Sau lần thứ n hạ nhân trong cung đến quỳ trước cửa cầu xin mời Ninh vương phi vào cung với gương mặt nơm nớp lo sợ, Dạ Trọng Hoa lúc này mới nhẹ nhàng đánh thức Âu Dương Vũ, hắn cũng thực sự muốn biết rốt cuộc thái hậu vì lý do tại sao sau khi động đến Vũ nhi của hắn lại đột ngột té xỉu.
Đêm đó Dạ Trọng Hoa ôm lấy Âu Dương Vũ, vết thương chỉ nằm trên đầu gối nhưng nhìn vào lớp băng gạt trắng phau dày cộm cả chân nàng, mọi người đều nhìn bọn họ với ánh mắt khó hiểu phức tạp.
An Dương vương phi khi vừa thấy Âu Dương Vũ đến mới nhẹ nhàng thở phào ra, chạy lên vội vàng nói: “Vũ nhi, thật tốt quá cuối cùng con cũng chịu đến, mẫu hậu, mẫu hậu người...”
Âu Dương Vũ bắt gặp đôi mắt đỏ thấm đẫm nước mắt của An Dương vương phi liền bình tĩnh trấn an nói: “Thái hậu nương nương xảy ra chuyện gì vậy?”
An Dương vương phi lúc này mới bình tĩnh lại tiếp tục nói: “Vương gia cùng mẫu hậu có xảy ra chút xung đột, mẫu hậu đang nói chuyện bỗng đột nhiên đứng dậy té xỉu, vương gia mới hoảng sợ gấp gáp đến mức gọi người cho mời Vũ nhi đến!”
Âu Dương Vũ giương mắt nhìn Dạ Trọng Hoa, chỉ thấy hai hàng lông mày hắn khẽ nhíu lại, lãnh đạm mở miệng nói: “Vào xem đi.”
An Dương vương phi lúc này mới dẫn hai người bọn họ vào trong phòng. Bên trong là tình cảnh An Dương vương đang lo lắng nhìn khuôn mặt tái nhợt của thái hậu trên giường, vừa nhìn thấy Âu Dương Vũ đến liền ngay lập tức đứng dậy đi lên, nói: “Vũ nhi, con tới đây là tốt rồi, mau lại đây xem bệnh tình của bà ấy xem!”
Đám hạ nhân nhanh chóng đem đến một chiếc ghế dựa mềm đưa cho Âu Dương Vũ thoải mái ngồi xuống. Dạ Trọng Hoa nhìn thái hậu vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh sắc môi trắng bệch không còn cắt máu nằm yên trên giường, hơi thở ngày càng mỏng manh. Bất chợt hai hàng lông mày hắn khẽ nhăn lại, bệnh sao lại nghiêm trọng đến vậy?
Sắc mặt của thái hậu ngày một tái mét nhợt nhạt, hô hấp đột nhiên có chút dồn dập. Ngay cả Âu Dương Vũ khi chứng kiến một loạt triệu chứng này của bà ấy đều không khỏi kinh hoảng, nàng cẩn thận vươn tay xem xét mạch, đôi mày thanh tú nhất thời nhăn lại, lần này lại gặp phải phiền phức rồi.
An Dương vương thấy biểu hiện có chút không ổn của Âu Dương Vũ liền vội vàng hỏi: “Vũ nhi, mẫu hậu ta bà ấy rốt cuộc là bị sao vậy?”
Âu Dương Vũ cũng không lên tiếng trả lời, bình tĩnh từ trong lòng lấy ra một cái ống nghe y tế đeo vào tai cẩn thận đặt lên tim đánh giá. Quả nhiên tim đập không ổn định, thái hậu nương nương này hẳn đã mắc phải căn bệnh suy tim cấp tính, chẩn đoán một lúc lâu mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn mọi người, nói: “Nhịp tim của Hoàng tổ mẫu trở nên bất thường, có triệu chứng hen suyễn khó thở, e rằng người đã mắc phải bệnh suy tim. Vì khi con người già đi, các cơ quan chức năng chuyển hóa không hoạt động, không tổng hợp được tốt cho nên khó tránh khỏi các bệnh lão hóa của hệ tuần hoàn. Đặc biệt, khi già các tế bào não chết dần đi và không được phục hồi, thêm đó sức khỏe và cơ bắp lại kém, dẫn đến động mạch, tĩnh mạch và tim bị lão hóa. Vũ nhi nghĩ bệnh này hẳn thái y cũng đã từng chữa trị qua cho Hoàng tổ mẫu nhưng chỉ là phương pháp tạm thời không ngăn bệnh tái phát. Nếu như không được điều trị tận gốc căn bệnh quái ác này...”An Dương vương nghe xong những lời Âu Dương Vũ như đàn gảy tai trâu, hắn không hiểu rõ những từ ngữ kỳ lạ của Âu Dương Vũ nhưng hắn có thể hiểu rõ được căn bệnh mà mẫu thân hắn đang mắc phải nghiêm trọng đến nhường nào trong lòng liền càng thêm bối rối, hỏi: “Vậy Vũ nhi, con có cách nào chữa trị được căn bệnh này không? Mẫu hậu tại sao cho đến bây giờ còn chưa tỉnh lại?”
