Hai người vừa mới trở lại Vương phủ thì đã có một nhóm người tiến đến, mà đứng đầu kia không ai khác chính là quản gia của nhà Mộ Dung, vừa thấy Dạ Trọng Hoa về, liền lập tức chạy đến nói: “Vương gia, thiếu gia nhà chúng ta muốn mời ngài qua phủ một chút.” Dạ Trọng Hoa hai hàng lông mày có chút nhăn lại, rõ ràng có chút bất mãn nói: “Tên Mộ Dung này tính giở trò gì đây?”
Nói xong quay đầu nhìn Âu Dương Vũ, nói: “Nàng vào phòng trước đi, ta đi một lúc rồi quay về ngay.” Mộ Dung tìm Dạ Trọng Hoa, Âu Dương Vũ nàng đương nhiên sẽ không cản trở, gật gật đầu dặn dò đôi ba câu cẩn thận rồi quay về biệt viện. Nhưng Âu Dương Vũ không thể ngờ được cho đến khuya Dạ Trọng Hoa mới trở về phủ, hơn nữa trên người chỉ toàn là mùi rượu mạnh.
Dạ Trọng Hoa vốn không thích uống rượu, mà nếu có uống thì cũng chỉ có một ít không đến nổi để cho mình say đến mức này, chuyện này không giống với tác phong thường ngày của hắn. Âu Dương Vũ có chút quan tâm lo lắng hỏi một câu: “Làm sao vậy?”
“Tên Mộ Dung chết tiệt kia lại gây xích mích với phu nhân của hắn, buồn bực lôi ta đi uống rượu giải sầu. Hắn uống hết ba vò rượu mới chịu buông tha,say bất tỉnh rồi.” Dạ Trọng Hoa ảo não oán giận.
“Cái gì? Sao lại xích mích nữa rồi?” Mộ Dung cùng với phu nhân hắn hay xảy ra mâu thuẫn bất hòa, Âu Dương Vũ cũng đã sớm biết điều đó nhưng vẫn không khỏi có chút kinh ngạc, cùng lắm chỉ là hiểu lầm nho nhỏ tại sao trong suốt năm năm vẫn không thể giải quyết êm đẹp, còn tiếp tục xung đột như thế?
“Phiền phức!” Dạ Trọng Hoa dường như uống có quá chén, ngón tay thon dài của hắn đưa lên xoa huyệt thái dương, cả người lảo đảo dựa vào Âu Dương Vũ khẽ thở dài nói: “Hầu hạ bổn vương ngủ!”
Âu Dương Vũ thấy trước mắt hắn hẳn sẽ không cảm thấy thoải mái cho nên cũng không cùng hắn chấp nhặt chuyện này, lặng lẽ giúp hắn cởi bỏ áo khoác ngoài treo trên giá sau đó phân phó cho Trúc Lục mang nước ấm tới, cẩn thận lau mặt giúp hắn. Dạ Trọng Hoa nào có chịu nằm ngoan ngoãn trên giường, hai tay bắt đầu không thành thật, mãi quấn quít lấy Âu Dương Vũ ôm chặt lấy nàng. Âu Dương Vũ thấy hắn có hành động làm nũng cùng với vài nét đỏ ửng trên khuôn mặt tuấn tú của hắn kia khiến tim nàng không khỏi khống chế được mà đập thình thịch, dùng tay đánh vào ngực hắn quát: “Dạ Trọng Hoa, chàng lại bắt đầu giở trò phải không?! Đừng có lợi dụng chuyện say xỉn này mà ép người quá đáng! Này, chàng mau ngủ đi!”
