Thần Y Sủng Phi Của Tà Vương

Chương 17




Ngày hôm sau cư nhiên nàng lại gặp phải tên phong lưu vô lại Tôn Diệu Dương một lần nữa. Hắn hôm nay kéo một toán người đến có vẻ như muốn lục soát hay tra khảo gì đó. Nàng biết rằng ngay cái hôm vừa rồi nàng đã không để cho hắn mặt mũi trước mặt mọi người, hắn nhất định không dễ dàng mà để mọi việc kết thúc như thế.Nếu như bọn họ muốn tìm cách hãm hại nàng, nàng tất nhiên sẽ chơi đùa với bọn họ tới cùng. Khóe miệng Âu Dương Vũ khẽ cong lên cười lạnh, nàng đang suy nghĩ, tính toán cái gì không ai có thể dự liệu được.

Thấy Tôn Diệu Dương bất giác đi lại gần về phía nàng cuối cùng hắn đứng trước mặt nàng khinh bỉ cười sau đó mang vẻ mặt không kiêng nể bất kì ai đùa cợt nói với Âu Dương Vũ: “Ngũ muội muội,Ta thật không ngờ rằng Muội muội lại là người như thế a? Ngươi cư nhiên lại đi làm những chuyện hèn hạ như vậy, sai a hoàn của mình đi trộm đồ của biểu ca..xem ngươi kìa..thật đê hèn a...... Ha ha a...” Tôn Diệu Dương vừa nói vừa đưa ngón tay thối hướng về phía cằm nàng khẽ lướt qua trông thật vô lại, sở khanh..

Âu Dương Vũ lui ra phía sau một bước khuôn mặt như hàn sương bao phủ, khóe miệng cười mỉa mai: “Tôn biểu ca có hay không trí nhớ của ngươi lại kém như vậy? Hôm qua ngươi trước mặt Hoài An vương đã hứa hẹn những gì chẳng lẽ ngươi bị bệnh mất trí hay sao?”

“Ngươi ——” Tôn Diệu Dương bị nhắc tới thống hận nhất chuyện, trong lòng tức giận phi thường, ngón trỏ chỉ vào Âu Dương Vũ giọng căm hận nói, “Tiểu tiện nhân, ngươi đừng có mà đắc ý!”

“Tiểu tiện nhân dám mắng chửi người?” Âu Dương Vũ thuận miệng nói tiếp.

“Tiểu tiện nhân chính là ngươi đó!”

“À, thì ra là tiểu tiện nhân đang mắng ta a.” Âu Dương Vũ tỏ vẻ ngây thơ, trôi chảy nói.

“Ngươi ——” Tôn Diệu Dương lúc này mới hiểu được mình bị thất thố, lửa giận trong lòng đột nhiên tăng lên, hắn oán hận chỉ thẳng vào mặt Âu Dương Vũ, muốn mắng chửi nàng nhưng lại không thể tìm ra được từ ngữ thích hợp, hắn chợt cảm thấy xấu hổ ngay lúc đó loay hoay nhìn quay đỏ sượng cả mặt.

“Dương nhi, ngươi cư nhiên lại đi cùng với một hạng người như thế nói chuyện? Đừng có hạ thấp thân phận của mình như vậy, đến đây để Cô Cô ta xem ngươi như thế nào nào....” Tôn thị nhìn tình thế của Tôn Diệu Dương mà lòng đau xót, mở miệng giải vây cho hắn, sau đó mí mắt cụp xuống nhìn Âu Dương Vũ lên tiếng dạy bảo, “Ngũ nha đầu, ngươi sao lại có thể ăn nói như thế với Tôn biểu ca? Từng ấy tuổi đầu lớn như vậy rồi một chút về lễ giáo trong nhà cũng không hiểu sao?! Chẳng lẽ Hoài An vương...”

Tôn thị nói ra với một vẻ mặt thản nhiên không một tia sợ hãi, mọi người xung quanh rõ ràng đều cảm nhận được thái độ của Tôn thị đối Âu Dương Vũ vô cùng không hài lòng.

Âu Dương Vũ ánh mắt trầm tĩnh như nước, khóe mắt vi chọn, tựa tiếu phi tiếu nhìn phía Tôn thị, “Mẫu thân của ta sớm đã qua đời, nhiều năm qua nữ nhi vẫn không quên được những gì mà mẫu thân đã đã dạy dỗ, thế nên hôm nay nữ nhi muốn cảm tạ mẫu thân vì đã nuôi dạy Ta nên người.”

Nói cách khác, bổn cô nương muốn tương kế tựu kế, muốn giáo huấn ta? Tỉnh mộng đi!!!.