Trong cung toàn bộ thái y đều đã xem qua bệnh tình của thái hậu, tuy bọn họ nói rằng tình hình của thái hậu không có gì đáng ngại, nhưng tại sao cho đến bây giờ người vẫn hôn mê bất tỉnh. Trong lòng An Dương vương sốt ruột không thôi. Hắn biết y thuật của Âu Dương Vũ đủ cao mình để hắn đặt niềm tin vào nàng.
Âu Dương Vũ lại một lần nữa xem xét mạch cổ tay thái hậu, nhợt nhạt cười nói: “Nếu như muốn điều trị tận gốc căn bệnh này cũng là một chuyện vô cùng khó khăn, tuy nhiên nếu như cẩn thận mỗi ngày điều dưỡng thì loại biến chứng hôm nay sẽ không bao giờ phát tác.”
An Dương vương thầm trách trong lòng, có lẽ chỉ tại mình đã quá tức giận đã làm kinh động đến thái hậu liền dè dặt nói: “Vũ nhi nhất định phải bằng mọi cách cứu chữa cho bà ấy, nhất định phải sớm làm cho bà ấy tỉnh lại!”
Âu Dương Vũ gật đầu, lại có chút khó xử nói: “Vậy thúc phụ và thẩm thẩm có thể ra bên ngoài chờ một lát được không?.”
“Tại sao?”
“Thúc phụ đừng lo, Vũ nhi chỉ là nghĩ cho hoàng tổ mẫu thôi, nếu như ở trong phòng quá đông người, không khí bên ngoài sẽ vô cùng ngột ngạt không được lưu thông khiến cho bệnh tình của hoàng tổ mẫu càng thêm nghiêm trọng.” Âu Dương Vũ cười giải thích nói.
An Dương vương phi tiến lên kéo tay An Dương vương mang vị vương gia có chút không cam tâm tình nguyện kia rời khỏi phòng.
Một bên vị An Dương vương kia thì quá mức vội vã nôn nóng, còn một bên Âu Dương Vũ lại thản nhiên bình tĩnh. Âu Dương Vũ yên lặng ngồi nhìn sắc mặt của Thái hậu, trầm tư suy nghĩ, bệnh suy tim cấp tính này là một căn bệnh rất nguy hiểm đến tính mạng, triệu chứng chủ yếu của bệnh này chính là khó thở và ho do tim mất khả năng bảo đảm cung cấp đủ lượng oxy của cơ thể, lúc đầu khi gắng sức và sau đó cả lúc nghỉ ngơi, gây tổn thương đến tim trung tâm. Nếu như phải buộc dùng đến biện pháp chữa trị theo phương pháp hiện đại thì chẳng phải quá mức phiền toái sao, cho nên bắt buộc nàng cần phải sử dụng phương pháp đông y cổ truyền, tuy rằng phải mất rất nhiều thời gian để bình phục, nhưng là một cách giải quyết vô cùng hữu ích.
Dạ Trọng Hoa ngồi một bên lẳng lặng nhìn Âu Dương Vũ trổ tài y thuật của mình. Vũ nhi của hắn cho dù có gặp phải tình huống khó khăn nào, trong mắt hắn nàng vẫn luôn là một cô gái thông minh tài năng tỏa ánh hào quang xung quanh mình!
Âu Dương Vũ lên tiếng nhờ vả Dạ Trọng Hoa lấy giúp mình giấy bút, để kê đơn thuốc: “Chàng giúp ta nói với thúc phụ cho người sắc thuốc theo đơn này đi.”