Dạ Trọng Hoa chỉ nhẹ nhàng ôm lấy eo nàng, tay kia nắm nhẹ tay nàng rồi cũng không có động tác gì tiếp theo, an tĩnh một hồi rồi nhắm mắt đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Dạ Trọng Hoa tỉnh dậy cũng rất sớm thấy Âu Dương Vũ vẫn còn đang say giấc, mái tóc đen dài bóng mượt hơi hỗn độn kia gối trên đầu, hai hàng mi khép lại kia cùng với gò má hồng phấn nhìn trông thật đáng yêu. Dạ Trọng Hoa nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, đôi mỏng mỏng anh đào xinh đẹp kia khẽ cong lên ý cười trêu chọc, hắn vươn tay nắm nhẹ mũi nàng đùa ghẹo nói: “Mèo nhỏ lười, rời giường.”
Âu Dương Vũ khẽ nhíu mày, rên lên vài tiếng kháng nghị hất tay hắn nói: “Đừng phá giấc ngủ của ta, ta còn chưa có ngủ đủ đâu!”Dạ Trọng Hoa có chút buồn cười, cúi đầu áp sát môi mình bên tai Âu Dương Vũ nói: “Ngoan, rời giường, hôm nay chúng ta ra ngoài đi dạo.”
“Không đi, ta muốn ngủ.” Âu Dương Vũ tức giận trả lời, dùng chăn phủ kín mặt mình.
Dạ Trọng Hoa bất đắc dĩ lắc đầu cười, nhấc chân đứng lên, ra khỏi phòng.
Âu Dương Vũ không còn nghe thấy động tĩnh gì xung quanh trong đầu nghĩ rằng Dạ Trọng Hoa đã buông tha cho nàng liền an tâm tiếp tục vùi đầu vào chăn ngủ.
Nhưng chưa được mười giây thì nàng lại cảm giác có ai đó đang quấy rầy nàng. Âu Dương Vũ buồn bực ngồi bật dậy, xoay người hét lên một câu: “Chàng rốt cuộc có để cho ta yên không hả?”
Chỉ thấy trước mắt mình là đôi mắt long lanh đen láy to tròn của Tiểu Nặc đang ngốc lăng chớp chớp nhìn mình
Âu Dương Vũ có chút xấu hổ, ha ha nở nụ cười hai tiếng sau đó mới nói: “Tiểu Nặc, có chuyện gì? Sao lại đến đây?”
Tiểu Nặc lúc này mới cao hứng nói: “Ninh vương ca ca bảo Tiểu Nặc đến đánh thức tỷ tỷ, ca ca nói hôm nay muốn dẫn chúng ta đi ra ngoài dạo chơi, còn có cả Mộ Dung ca ca cùng Vân Thương ca ca a!”
Âu Dương Vũ nhìn vẻ mặt mong chờ kia của Tiểu Nặc trong lòng liền âm thầm oán: Dạ Trọng Hoa chàng giỏi lắm, cứ tưởng sẽ bỏ cuộc, ai ngờ lại dám lợi dụng Tiểu Nặc để khiến nàng không có đường lui, nàng nào có thể cự tuyệt được đành cười đau khổ nói: “Vậy Tiểu Nặc đợi tỷ tỷ một chút, tỷ tỷ chuẩn bị vài thứ rồi ra ngay.”
Âu Dương Vũ nhìn Tiểu Nặc sung sướng hào hứng đi ra ngoài, sắc mặt liền tối sầm lại không khỏi nghiến răng nghiến lợi, Dạ Trọng Hoa, chàng giỏi lắm!
Sau khi Âu Dương Vũ đã rửa mặt chải đầu xong xuôi cùng với Dạ Trọng Hoa và Tiểu Nặc dùng bữa sáng sau đó liền xuất phát. Nửa canh giờ sau đã đến ngoại ô nơi có vài ngọn núi nhỏ phía sau, hôm nay ánh mặt trời ấm áp, chiếu lên người cảm thấy thoải mái vô cùng, mặt sau bên sườn núi có rất nhiều loài hoa cỏ dại với nhiều màu sắc rực rỡ tươi mới cùng với mùi hương nhẹ dịu của thiên nhiên thoảng qua nơi chóp mũi. Âu Dương Vũ nhẹ nhàng tận hưởng hương vị của thiên nhiên cùng bầu không khí dễ chịu này, nhìn cảnh sắc nơi đây so với đám người thích mưu mô náo nhiệt kia thì còn thưởng thức tốt hơn.
