Thần Y Sủng Phi Của Tà Vương

Chương 138




Dạo gần đây Dạ Phi Hi luôn tìm những vị thần y danh y hỏi phương thuốc chữa trị bệnh tình của hắn, căn bệnh vô sinh này cũng vì thế mà đã hao tổn không biết bao nhiêu tâm tư của hắn. Hắn tìm không ít đại phu nhưng chứng bệnh này vẫn không có chút khởi sắc.Nào chịu bỏ cuộc, hắn phân phó người đi hỏi khắp trong kinh thành lẫn các nước vùng lân cận, cho dù có nghe được một chút gì đó liên quan đến bệnh này, hắn ngay lập tức không chút do dự mà thử thuốc.

Cứ mỗi lần uống thuốc hắn đều luôn ở trong phòng của Chung Nhàn Huệ.

Với Chung Nhàn Huệ mà nói trong mắt Dạ phi Hi cũng chỉ là một công cụ với hắn, hắn hầu như cũng không chút hài lòng đối với vị sườn phi này, là con gái biểu muội của mẫu hậu hắn. trước đây cũng có gặp qua vài lần, là kiểu các vị thiên kim tiểu thư đài các điển hình, làm việc quy củ, dung mạo cũng không được cho là đẹp, chỉ có thể hình dung bằng hai chữ thanh tú. Một chút cá tính mới lạ đều không có. Chẳng qua vì gặp phải loại đàn bà chanh chua, ngu ngốc như Lý Vân Phỉ, sau đó lại còn nạp thêm vào đám thê thiếp của hắn một hạng người bẩn thỉu như Trình Cẩm, Dạ Phi Hi mới dần dần bắt đầu phát hiện ra có một người vợ như một sắc thái như Chung Nhàn Huệ thì tốt rồi. Dù sao xét cho cùng nàng vẫn là một người vợ lương thiện hiểu biết, không chỉ không có oán giận hắn vô sinh mà luôn luôn ở bên cạnh hắn, an ủi hắn. Mỗi lần hắn nổi giận nghe được những lời khuyên bảo nhẹ nhàng của nàng, dần dần, Dạ Phi Hi cảm thấy tâm hồn mình như được an ủi phần nào.

Vả lại đại phu cũng đã xem qua tình trạng sức khỏe của Chung Nhàn Huệ, nói rằng thân thể nàng vô cùng tốt, phát triển đẫy đà rất có hiệu quả tốt trong quá trình sinh dưỡng.

Nhưng ngay cả khi được một người phụ nữ hiền lành khuê các như Chung Nhàn Huệ luôn bên cạnh an ủi, trong lòng Dạ Phi Hi nào có thể nguôi ngoai thù hận. Lại nói đến chuyện triều chính, điều hắn phẫn hận nhất lúc này chính là tên Dạ Trọng Hoa kia không thể nghi ngờ.

Hai người bọn họ đều là những người xứng đáng với vị trí thái tử kia, nhưng bởi vì từ khi chuyện hắn bị vô sinh truyền ra ngoài, Dạ Trọng Hoa vốn được các quan đại thần kính nể nay lại càng ủng hộ phụ tá hắn, ngay cả người khó tính khó gần coi việc an nhàn tự do là mục đích sống An Dương vương kia cũng luôn miệng ca ngợi, nói tốt về hắn trước mặt phụ hoàng!

Chắc chắn toàn bộ những người trong hoàng cung đều đã bị ai đó mua chuộc? Ai đó đang ngấm ngầm ra tay hãm hại hắn?

Không chừng chính là Dạ Trọng Hoa!

Đúng! Chắc chắn là Dạ Trọng Hoa! Hắn vì quá ghen tị với mình nên mới dùng đến loại biện pháp ti bỉ âm hiểm này!

Dạ Phi Hi càng nhắc đến, trong lòng lại càng tức giận, hung hăng vung tay đập bàn, nghiến răng nghiến lợi thề độc! Dạ Trọng Hoa, rồi sẽ có một ngày, Dạ Phi Hi ta sẽ đoạt hết tất cả những thứ của ngươi, tất cả!