Dạ Trọng Hoa khẽ gật đầu rời đi, Âu Dương Vũ lúc này mới khó khăn đứng dậy. Nàng lúc này thật sự trong lòng oán giận tên Dạ Trọng Hoa này không thôi, nhất định phải bó buộc chân mình dày như thế này, đi lại thật bất tiện.Ngồi bên giường thái hậu, Âu Dương Vũ từ trong lòng lấy ra một chiếc bình nhỏ, bên trong có một viên thuốc nâu đỏ nhẹ nhàng bỏ vào miệng Thái hậu. Viên thuốc này lần trước vì đã từng trị liệu cho Dung Thấy cho nên nàng mới cẩn thận tỉ mỉ nghiên cứu chế tạo gồm bạch linh, quế chi, nhân sâm, sinh khương, cùng với một ít đan sâm có tác dụng lưu thông máu tốt cho tim mạch. Âu Dương Vũ sau khi mớm chút nước cho Thái hậu xong liền cảm thấy có chút mệt nhọc trán lấm tấm mồ hôi.
Dạ Trọng Hoa ra ngoài dặn dò An Dương Vương một lát liền trở lại phòng, nhìn thấy Âu Dương Vũ ngồi bên đầu giường. Đột nhiên cảm thấy khuôn mặt nàng trắng bệch, mồ hôi tuôn ra đầy trán trông thần sắc hết sức tái nhợt. Vũ nhi của hắn sao lại suy yếu đến mức này liền bước nhanh đến, nói: “Vũ nhi, ai cho phép nàng đi lại lung tung như vậy? Không cần chân nữa phải không?”
“Ta...”
Âu Dương Vũ nhìn thấy biểu tình dữ dội của Dạ Trọng Hoa liền không khỏi nắm lấy tay áo hắn, trừng mắt liếc hắn một cái, rõ ràng là chàng bảo ta giả bệnh, sao bây giờ lại làm quá lên, lo lắng như vậy.
Dạ Trọng Hoa sau khi xác định chân của Vũ nhi hắn không có việc gì mới nhẹ nhàng thở phào, rồi thoáng đưa mắt nhìn Thái hậu trên giường, hô hấp cũng đã dần dần bình thường, trông sắc mặt đã tốt lên rất nhiều.
“Mẫu hậu, mẫu hậu, thái y đâu, thái y chết đi đâu hết rồi?” Bên ngoài phòng liền truyền đến một tiếng gầm thét dội vang cả phòng, sau đó một người đàn ông thân khoác một chiếc áo bào màu vàng sáng chói nhanh chóng sải bước đến trước giường thái hậu. Dạ Trọng Hoa cũng không chút quan tâm bế Âu Dương Vũ lên đặt nàng ngồi ngay ngắn trong lòng, sau đó còn bồi thêm cho nàng một cái nhìn cảnh cáo.
Hoàng thượng sắc mặt vô cùng lo lắng, đi sau hắn chính là An Dương vương cùng với An Dương vương phi, bọn họ cũng không khỏi có chút bồn chồn.
Âu Dương Vũ nhẹ giọng trấn an: “Thái hậu nương nương đã qua cơn nguy kịch, bây giờ người đang nghỉ ngơi, phụ hoàng và thúc phụ xin đừng quá lo lắng.”
Tảng đá nặng trong người An Dương vương cuối cùng cũng đã được dỡ bỏ xuống, nhìn Âu Dương Vũ với vẻ mặt cảm kích, nói: “Vũ nhi, lần này công lao của con thật không nhỏ.”
Âu Dương Vũ khóe môi khẽ giơ lên mỉm cười, cũng không có lên tiếng nói gì.
Vài phút chờ đợi cuối cùng thái hậu cũng đã từ từ tỉnh lại, tuy rằng sức lực vẫn chưa hoàn toàn bình phục, nhưng sắc mặt đã hồng hào lên không ít.
Vì đột nhiên thấy có quá nhiều người đến, nên Thái hậu không khỏi bất quá hỏi: “Ai gia gặp phải chuyện gì sao?”
Nói xong nhìn bốn phía xung quanh, nhìn thấy Âu Dương Vũ có mặt ở đây, mặt mày đều không khỏi đanh lại.
Âu Dương Vũ chỉ lẳng lặng ngồi yên đó, cũng không mở miệng nói chuyện, An Dương vương đứng một bên vội vàng nói: “Mẫu hậu, vừa rồi người đột nhiên bất tỉnh, nhờ có y thuật cao minh của Vũ nhi, người mới có thể nhanh chóng tỉnh lại.”
Thái hậu lúc này mới nhớ ra khi nãy mình quả thực cảm thấy đầu choáng váng sau đó cảm thấy trời đất quay cuồng liền té ngã xuống bất tỉnh, nghe xong những lời con trai nàng nói, trong lòng không khỏi có chút áy náy, mình thật sự đã trách lầm Âu Dương Vũ sao?Lại cẩn thận đưa mắt đánh giá Âu Dương Vũ, chỉ thấy nàng ngồi trong lòng Dạ Trọng Hoa, sắc mặt liền tái nhợt, đột nhiên không biết phải mở miệng nói thế nào: “Vũ nhi, vết thương của con?”