Vân Thương, Mộ Dung đã sớm đến đây, còn có phu nhân của Mộ Dung cùng con trai. Đây là lần đầu tiên Âu Dương Vũ nhìn thấy Vương Nhược Hi, một gương mặt dài thanh tú trong trẻo nhưng có chút lạnh lùng, làn da đặc biệt trắng nõn, mịn nhẵn bóng loáng, dưới ánh mặt trời trông có vẻ như sáng rọi sáng láng, một đôi mày nhỏ dài khiến cho vẻ đẹp của nàng dường như thanh lệ mà thoát tục. Đôi mắt trắng đen rõ ràng mang theo một tia đạm mạc, cúi đầu nhìn về phía con mình với ánh mắt nồng đậm yêu thương, cưng chiều.
Âu Dương Vũ có biết chuyện tình trước kia của Vương Nhược Hi, thật ra nàng rất thích những người phụ nữ như vậy, dám yêu dám hận. Nghĩ như vậy, Âu Dương Vũ liền kéo Tiểu Nặc đi qua bên đó nhìn về phía Vương Nhược Hi cười, sau đó lại cúi đầu nói với Tiểu Nặc: “Đến chơi với đệ đệ kia đi.”Tiểu Nặc đương nhiên là rất ngoan ngoãn nghe lời, tiến lên bắt tay với Mộ Dung Tướng, đây là động tác mà hắn học theo từ Dạ Trọng Hoa, Tiểu Nặc mô phỏng lại trông đáng yêu vô cùng, hai người phụ nữ đứng đó nhìn Tiểu Nặc không khỏi cười lên tiếng.
Chỉ nghe Tiểu Nặc lên tiếng: “Ta là Diệp Nặc, huynh đệ chúng ta cùng nhau chơi có được không?”
Mộ Dung Tướng vốn sống chung với Mộ Dung Vân Thù nên thái độ cũng cực giống cha hắn, tuổi còn nhỏ nhưng đã mang dáng vẻ tao nhã, cũng đáp lễ lại, nói: “Đệ là Mộ Dung Tướng, chào huynh.”
Nhìn hai đứa nhóc lớn nhỏ ngây thơ chào hỏi nhau xong, rồi lại đưa mắt nhìn hai vị đại nhân đứng xa kia trong lòng liền không khỏi cảm thấy thú vị.
Màn chào hỏi cũng xong, hai người bọn họ liền dắt tay nhau đi sang chỗ khác tìm thú vui cho mình.
Vương Nhược Hi nhìn thấy bộ dáng Tiểu Nặc đi xa kia, nghĩ vừa rồi nàng cũng cẩn thận quan sát khuôn mặt của Tiểu Nặc một chút liền không khỏi thốt lên: “Thằng bé này... Thật đúng là giống.”
“Giống cái gì?” Âu Dương Vũ không khỏi tò mò.
“Nói ra thì muội sẽ không tin nhưng tỷ cảm thấy thằng bé này rất giống với Ninh vương lúc nhỏ a. Có điều lúc nhỏ Ninh vương hắn ta không có đáng yêu dễ thương như vậy, suốt này cũng chỉ là một màu u tối cùng lãnh khốc lạnh lẽo đến đáng sợ a.” Vương Nhược Hi cùng Dạ Trọng Hoa lúc nhỏ cũng có chút quen biết với nhau, như trở về kỷ niệm của quá khứ khiến nàng không khỏi bật cười.
“Hay nói cách khác chàng ta là kiểu người biến thái lập dị có một không hai trên thế gian này a.” Âu Dương Vũ cũng có lòng tốt bổ sung thêm một câu.