Tôn thị ban đầu vốn tưởng rằng Âu Dương Vũ sau khi bị nàng quở trách, nếu không phải sẽ bưng mặt khóc, thì cũng quỳ xuống cầu xin tha thứ, hàng vạn lần nàng không thể tưởng tượng ra được nàng mà cũng dám đứng trước mặt nàng tranh luận, nhưng lại cố tình ra vẻ thương hại! Tôn thị trong lòng vô cùng giận dữ, ngoài mặt thì không có biến đổi gì lớn, mí mắt khẽ nâng lên nói, “Xem ra khi xưa Ta vẫn chưa có dạy dỗ ngươi chu đáo, sau này hẳn là Ta sẽ phải nghiêm khắc răn dạy ngươi một chút dù sao thì ngươi cũng là thiên kim tiểu thư của tướng phủ. Trong phủ, có phúc thì cùng hưởng có họa cùng chia. Thế nhưng ngươi lại khiến cho việc cưới xin của hai vị tỷ tỷ của ngươi trở nên ngày càng gặp phải nhiều khó khăn hơn! Từ trước đến nay trong phủ ta đối với quy củ vô cùng nghiêm khắc, ta cảm thấy nên.......”Âu Dương Vũ mi mắt bất giác nhếch lên, đây chả phải là muốn lấy quy củ quản giáo trong phủ ra để trả thù riêng hay sao?

Không đợi Tôn thị nói hết câu, Âu Dương Vũ liền lạnh nhạt cười, ngữ điệu chợt thay đổi ra vẻ kinh ngạc nói, “Mẫu thân có cây trâm cài tóc thật đẹp a.Hẳn là trâm mắt phượng nổi tiếng khắp kinh thành a??”

Tôn thị trong lòng nhảy dựng, nhưng nàng còn chưa kịp phản bác thì Âu Dương Vũ lại làm ra vẻ kinh ngạc nói, “Nghe nói của hồi môn của mẫu thân ta cũng có chiếc trâm cài này mà hẳn loại này là cực phẩm vô cùng quý giá trên khắp kinh thành này chỉ có một thế mà Mẫu thân lại cũng có thể tìm ra được cái thứ hai như thế a, chất liệu cũng thật giống nhau a.”

Trâm mắt phượng là vật vô cùng quý báu. Nó là loại là được làm bằng phỉ thúy cao cấp bậc nhất, tử màu sắc đến hình dáng đến độ bóng được chế tác vô cùng chỉnh chu và công phu cho nên ngọc này thế gian khó có thể kiếm được chiếc thứ hai giống như chiếc trâm trên đầu Tôn thị.

Tôn thị nghe vậy, trong lòng khẽ động, trên mặt cũng khó lấy lại được vẻ bình tĩnh như lúc ban đầu,trong mắt nàng hiện lên một tia tức giận, oán hận trừng mắt ra nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lương thiện thuần khiết của Âu Dương Vũ, nàng phát hiện ra cặp mắt của Âu Dương Vũ không hề run rẩy mà tựa hồ lóe lên ý đùa cợt.

Tôn thị không thể nào nhịn được!

Đúng là cây trâm mắt phượng này là của hồi môn của Dương thị tuy nhiên tại sao nàng lại không có quyền sở hữu nó chứ? Nàng là Tôn thị-người nắm toàn quyền trong phủ này có chuyện gì mà nàng không thể không được phép làm? Thêm vào đó sau cái chết của Dương thị, Âu Dương Vũ lúc đó lại còn quá nhỏ,cho nên hiển nhiên toàn bộ đồ cưới của Dương thị đều rơi hết cả vào tay nàng. Chuyện này ở trong phủ ai ai cũng biết tuy nhiên không ai dám hé răng bàn tán nửa lời.

Nhưng hôm nay, trước mặt nhiều hạ nhận như vậy, Âu Dương Vũ buông ra một câu đem tâm can đen tối cùng tham lam của nàng ra phô bày trước mặt tất cả mọi người ở đây.

Âu Dương Tụ thấy mẫu thân lập tức bị uy hiếp, trong lòng trở nên khẩn trương, nàng đứng lên bước nhanh về phía Âu Dương Vũ, cười hiền lành dịu dàng lên tiếng, “Ngũ muội muội, ngươi cũng cảm thấy cây trâm quý đó rất hợp với mẫu thân sao? Đó là quà của Thúc thúc Ta mang từ Tây Bắc về đây.”

Âu Dương Tụ cố tình nói ra xuất xứ của cây trâm này sao? Bất quá... Âu Dương Vũ ánh mắt đảo qua miếng ngọc bội gắn bên hông váy của Âu Dương Tụ, đáy mắt hiện lên một tia cười lạnh, gật gật đầu nói “Ra là thế, vậy miếng ngọc màu xanh lam này của tỷ cũng là do Thúc thúc đáng kính của tỷ mang từ Tây Bắc về à?”