Âu Dương Vũ cũng khẽ cười, nói: “Người đừng nghĩ ngợi nhiều, con chỉ choáng váng một chút thôi.”
Thái hậu nhẹ nhàng thở phào, cũng không ngờ Dạ Trọng Hoa hừ lạnh một tiếng nói: “Chảy nhiều máu thế kia còn không choáng váng sao?”
Dạ Trọng Hoa ngữ khí có chút bực bội, đa phần là trách móc, hoàng thượng nghe vậy liền trừng mắt nhìn Dạ Trọng Hoa nhẹ giọng nhắc nhở: “Phi Bạch!”
Dạ Trọng Hoa cũng không một chút e ngại, ngữ khí lạnh lùng có chút xa cách: “Hoàng Tổ mẫu, Tôn nhi có một thắc mắc muốn người giải thích rõ ràng, người có thể cho Tôn nhi một lý do chính đáng cho việc trách phạt Vũ nhi ngày hôm đó không?”
Thái hậu sắc mặt có chút dè chừng khó khăn, Âu Dương Vũ thấy vậy mới mở miệng giải vây: “Là Vũ nhi không tốt, tay chân vụng về, không cẩn thận làm đổ chén trà nóng vào người Hoàng tổ mẫu, cho nên mới...”
Nói xong, nàng bày ra vẻ mặt ủy khuất, nước mắt lưng tròng chực rơi xuống khóe mi, trông như thỏ con vô tội đáng yêu.
Thái hậu từ sau khi biết được việc Âu Dương Vũ ra tay cứu mình thì trong lòng cũng đã thay đổi cách nghĩ, thay đổi định kiến mấy ngày nay đã hiểu lầm nàng, một cô gái thông minh đáng yêu như vậy lại phải chịu sự trừng phạt vô lý từ mình quả thực chính thái hậu nàng cũng thấy mình hành xử đã có chút quá đáng.
Âu Dương Vũ nhẹ vùi mặt vào lòng Dạ Trọng Hoa tiếp tục nói: “Hoàng tổ mẫu tức giận trừng phạt Vũ nhi cũng là điều chính đáng.”
Thái hậu nhất thời không biết phải nói gì mới phải đạo, mắt thấy Âu Dương Vũ bộ dáng tiều tụy mỏng manh, cảm giác áy náy bắt đầu trỗi dậy.
“Cho dù có đúng là vậy thì chẳng phải chỉ cần người quở trách vài câu là ổn rồi sao. Người còn nhẫn tâm dùng hình phạt quỳ với Vũ nhi?” Dạ Trọng Hoa biết lúc này mèo nhỏ trong lòng hắn cũng đang bắt đầu giở trò mèo khóc chuột nên nhân cơ hội này phối hợp với nàng, coi như hắn đã xử lý vụ này quá nương tay rồi. Hắn cũng bày ra vẻ mặt khó chịu, có chút đau lòng. Thái hậu nhìn thấy biểu hiện trên gương mặt Dạ Trọng Hoa có chút không ổn, nghi hoặc hỏi lại: “Vũ Nhi không ổn?”
“Hoàng tổ mẫu, quỳ đến mức chảy máu thế kia thì Hoàng tổ mẫu người thử nói xem, liệu như thế có ổn hay không?”
Hoàng thượng cùng với đám người An Dương vương chỉ đứng một bên nghe chuyện, cũng không lên tiếng xen vào nửa câu.
Thái hậu vừa nghe cháu trai mình nói xong, trong đầu chợt lóe lên, như nhớ đến chuyện gì, ngày hôm đó, Âu Dương Vũ, có quỳ gối trên một tấm đệm lót? Vậy tấm đệm kia là...
“Vương ma ma, Vương ma ma, truyền Vương ma ma đến đây!” Thái hậu vội vàng truyền lệnh cho hạ nhân.
Vương ma ma đứng chờ bên ngoài nghe được Thái hậu nương nương đang lên tiếng gọi tên mình, trong lòng bắt đầu cả kinh, nơm nớp lo sợ chậm chạp đi vào, quỳ trên mặt đất.Thái hậu thản nhiên đưa mắt nhìn Vương ma ma đang quỳ trên mặt đất kia, chỉ thấy cả người bà ta run lên dữ dội, sắc môi xám ngắt, nghi hoặc trong lòng bắt đầu lớn lên, nàng lạnh giọng hỏi: “Vương ma ma, hôm qua lúc Ninh vương phi bị phạt quỳ, ngươi đã bỏ thứ gì vào trong tấm đệm lót mà ngươi đưa cho vương phi?”