Vương Nhược Hi có chút bất ngờ sau đó khóe môi cũng nhẹ nhàng cong lên, lộ ra một nụ cười đầy thanh thiển, trong sáng. Sau đó từ trong giỏ bên cạnh mình lấy ra một bộ ấm trà, đưa một chén trà cho Âu Dương Vũ, sau đó rót trà cho cả mình lẫn Âu Dưỡng Vũ, nàng cúi đầu nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, nói: “Ta cũng không có ý như vậy, nhưng đúng thật như muội nói, hắn là người như thế.”
Hai nữ nhân nhìn nhau xong không khỏi cười rộ lên, Vương Nhược Hi cười xong liền thở dài một hơi, cười nói: “Kỳ thật ta cũng thật sự rất hâm mộ muội.” Âu Dương Vũ dùng ánh mắt ý bảo Vương Nhược Hi cứ tiếp tục, vẻ mặt có chút khó hiểu.
Vương Nhược Hi thản nhiên cười, ánh mắt từ vui vẻ chân thành lại chuyển sang đau thương, mất mát: “Từ nhỏ ta đã có quen biết với Ninh vương, nên biết rõ con người hắn như thế nào: lạnh lùng, lãnh đạm, chưa bao giờ đối xử tốt với người khác bao giờ, cũng không hay cười với người khác, cả người hắn đều toát ra dáng vẻ vừa trưởng thành vừa lãnh khốc, đạm mạc. Muội hẳn cũng đã từng nghe nói qua, công chúa Linh Tê của Nam Phong Quốc trước kia chỉ vì muốn được nắm tay hắn thì ngay lập tức bị hắn chặn đứng mong muốn giản đơn đó bằng cách chặt đứt một cánh tay. Nhưng hôm nay ta thật sự cảm nhận được một mặt khác của Dạ Trọng Hoa, nhưng mặt khác đó dường như chỉ dành cho một người con gái, sự ấm áp sủng nịch nơi đáy mắt, cử chỉ quan tâm chăm sóc này ta là lần đầu tiên thấy hắn như vậy, yêu muội, thật lòng yêu thương muội —— chuyện này, toàn bộ người dân ở Tây Lăng quốc đâu ai mà không biết a.””Không sai nha, Dạ Nhị đối với tẩu tử quả thực là tuyệt trên cả tuyệt vời ~” Không biết khi nào tên Vân Thương kia cũng đã ngồi bên người hai nàng, nụ cười dường như không có ý tốt “Chỉ cần tẩu tử muốn gì thì Dạ Nhị đều sẽ tìm mọi cách thỏa mãn ngươi a.”
Âu Dương Vũ vốn còn đang tiếp thu những lời nói của Vương Nhược Hi thì bất thình lình bị Vân Thương ở một bên phá vỡ cả một bầu không khí, trong lòng đã có một chút cảm động thì ngay tức khắc đều bị những lời nói trêu chọc của hắn quăng sạch. Còn riêng Vân Thương hắn thì nghĩ sao nói vậy, nào có biết hắn vừa làm chuyện tày đình là đã phá hỏng tâm trạng của người khác.
“Ôi, tẩu tử, ngươi xem này, con của Mộ Dung gia đều đã lớn đến ngần này, bộ ngươi một chút cũng không ngưỡng mộ sao?” Vân Thương đưa tay chỉ vào Mộ Dung Tướng đang chơi đùa phía xa kia nói.
“Đúng vậy, phụ nữ mà, ai chẳng thích có một đứa con bên cạnh mình.” Vương Nhược Hi đưa đôi mắt tràn ngập yêu thương nhìn con trai mình, đột nhiên trong mắt hiện lên một chút bi thương, “Lúc đó mới có được một chỗ dựa tốt.”
Âu Dương Vũ nhìn theo ánh mắt nàng, thấy hai thằng bé chúng nó chạy xung quanh người Dạ Trọng Hoa chơi đùa, Dạ Trọng Hoa tuy có chút khó chịu mày nhíu lại nhưng vẫn nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy Mộ Dung Tướng, Tiểu Nặc đứng một bên thấy vậy cũng đưa đôi mắt thèm muốn nhìn hắn. Nhưng Tiểu Nặc là một đứa trẻ có nhận thức rất cao, chưa bao giờ ở trước mặt người khác mà cầu xin thứ gì, chỉ có thể biết đứng nhìn Dạ Trọng Hoa cười đùa vui vẻ với Mộ Dung Tướng.