Và còn một vị cũng đồng bệnh tương liên không kém đó chính là Lý Vân Phỉ, Âu Dương Vũ sau khi chữa khỏi bệnh máu đông cho nàng không những lại không một chút cảm kích, cảm tạ mà hận thù trong lòng đối với Âu Dương Vũ ngày một tăng. Sau khi biết mình không thể sinh sản, Lý Vân Phỉ không ngừng chắc chắn với lòng mình chuyện này chính là do Âu Dương Vũ động tay động chân, nếu không bằng vào y thuật cao minh của nàng ta, sao lại có thể để lại di chứng như vậy – di chứng có thể khiến cho cả đời nàng bị hủy hoại hoàn toàn!Sau khi cảm thấy sức khỏe của mình đã dần dần ổn định trở lại, nhưng nỗi lo lắng trong lòng Lý Vân Phỉ vẫn không phút giây nào nguôi, nếu như không phải có Lý ma ma luôn bên cạnh nàng khuyên nhủ an ủi, chỉ sợ nàng sẽ sớm chết vì phẫn hận thôi. Lý ma ma này chính là người hầu thân cận chăm sóc cho Lý Vân Phỉ từ nhỏ đến lớn cho nên đối xử với Lý Vân Phỉ rất chân thành, Lý Vân Phỉ trong lòng cũng vô cùng kính trọng con người của Lý ma ma.

Nhưng kể từ ngày Dạ Phi Hi không còn bao giờ bước chân vào biệt viện của nàng, đừng nói là đến hỏi thăm nàng, thậm chí đến liếc nhìn nàng một cái cũng không, một câu an ủi cũng không!

Nàng là chính phi của hắn a!

Nghĩ thế liền ngay lập tức phái Lý ma ma đi dò la thám thính tình hình mới biết được dạo gần đây Dạ Phi Hi cả ngày lẫn đều ở biệt viện của Chung Nhàn Huệ tá túc. Lý Vân Phỉ sau khi biết được trong lòng phát hỏa tức giận vô cùng, gương mặt trắng bệch kia nay lại bừng bừng sắc đỏ, tay nắm chặt thành quyền gân xanh nổi lên.

Vì sao? Vì sao thậm chí ngay cả Chung Nhàn Huệ cũng có thể dẫm nát vị trí của nàng, dẫm nát con đường sống, con đường hạnh phúc, con đường danh vọng của nàng? Thoạt nhìn thì không có một chút tâm cơ xấu xa, một loại phụ nữ ngơ ngác ngây ngốc! Nàng ta chỉ là một sườn phi nho nhỏ. Dựa vào cái gì nàng ta lại được Dạ Phi Hi sủng ái? Dựa vào cái gì?

Lý Vân Phỉ ghen tị như càng lúc càng bộc phát mạnh mẽ, vẻ mặt hung ác lập tức hiện lên, Lý Vân Phỉ ta nào phải loại phụ nữ dễ dãi, nếu như ta đã không ăn được thì đành phải đạp đổ hết thôi!

Lý Vân Phỉ trong lòng vừa đau khổ vừa ghen tị, hai thứ cảm xúc này đan xen nhau uất ức đến mức muốn băm vằm tiện nhân Chung Nhàn Huệ kia ra thành trăm mảnh. Lý ma ma cảm nhận được sự giận dữ của chủ tử mình cũng nhẹ nhàng lên khuyên nhủ: “Hoàng phi, bây giờ người phụ nữ khi đang rất được vương gia cưng chiều bảo vệ hết mực, người tốt nhất vẫn không nên gây sự để xả tức trong lòng. Tứ hoàng tử dạo gần đây âm tình bất định. Nếu là người trong lòng khó chịu thì chẳng phải còn một người nữa có thể khiến cho người trút giận sao?”

Lý Vân Phỉ nghe Lý ma ma nói xong, trong mắt lập tức lóe lên một tia âm độc, hai loại đàn bà này đều đáng chết cả, nhưng trước mắt vẫn nên lấy ả tiện nhân kia ra xả tức một phen!

Dạ Phi Hi bởi vì lần trước tức giận sợ làm xấu mặt mình liền hạ lệnh sai người đến ném Trình Cẩm nhốt trong phòng. Bọn hạ nhân thay nhau trông coi, nửa bước cũng đều không dám rời đi, một ngày ba bữa cơm đều do đích thân bọn họ mang đến.