Lam ngọc? Ngọc này vô cùng quý giá nha? Năm đó trong tay Dương thị cũng chỉ có hai miếng thôi, miếng lam ngọc và hiện tại Âu Dương Tụ đang mang trên người rõ ràng cũng là đồ cười của Dương thị.

Âu Dương Tụ đột nhiên cảm thấy khó xử, cười ngượng gật đầu một cách máy móc,đôi mắt mở to mang theo nụ cười đầy giả tạo: “Đúng vậy, cũng chính tay Thúc thúc ta đem từ tây bắc về, ngũ muội muội thật sự là thông minh, giải thích một chút thì ngay lập tức có thể nhận ra được”

Âu Dương Vũ cười nhẹ, không một chút để ý đến lời biện hộ của nàng thốt lên, “Ở Tây Bắc không phải rất lạnh sao?Một vùng đất lạnh như thế lại có nhiều món đồ quý đến vậy sao?”

Lời này vừa nói ra, không chỉ có Âu Dương Tụ mà ngay cả Tôn thị khuôn mặt của nàng trong nháy mắt trở nên vô cùng khó coi. Âu Dương Vũ mặc dù chỉ là vô tình nói ra một câu như vậy nhưng ẩn tình bên trong nàng muốn nói là gì?

“Ngũ nha đầu! Còn không ngậm miệng lại! Những lời này mà nha đầu đầu như ngươi có thể nói lung tung sao?! Ngươi có biết cái gì là họa từ miệng gây ra không?!” Tôn thị lập tức bị kích động đứng phắt dậy, hận không thể chỉ thẳng tay thối ra trước mặt Âu Dương Vũ mà mắng thật to, nhưng nàng là danh môn quý nữ, không thể giống như những người đàn bà chanh chua khác, cho nên nàng chỉ còn cách trừng đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn chằm chằm vào nàng cảnh cáo.

Âu Dương Vũ ban đầu cũng chỉ dọa nàng một chút về chuyện của hồi môn của mẫu thân nàng thế nhưng nàng lại không nghĩ rằng phản ứng của Tôn thị lại dữ dội như vậy,ngữ khí lại hung dữ ngang ngạnh như vậy...lại có cảm giác chột dạ giống như bị người ta bắt được thóp...Nếu nhớ không nhầm thì theo như lời đồn trong kinh thành Tôn đại tướng quân sau khi đánh trận trở về không phải đã được thưởng rất nhiều của báu vật lạ hay sao? Hôm nay nàng lại thấy hoài nghi về lời đồn đó a.....

Thú vị, cực kỳ thú a, nàng không nghĩ rằng ngày hôm này lại thu hoạch được nhiều chuyện tốt như vậy a. Bất quá bây giờ quan trọng nhất là phải mang A Tú trở về, hôm nay chưa giải quyết xong xuôi mọi chuyện thì lần khác nàng sẽ trả lại hết cho bọn họ cả vốn lẫn lời. Cho nên quan trọng hơn cả bây giờ phải giải cứu cho A Tú thoát khỏi chỗ này.

Âu Dương Vũ thản nhiên nhìn Tôn thị, đáy mắt bình thản trong như gương hồ, lại hình như có một chút thản nhiên khinh thường, khóe miệng lại giơ lên một chút ý cười, “Theo lời chỉ dạy của mẫu thân,mặc dù sự việc đúng là như thế nhưng rõ ràng là nữ nhi cũng không nên mang những chuyện này đi nói lung tung như thế, nữ nhi có thể hiểu được.”

“Ngươi ——” Tôn thị gặp Âu Dương Vũ cố ý xuyên tạc của nàng ý tứ, trong lòng lại buồn bực.

Âu Dương Vũ đối với việc giương nanh múa vuốt của nàng căn bản không thèm quan tâm, chỉ lên tiếng nhắc nhở: “Đúng rồi, mẫu thân, A Tú rốt cuộc đã phạm phải cái gì? Tại sao lại sai người đến bắt nàng đi? Rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra?” Âu Dương Vũ thanh âm ngữ điệu bình thản hỏi,mắt không hề chớp nhìn chằm chằm vào cây trâm mắt phượng chói mắt đang gắn ở trên đầu Tôn thị..

Tôn thị đang định đáp trả lại thì lại bắt gặp đáy mắt của Âu Dương Vũ đầy ý mỉa mai, đùa cợt, nhất thời nói không nên lời trong lúc nhất thời nhưng lại nói không nên lời.

Âu Dương Vũ tuy rằng cái gì cũng không nói, thế nhưng ý tứ của nàng nói ra đã rõ ràng. Trong phủ lớn như thế này kẻ duy nhất có thể lấy chiếc trâm ấy chỉ có thể là nàng —— Tôn thị!