Dạ Trọng Hoa nào không nhìn ra ý tứ của Tiểu Nặc lúc này, bên môi liền khẽ cong lên ý cười trêu chọc: “Rùa rụt cổ!”
“Ca ca!” Tiểu Nặc tất nhiên là biết ý tứ của Dạ Trọng Hoa liền lập tức kêu lên tiếng kháng nghị.
Dạ Trọng Hoa khẽ cười, tay cũng ôm lấy Tiểu Nặc, một trái một phải, khuôn mặt nhỏ nhắn kia của hai đứa trẻ liền đỏ bừng lên, tràn ngập vui vẻ hạnh phúc.
Âu Dương Vũ từ xa xa nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng đột nhiên sinh ra một ý nghĩ. Nếu như thật sự có một bản sao thu nhỏ Dạ Trọng Hoa kia, cũng lạn lùng, lãnh khốc như vậy, ngồi trên vai Dạ Trọng Hoa thì lúc đó cũng vui vẻ thú vị biết bao. Kỳ thật có trẻ con bên cạnh cũng không có gì là không tốt.
Về sau đã quyết định ở lại thế giới này, thì nàng cũng hy vọng sẽ có nhiều người bên cạnh nàng.
“Tẩu tử, sao mặt lại đỏ thế kia?” Vân Thương nhìn thấy một mảng ửng đỏ nơi hai gò má Âu Dương Vũ, liền không khỏi lên tiếng trêu ghẹo tiểu nha đầu này một chút.
Âu Dương Vũ nghe được những lời này mới phục hồi tinh thần, oán hận trừng mắt liếc nhìn Vân Thương, nói: “Ngươi cút ra xa một chút cho ta.”
“Được rồi, được rồi, ta đi, ta đi là được chứ gì!” Vân Thương bật cười ha ha sau đó xoay người rời đi.
Vương Nhược Hi lại chêm thêm vài câu nói: “Vân Thương, không riêng gì tẩu tử cậu mà cậu còn nhiều mặt cần phải bù đắp kia kìa, cậu xem tới bây giờ một bóng hồng cũng chẳng có, cha cậu hẳn đã thúc giục cậu đi tìm vợ không ít nhỉ?””Không sai, Vân Thương, ngươi lần trước không phải nói con gái trong kinh thành này ái mộ ngươi rất nhiều sao?”
Vân Thương vừa nghe xong liền bày ra vẻ mặt khổ sở, thều thào nói: “Hai vị tẩu tử đáng kính, cầu xin hai cô đừng có nói thêm lời nào nữa, ta cút ta cút ngay đây, bộ còn chưa đủ hài lòng sao?”
Nói xong liền chạy biến đi xa.
Âu Dương Vũ nhìn thấy bộ dáng rời đi của Vân Thương trong lòng không khỏi buồn cười, vừa quay đầu lại thì đã phát hiện thấy Vương Nhược Hi đang đưa mắt nhìn Mộ Dung Vân Thù đang đứng đằng xa, vẻ mặt hiện lên một tia đau xót, lầm bầm lầu bầu nói: “Ta từng sống chết muốn gả cho hắn, nay mới nhận ra rằng năm đó ta đã sai lầm rồi.”
Âu Dương Vũ nghe xong cũng không biết an ủi nàng như thế nào, chỉ có thể nói: “Muội cũng nghe Trọng Hoa nhắc đến chuyện này, chắc chắn hai người đã có chút hiểu lầm...”
“Còn hiểu lầm cái gì?” Vương Nhược Hi âm thanh bén nhọn vài phần, “Chính là khi xưa ta bị tình cảm che mất đi lý trí, là ta mù mắt, vốn trong lòng hắn còn có người khác —— ta biết cũng khó mà nói ra được chuyện đó, nhưng loại tiện nhân kia cư nhiên lại dám làm tổn thương con ta...”