Vương ma ma trong lòng run lên, khóe môi khẽ giơ lên ý cười yếu ớt, bình tĩnh trả lời: “Bẩm thái hậu nương nương, nô tỳ vì nghĩ rằng Ninh vương phi quỳ nhất định sẽ vô cùng mệt mỏi, nên mới mang đệm đến cho vương phi, đệm lót ấy vốn dĩ là tấm đệm lót bình thường a.”
Thái hậu sắc mặt lạnh như băng: “Vậy sao? Ai gia từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ thấy qua một tấm đệm lót bình thường lại có thể khiến cho người quỳ gối phải chảy máu nghiêm trọng đến vậy?”
Âm thanh lạnh lùng có vài phần tức giận, Vương ma ma trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi hột, y phục sau lưng đã ướt đẫm một mảng, nàng sợ hãi quỳ trên mặt đất không biết phải tìm lý do nào để thoái thác.
Vốn hầu hạ bên cạnh thái hậu chính là Hoa ma ma, nhưng vì tuổi tác đã cao, sức khỏe ngày một yếu đi cho nên năm trước thái hậu đã cho nàng nghỉ hưu xuất cung về quê nhà an dưỡng tuổi già. Sau đó Vương ma ma đến nhậm chức, ngày thường tác phong làm việc quy củ của nàng rất được lòng người khác, nhanh nhẹn, hiểu rõ lý lẽ quy định trong cung, hầu như nàng không bao giờ phạm phải lỗi lầm gì. Thái hậu cũng rất hài lòng với cách làm việc của Vương ma ma cho nên cũng có vài phần cảm tình. Thế nhưng việc làm hôm nay của nàng lại đạp đổ hết tất cả công sức xây dựng hình ảnh của nàng! Không những dám vượt mặt chủ tử mình dạy dỗ người khác mà còn có biểu hiện dối trá lừa lọc. Trong lòng thái hậu phẫn nộ đến cực điểm.
Thái hậu giận quát lên một tiếng: “Nếu như ngươi vẫn mạnh miệng như vậy thì... người đâu, đến vả miệng bà ta cho Ai gia! Ai gia rất muốn xem bà ta có còn ngoan cố được nữa không?!”
Ngay lập tức có vài vị ma ma với công lực thâm hậu bước vào, hai người trái phải giữ chặt lấy tay Vương ma ma, một người đứng ở phía trước cũng bắt đầu công việc của mình, những cái tát liên hoàn rơi không ngừng xuống gương mặt tái nhợt của Vương ma ma.
Ban đầu còn mở miệng gào khóc xin Thái hậu tha mạng, sau đó vì đau đớn không chịu được nên từ rên khóc chuyển thành nức nở.
Hoàng thượng, An Dương vương đều ở đây, Thái hậu nghĩ rằng bản thân mình cư nhiên lại bị một kẻ thấp kém hèn hạ dắt mũi, liền không khỏi mất mặt, lạnh lùng nói: “Đánh mạnh vào cho Ai gia!”
Vừa nghe lệnh vị ma ma kia liền dùng hết sức lực mình, chỉ trong chốc lát, đã thấy khuôn mặt của Vương ma ma sưng lên như hai cái đầu lợn, khóe miệng còn có vài vết máu, khuôn mặt lúc này của bà ta trông thật khủng bố.
Thái hậu phất phất tay, mấy vị ma ma kia cũng nhanh chóng dừng tay lui sang một bên.
Vừa buông tay, Vương ma ma bất ngờ không còn chút sức lực ngã nhào trên mặt đất, đau đớn rên lên.
“Ai gia cho ngươi cơ hội cuối cùng, trả lời cho Ai gia biết tấm đệm kia rốt cuộc có vấn đề gì?” Thái hậu nhìn Vương ma ma trước mắt lạnh lùng nói.Vương ma ma vốn tưởng rằng thái hậu sẽ có thành khiến rất sâu sắc với Âu Dương Vũ, mà mình vốn là người luôn hành sự cẩn trọng, thủ tiêu sạch sẽ mọi chứng cớ nên sẽ bình an vô sự. Nhưng hôm nay tất cả những dự tính của nàng đều vượt quá tầm kiểm soát, nếu như nàng lại tiếp tục ngoan cường phủ nhận thì nàng sẽ bị đánh không thương tiếc, nàng thực sự không muốn bị đánh chết như vậy. Nàng cuối cùng cũng không dám cãi mệnh liền thành thực nói: “Tấm đệm kia, bên trong tấm đệm kia...có giấu...giấu rất nhiều mảnh sứ vỡ...”
