vốn không phải kiểu người như trong trí nhớ của ông, ánh mắt Âu Dương Vũ đạm mạc, nhạt nhẽo, miệng cười nói: “Phụ thân sao có thể biết rõ được những thứ đó có phải do chính Vũ Nhi tự học hay không?”
“Ha ha ha, Vũ nhi thật biết nói đùa, con là con gái của phụ thân, phụ thân làm sao có thể không hiểu rõ cho được cơ chứ?” Âu Dương Lưu bật cười ha hả, cứ như là một loại đắc ý khi thắng trận vậy.
Âu Dương Vũ nhìn thấy vậy chỉ cảm thấy thật châm chọc, ý cười nơi khóe miệng càng thêm sâu sắc khinh thường, “Vậy sao? Phụ thân, từ khi mẫu thân con qua đời cho đến bây giờ, Vũ Nhi có thấy người nhắc đến con dù chỉ một lần đâu?”
Nghe Âu Dương Vũ nói xong, Âu Dương Lưu theo bản năng có vài phần áy náy. Lập tức hiểu ra, chẳng lẽ trong khoảng thời gian đó, mình thật sự đã lơ đãng thế sao, ngay cả con gái ruột của mình trở nên tài hoa kinh diễm mà bản thân mình cũng không biết....
“Vũ nhi có tài năng như vậy, phụ thân đương nhiên cảm thấy vui mừng rồi, nhưng rõ ràng Dao Hoa công chúa vẫn là người tài mạo vẹn toàn, huống chi Dạ Nhị hoàng tử và Dao Hoa công chúa vốn dĩ là một cặp trời định, chi bằng con nhường Dạ Nhị hoàng tử cho Dao Hoa công chúa đi.”
Là một câu hỏi nhưng nghe ra có vẻ như là một câu khẳng định.
“Thế Vũ nhi hỏi phụ thân con nên làm thế nào cho phải?” Âu Dương Vũ bất giác mỉm cười, nàng quả thật không thể ngờ được rằng kẻ làm cha như hắn lại đi khuyên nhủ con gái của mình từ bỏ danh hiệu Dạ vương phi để nhường lại cho người khác, thật nực cười, vô cùng nực cười.
“Cái này thì cũng đơn giản thôi, chỉ cần con đến đó nói rằng con mang bệnh trong người, lúc đó Nhị hoàng tử cũng sẽ không muốn rước về Tây Lăng một vị vương phi có bệnh.” Âu Dương Lưu bày ra vẻ mặt đạo mạo, đúng tình hợp lý.
Âu Dương Vũ nhìn người cha trước mặt, nghĩ đến việc tên kia thực chất chỉ muốn trêu đùa nàng trong trò chơi của hắn cho nên nếu như có sự trợ giúp của Âu Dương Lưu, nàng cũng không phải thành hôn gấp như vậy, ngay lập tức cười nói: “Vậy theo như sắp xếp của phụ thân đi.”
Âu Dương Lưu nhìn chằm chằm vào cô con gái mà mình đã từng săn sóc lúc nhỏ, nghĩ đến những ngày mẹ nàng cùng hắn chăn chung nệm ấm khiến cho những thê thiếp của hắn phải sinh lòng ghen ghét đố kị mà hại cả nàng lẫn con gái của nàng.Hắn từng bước lại gần Âu Dương Vũ, đỡ lấy hai tay nàng, trên mặt đều mang ý cười, cao giọng nói: “Vũ nhi, con xem con kìa, thân thể không được khoẻ rồi còn cùng phụ thân hàn huyên tâm sự lâu đến như vậy, thôi, con sớm trở về nghỉ ngơi đi. Người đâu, đưa tiểu thư trở về.”
Gì? Chỉ mới bắt đầu thôi mà? Thôi cũng tốt, hôm sau lại cùng ông diễn tiếp màn kịch vậy.
Âu Dương Vũ sau lui lại vài bước, chậm rãi nói: “Vâng, phụ thân.”
Âu Dương Lưu nhìn thấy thân ảnh nữ nhi rời đi, chậm rãi thong thả nhìn chằm chằm vào lá thư trả lời trước bàn, suy nghĩ một lát, liền nhanh chóng viết lên. Nhưng rõ ràng cái này có phải là tấu chương hay thư báo tin thì còn chưa rõ a?
Sáng sớm hôm sau, trời còn mới tờ mờ sáng, A Tú liền vội vã đẩy cửa phòng ngủ của Âu Dương Vũ,chạy đến trước giường, hoang mang rối loạn kêu lên: “Tiểu thư, tiểu thư, dậy mau lên, tiểu thư!”
Hai con mắt Âu Dương Vũ vẫn còn díu lại, bộ dáng trông còn ngái ngủ, nhíu mày lại ngáp một cái. Là A Tú, sao lại vội vội vàng vàng thế kia, chẳng lẽ lại có chuyện gì xảy ra sao? Lời còn chưa kịp hỏi, A Tú liền nhanh chóng cắt ngang: “Tiểu thư, mau lên! Thánh chỉ đến, người nhanh đi đến đó mà tiếp chỉ a!”
A tú kéo Âu Dương Vũ ra khỏi ổ chăn ấm đi ra, rửa mặt chải đầu sửa soạn y phục bất quá chưa đến một phút, rất nhanh sau đó ở sảnh trước phòng xuất hiện một tên công công. Từ trước đến giờ mọi thánh chỉ quan trọng của hoàng thượng đều đích thân Tào công công mang đến.Thế nhưng mới sáng sớm tinh mơ, cư nhiên người quan trọng như vậy lại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ có biến cố gì đó sao?