“Vương Nhược Hi, đủ rồi!” Âm thanh bén nhọn của Vương Nhược Hi đã gây sự chú ý của Mộ Dung Vân Thù, hắn đi tới bên cạnh nàng vẻ mặt nổi giận bắt lấy cánh tay Vương Nhược Hi, trên cánh tay trắng tuyết kia ngay lập tức bị bóp chặt đến đỏ ửng lên: “Rõ ràng là cô ganh tị với người khác nên mới ra tay ngoan độc đến thế, ta sao lại có thể đi cưới hạng phụ nữ nhẫn tâm độc địa như vậy?”
“Ta nhẫn tâm? Ta thấy là ngươi bị cô ta mê hoặc đến thần điên bát đảo thì đúng hơn. Thế nào, hận ta giết cô ta sao, vậy thì ngươi giết ta luôn đi, giết ta đi?” Vương Nhược Hi cũng kích động đứng lên, không gặp thì thôi mà một khi đã gặp thì lại bắt đầu màn đầu khẩu lạnh nhạt, phẫn hận.
Dạ Trọng Hoa lúc này hai tay dắt Mộ Dung Tướng cùng Tiểu Nặc lại Mộ Dung Tướng nhìn thấy cha mẹ mình lại tiếp tục gây sự với nhau, nước mắt không kìm chế được chực trào ra, sợ hãi đến mức không biết nói như thế nào mới tốt.
Âu Dương Vũ bước lên phía trước giữ chặt lấy Vương Nhược Hi: “Có chuyện từ từ rồi giải quyết.”
Dạ Trọng Hoa cũng tiến lên khuyên nhủ: “Mộ Dung, ngươi ít nói vài câu đi.”
“Dạ Nhị cậu đừng quản chuyện gia đình ta! Loại đàn bà ác độc này, ta...” Âu Dương Vũ chưa bao giờ thấy Mộ Dung tức giận như vậy, trong mắt nàng, Mộ Dung vẫn luôn là người đàn ông tao nhã lịch thiệp.
“Ngươi mới là hạng đàn ông ti bỉ vô sỉ, chính vì sự phong lưu của ngươi suýt chút nữa đã hại chết con ta!” Vương Nhược Hi trả lời lại một cách mỉa mai.
Mắt thấy hai người một nặng một nhẹ đấu khẩu với nhau, Âu Dương Vũ cũng không biết phải khuyên ngăn thế nào mới vẹn cả đôi đường! Mà loại đàn bà chết tiệt kia dám làm người thứ ba xen vào chuyện hạnh phúc của bọn họ, quả nhiên là loại người giảo hoạt. Với tính tình cao ngạo của Vương Nhược Hi kia, nếu không phải đối phương đã động phải điểm mấu chốt nào đó thì nàng cũng sẽ không nhẫn tâm làm chuyện như vậy, mà quan trọng là ả tiện nhân đó đã chọc phải Vương Nhược Hi điều gì, Âu Dương Vũ trong mắt có chút nghi hoặc.
Mộ Dung Tướng nhìn thấy cha mẹ định đánh nhau, liền mạnh mẽ tiến lên ôm lấy đùi Vương Nhược Hi khóc nói: “Mẹ ơi, tướng nhi sợ ~” Vương Nhược Hi nguyên bản đang giận tím tái mặt mày, chợt nghe đến tiếng khóc đáng thương của Mộ Dung Tướng. Tức giận trên mặt lập tức biến mất, nàng ngồi xổm xuống ôm lấy Mộ Dung Tướng, ôn nhu vỗ về đầu hắn nói: “Tướng nhi ngoan, tướng nhi đừng khóc ~ “
Tiểu Nặc ở một bên nhìn thấy mẹ con họ âu yếm thân mật như vậy, trong mắt không khỏi có chút ngưỡng mộ.