Vừa mới mở miệng nói chuyện thì lại ảnh hưởng đến khóe miệng, đau đớn vô cùng.
Nghe xong mấy lời này, tất cả những vị có mặt ở đây sắc mặt đều không khỏi trắng bệch, Thái hậu thì tức giận phẫn nộ khôn nguôi. Nhớ lại khi đó Âu Dương Vũ nhẹ than thở một tiếng, chính mình còn nghĩ rằng là do bản tính nuông chiều sống sung sướng sủng ái, nhưng bây giờ hiểu rõ mọi chuyện, mới nhận ra lúc đó hẳn Vũ nhi đã chịu đau đớn nhiều đến nhường nào.
Dạ Trọng Hoa đưa ánh mắt âm ngoan sắc lạnh đến ghê người nhìn Vương ma ma, Sắc mặt hắn đen lại lãnh khốc vô tình khiến những người đứng gần vô ý thức lùi lại phía sau. Vũ nhi của hắn quỳ gối trên tấm đệm đầy mảnh sứ vỡ kia sao...Hắn nhẫn không được tay dùng nội lực vung lên quất thẳng vào người Vương ma ma, Vương ma ma không chịu nổi khí lực cường đại này miệng liền phun ra một ngụm máu đau đến gần như muốn hôn mê.
Hoàng thượng sắc mặt bắt đầu trở nên u ám, loại hạ nhân thấp hèn như bà ta lại có lá gan lớn đi thực hiện những chuyện ác độc thâm hiểm như thế. An Dương vương nghe xong tức giận vô cùng. Nếu như không phải là do bà ta gây ra mọi chuyện thì hắn cũng không đến mức gây sự với mẫu hậu hắn. Có điều nhìn thấy gương mặt tràn đầy sự sợ hãi, trong lòng không khỏi nghi hoặc hẳn có người đứng sau thao túng người này. Thái hậu còn chưa kịp mở miệng hỏi sự tình thì An Dương vương vốn kiềm chế không được cơn tức giận thốt lên: “Là ai đã ra lệnh cho ngươi làm chuyện này?”
Vì là lần đầu tiên Vương ma ma bị đặt không hoàn cảnh mạng mình như đang nằm trên bàn cân, bị dọa hù đến sắp chết liền lắp bắp nói: “Thái hậu tha mạng, thái hậu tha mạng. Là, là tứ hoàng tử! Tứ hoàng tử nói với nô tỳ, nói rằng thái hậu không ưa gì Ninh vương phi, cho nên, cho nên bảo nô tỳ làm mọi cách... khiến cho Ninh vương phi, khiến cho Ninh vương phi.....sống không bằng chết...Tất cả chủ ý đều là..đều là của Tứ hoàng tử!”
“Vô liêm sỉ, hoang đường!” Hoàng thượng không khỏi tức giận rống lên tiếng.
Thái hậu sắc mặt cũng biến đổi, thì thầm nói: “Vô liêm sỉ, thật quá vô liêm sỉ! Bảo sao mấy ngày trước Phi Hi lại nói những lời như thế với Ai gia...”
“Mẫu hậu, tên nghịch tử kia đã nói gì với người?” Hoàng thượng tức giận đến mức máu chảy ngược lên cả đầu.
Thái hậu lập tức kể hết lại toàn bộ câu chuyện mà Dạ Phi Hi đã nói với nàng, càng nói sắc mặt không khỏi đen lại âm trầm. Còn hoàng thượng thì tức giận đến mức nghẹn họng nói không nên lời, Âu Dương Vũ tình nguyện cứu Lý Vân Phỉ vốn là vì hắn hạ thánh chỉ bắt buộc, nay lại còn không biết tốt xấu, bày mưu trả đũa, có phải đám người đó không coi thánh chỉ của hắn ra gì nữa phải không?An Dương vương cũng không khỏi căm phẫn giận dữ nói: “Tên nghịch tử Phi Hi này hành xử càng ngày càng quá mức quá đáng, không chỉ có lòng tham không đáy lại còn bày mưu châm ngòi ly gián chia rẽ nội bộ hoàng thất, hại Vũ nhi phải hứng chịu mọi oan ức ủy khuất, thật đáng giận!”
Hoàng thượng nhìn thấy Âu Dương Vũ mang vẻ mặt có chút ủy khuất nằm trong lòng Dạ Trọng Hoa không nói một lời. Mà hai chân của nàng đều bị thương không nhẹ, ngay đến cả đứng cũng không nổi, trong lòng hắn không khỏi có chút đau lòng.