Mộ Dung Vân Thù cũng ngừng chửi bậy, ngơ ngác nhìn bọn họ, vẻ mặt ảm đạm, một lát sau quay đầu rời đi.
Vốn đang vui vẻ thì kết quả lại thành ra thế này.
Bởi vì sắc trời quá muộn,nên đám người bọn họ liền tá túc ở trang viên qua đêm.
“Hôm nay nhìn nàng trông rất lạ.” Trên đường, ngồi trong xe ngựa, Dạ Trọng Hoa liền có chút đánh giá sắc mặt của Âu Dương Vũ, tự nhiên vươn tay véo nhẹ má Âu Dương, tiếp tục nói: “Có chuyện gì muốn nói với ta?”
“Không có nha!” Âu Dương Vũ bối rối đẩy cánh tay của Dạ Trọng Hoa ra, sắc mặt có chút hồng.
Dạ Trọng Hoa trong lòng có chút tò mò, hôm nay Vũ nhi của hắn rất lạ, dọc đường không ngừng nhìn hắn, muốn nói gì đó nhưng không thể nói ra, quen biết nàng không lâu nhưng dùng trái tim để cảm nhận thì Vũ nhi của hắn đang giấu hắn chuyện gì đó liền đưa mặt cúi sát vào Âu Dương Vũ, nói: “Hay là làm chuyện gì có lỗi với ta rồi?”
“Nào có, ta nào có làm gì có lỗi với chàng a!” Âu Dương Vũ vừa nghe xong lập tức gân cổ lên cãi.
Dạ Trọng Hoa còn muốn hỏi lại thì xe ngựa đã dừng lại, Âu Dương Vũ không thèm để ý tới Dạ Trọng Hoa, quay đầu bước đi. Dạ Trọng Hoa tâm tình cũng không tồi, nhìn thấy dáng vẻ đầy ngượng ngập của Âu Dương Vũ kia nhanh chóng bước đi liền có lòng tốt lên tiếng nhắc nhở nàng: “Đi nhầm phòng rồi, chúng ta ở gian phía đông bên này.”
Tiểu Nặc hôm nay cũng không giống thường lệ ít quấn quýt bên cạnh Âu Dương Vũ, nhưng lại ngoan ngoãn đi theo hầu Dạ Trọng Hoa, hắn không ngừng nắm nhẹ cánh tay Dạ Trọng Hoa lắc lắc, nhỏ giọng nói: “Ninh vương ca ca, nếu như hai người sinh cục cưng rồi thì lúc đó sẽ không cần em bên cạnh nữa sao a?”
Hắn vừa rồi có nghe Vân thúc thúc nói về chuyện sinh em bé của bọn họ a.
Lúc trước Dạ Trọng Hoa không chút hài lòng với cái tên nhóc kỳ đà cản mũi này, nhưng lúc này nhìn thấy vẻ cau mày, bộ dáng đứng đắn của hắn, đúng là cảm thấy có vài phần đáng yêu, liền không khỏi bật cười, nhịn không được muốn trêu chọc hắn, nhẹ vươn tay véo mũi hắn: “Vậy phải xem nhóc có đủ khả năng chứng tỏ mình xứng đáng ở lại hay không, bổn vương không bao giờ nuôi dưỡng kẻ vô dụng đâu.”
“Vậy em sẽ cố gắng hết sức!” Tiểu Nặc nắm tay vẻ mặt kiên định.
“Ngoan!” Dạ Trọng Hoa nhìn Tiểu Nặc, thật đúng là giống hắn khi nhỏ, liền nắm lấy bàn tay nhỏ bé của hắn dắt đi “Đi ăn cơm.”
P/s: Xin lỗi các muội muội, chả là phải chuẩn bị nhập học, thời gian ngày một eo hẹp nên chắc chắn khả năng post chương mới 1 chương / ngày là không thể. Có thể một tuần nhiều nhất ta sẽ post hai chương... kính xin chị em thứ lỗi...