Nhớ lại khoảng thời gian trước, hắn quả thật không thích con trai vàng Dạ Trọng Hoa hắn đi dùng sáu tòa thành trì để cưới một cô gái vốn đã có một quá khứ đáng xấu hổ. Nhưng kể từ khi cô con dâu này đặt chân lên đất Tây Lăng quốc. Vũ nhi đã giúp đỡ Dạ Trọng Hoa rất nhiều thứ, thậm chí đã sử dụng toàn bộ tài năng kiến thức y thuật của mình để chữa trị cho không biết bao nhiêu người mắc phải nhiều căn bệnh nan y ở trong hoàng cung Tây Lăng này. Vũ nhi cũng chưa bao giờ đòi hỏi hắn trả công này nọ. Nay Vũ nhi lại có thể khiến cho đứa em trai hắn - An Dương vương lãnh đạm này giúp đỡ Dạ Trọng Hoa, còn có suy nghĩ cao cả là mở tiệm bánh kiếm tiền quyên góp giúp đỡ người dân gặp khó khăn trong vùng. Một cô gái lương thiện đáng yêu là thế, lại bị tên Dạ Phi Hi này hủy hoại toàn bộ thanh danh tốt đẹp của nàng, khiến Vũ nhi phải chịu nhiều oan ức!
Hoàng thượng càng nghĩ càng giận, lập tức hét lớn một tiếng: “Người đâu! Lôi tên nghịch tử kia đến đây cho trẫm!”
Thái hậu bệnh nặng chưa lành, trong người vẫn chưa hoàn toàn khỏe hắn mệt mỏi vô cùng, hoàng thượng không muốn làm phiền mẫu hậu mình nghỉ ngơi nên dẫn mọi người lui ra ngoài, để lại Âu Dương Vũ cùng Dạ Trọng Hoa ở bên trong phân phó những công việc cần làm cho việc dưỡng bệnh.
Thái hậu nhìn Âu Dương Vũ, trên mặt xuất hiện một tia áy náy, khẽ cúi đầu không dám nhìn nàng ho lên một tiếng: “Quên mọi chuyện hôm trước đi, Ai gia không trách phạt con.”
Âu Dương Vũ nhìn bộ dáng của thái hậu kia, thần sắc kiêu ngạo nào có chút ăn năn hay có ý định nhận lỗi liền cũng thản nhiên trả lời: “Tạ ơn Hoàng tổ mẫu đã cảm thông.”
Thái hậu sắc mặt không khỏi vừa lòng, Âu Dương Vũ cũng cẩn thận dặn dò một số chuyện liên quan đến thói quen sinh hoạt cũng như ăn uống, nói xong tỉ mỉ chuẩn bị mọi thứ để thái hậu nghỉ ngơi. Sau đó được Dạ Trọng Hoa bế lên ôm ra khỏi phòng.
Vừa mới ra khỏi phòng, liền nghe ba một tiếng, hoàng thượng dùng sức vung tay tát vào mặt Dạ Phi Hi, sau đó giơ cước đạp vào người hắn, oành một tiếng, Dạ Phi Hi ngã lăn ra đất.
“Phụ hoàng!” Dạ Phi Hi mang vẻ mặt mơ màng, không biết vì sao phụ hoàng lại có thái độ gay gắt giận dữ đến như vậy.
“Tên nghiệp chướng nhà ngươi, ngươi xem ngươi đã làm ra chuyện tốt gì?!” Hoàng thượng giận dữ gào lên “Ngươi càng lúc càng khiến cho trẫm không thể nào tin tưởng được!”
Lúc này, Dạ Trọng Hoa ôm Âu Dương Vũ từ trong phòng đi ra, đem Âu Dương Vũ nhẹ nhàng đặt lên ghế, Dạ Phi Hi liếc mắt nhìn một cái liền thấy hai cái bọc băng trắng nơi đầu gối Âu Dương Vũ, trong lòng không khỏi mừng thầm, khóe môi khẽ cong lên. Nhưng vì ý thức được thái độ tức giận bất thường của hoàng thượng, Dạ Phi Hi vội vàng bò lên quỳ trên mặt đất, nói: “Phụ hoàng, nhi thần không biết mình đã phạm phải chuyện gì?”
Hoàng thượng tức giận tay áo vung lên: “Ngươi giương mắt mà nhìn cho kỹ hai chân của Vũ nhi đi, ngươi xem xem, trẫm đang hoài nghi loại nghịch tử như ngươi có thật sự là con trai của trẫm không?!”
Dạ Phi Hi bày ra bộ mặt không hiểu chuyện: “Nhị tẩu bị làm sao vậy? Chuyện này nào có liên quan gì đến Phi Hi a!”
“Ngươi còn dám cứng đầu cứng cổ cãi lý? Được lắm! Người đâu, lôi Vương ma ma vào đây.”
Vừa dứt lời, Vương ma ma lập tức ngã sõng soài trên mặt đất. Vừa thấy Dạ Phi Hi, liền vội vàng chạy đến ôm lấy đùi Dạ Phi Hi cầu tình: “Tứ hoàng tử, tứ hoàng tử, lão nô không cần ngân lượng của ngài, van xin ngài hãy cứu mạng nhỏ của lão nô!”
Nói vừa xong, liền bị kéo ra ngoài.
Dạ Phi Hi sắc mặt vô cùng khó coi, vừa định lên tiếng cãi lại thì đã thấy khuôn mặt của hoàng thượng đanh lại: “Ngươi còn cái gì để nói nữa không? Suốt ngày chuyện quốc sự thì giải quyết không xong, nay đến cả việc có con nối dõi cũng không thể xảy ra, lại còn nhàn rỗi bày mưu châm ngòi ly gián. Trẫm nói cho ngươi biết từ nay về sau, không có ý chỉ của trẫm thì ngươi đừng mong bước ra khỏi phủ Tứ hoàng tử nửa bước!” Nói xong liền phẩy tay áo bỏ đi.
Dạ Phi Hi không ngờ phụ hoàng hắn lại buông những lời vô tình như vậy, cả người hắn không khỏi đau đớn run lên, trong lòng bi phẫn lạ thường! Không, hắn là đứa con trai mà phụ hoàng hắn cưng chiều yêu thương nhất, là con trai cao quý và duy nhất của hoàng hậu nương nương! Hoàng thượng sao lại có thể đối xử tàn nhẫn như thế với hắn!
Hắn đưa đôi mắt tràn đầy oán hận nhìn về phía Âu Dương Vũ, Âu Dương Vũ ngay cả liếc mắt cũng không nhìn hắn, chỉ nghiêng đầu nói với Dạ Trọng Hoa: “Chúng ta trở về đi.”
Âu Dương Vũ sau khi trở về Ninh vương phủ liền ngay lập tức tháo đi lớp băng gạc dày cộm kia, không khỏi oán giận Dạ Trọng Hoa: “Chàng buộc chân ta thế này, ta khó chịu đến chết mất.”
“Đừng động đậy!” Dạ Trọng Hoa lúc này mới nhớ lại tình huống đầu gối nàng phải chịu đựng cơn đau đớn từ những mảnh sứ vỡ ngầm trong tấm đệm lót. Tim hắn không khỏi có chút đau xót. Hắn nhẹ nhàng bế nàng lên đặt ngồi trên ghế, cầm thuốc mỡ thoa lên miệng vết thương trên đầu gối nàng. Tuy rằng vết thương của nàng đã dần khép miệng, gần như là khỏi hẳn. Nhưng hắn thật sự vẫn không yên tâm, tiếp tục mỗi ngày đều kiểm tra vết thương, thoa thuốc cho Âu Dương Vũ, cho đến khi Âu Dương Vũ một mực bảo thời tiết nóng thế này sẽ không tốt cho vết thương nếu không được thông khí, Dạ Trọng Hoa mới chịu từ bỏ ý định hành hạ nàng.
Hai chân Âu Dương Vũ cuối cùng cũng đã được giải phóng, vừa định đứng lên, Dạ Trọng Hoa nào chịu chấp nhận hành động này liền ôn nhu nói: “Nàng muốn đi đâu, bổn vương ôm nàng đi?”
Âu Dương Vũ mặt không khỏi đen lại, nhịn không được trừng mắt liếc hắn một cái: “Ta chỉ bị thương ngoài da, không có tổn thương đến gân cốt bên trong.”
Dạ Trọng Hoa khóe môi cong lên tà mị cười, giọng nói đầy quyến rũ dụ hoặc: “Khó khăn lắm mới gần gũi với nàng, bổn vương đương nhiên nào dễ dàng bỏ qua cơ hội tốt này.”
Âu Dương Vũ: “...”
P/s: láy đê...(Lady...) có vài nàng hối thúc Ta nhanh nhanh ra chương mới cho các tềnh êu đó đọc..và cám ơn các nàng vì điều đó...một động lực lớn vô cùng...nói sến súa một chút..các nàng là lẽ sống của Ta ở wattpad vậy...ta hy vọng các nàng mãi luôn đồng hành bên Ta...(mẹ ơi...thánh sến nó nhập)