Như vậy cũng có nghĩa lý gì, đều vô dụng. Một ngày vẫn ăn ba bữa cơm ngon, lại không có loại tiện nhân Lý Vân Phỉ kia tới cửa quấy rối, Trình Cẩm dù có đau khổ cách mấy thì vài ngày sau cũng dần bình tĩnh lại. Dù sao nàng cũng là con gái của Trình tướng quân, Dạ Phi Hi nào có thể giam giữ nàng cả đời như vậy được, nàng biết nàng vẫn còn giá trị lợi dụng với hắn, không chừng một ngày nào đó hắn nguôi giận sẽ quay lại đây đón nàng cũng nên.

Chỉ có điều, trưa hôm nay, đã quá giờ trưa mà vẫn không thấy có người mang thức ăn đến cho nàng. Sắc mặt Trình Cẩm có chút khó coi liền sốt ruột lên tiếng hỏi. Bọn hạ nhân đứng bên ngoài lại ấp a ấp úng không biết phải nói làm sao, cũng không biết phải lấy cớ gì để lấp liếm.Một lúc lâu sau mới có hạ nhân đem một khay thức ăn đến, Trình Cẩm vừa nhìn thấy xong thiếu chút nữa là chết vì sinh khí.

Tất cả khay thức ăn kia đều một màu đen thui, mùi hôi thối bốc lên chịu không được, cái loại thức ăn này có cho lợn cũng không thèm ăn chứ huống chi là cho người ăn a?

Trình Cẩm trừng đôi mắt oán giận nhìn hạ nhân nói: “To gan, ai dám đem thứ rác rưởi này đưa cho ta!”

Tên hạ nhân kia ngay lập tức biến sắc, trên mặt lộ ra một chút kinh hoảng, cũng không biết phải đáp lại thế nào, vội vàng cầm khay chạy đi ra ngoài, Trình Cẩm tức giận đến mức muốn đạp hết đống thức ăn trên bàn đi, mùi tanh nồng, mùi hôi thối kia vẫn không ngừng lan tỏa tấn công cả phòng nàng.

Trình Cẩm vẫn còn đang tức giận thì chợt cửa phòng mở ra, một đạo âm thanh bén nhọn vang lên bên tai nàng: “Sao thế? Không hợp với khẩu vị của muội muội sao?”

Trình Cẩm ngẩng đầu lên nhìn lại thì thấy Lý Vân Phỉ một thân y phục cẩm y hoa, bên cạnh còn có vị Lý ma ma thản nhiên đi đến, ghé mắt nhìn ra ngoài thì đã không thấy bóng dáng của mấy tên hạ nhân kia đâu.

Cái này không cần hỏi cũng biết ai là chủ mưu trong vụ này. Chỉ có duy nhất loại đàn bà ác độc đang đứng trước mặt nàng đây mới có khả năng làm ra những loại chuyện đáng khinh đó.

Trình Cẩm nhất thời bùng lên tức giận, khóe môi giơ lên ý cười lạnh nhạt: “Ngày thường Tỷ tỷ rất thích ăn những thứ này cho nên mới lấy riêng một phần đem đến chia sẻ cho ta sao?”

“Lớn mật, cô là cái thá gì mà dám lăng mạ vũ nhục Tứ hoàng phi!” Lý Vân Phỉ còn chưa kịp mở miệng, thì Lý ma ma đã liền xù lông giáo huấn.

Trình Cẩm nàng cũng là thiên kim tiểu thư, con nhà quyền quý nào để cho một loại tiện tì, hạ nhân như bà ta quát lớn. Ánh mắt ngay lập tức lóe lên: “Còn bà nhìn lại bản thân mình đi? Bà dám lấy thân phận gì để đứng đây lớn tiếng với ta? Tiện tì? Bẩn thỉu!”

Trình Cẩm vừa nói vừa nén cơn tức giận, nhưng vừa mới dứt lời thì đã nhận được một cái tát như trời giáng khiến cho nàng chống đỡ không kịp mất thăng bằng ngã xuống đất.

Trình Cẩm trừng mắt ngẩng đầu lên bày ra vẻ không thể tin nhìn Lý ma ma: “ Làm càn, bà dám đánh ta!”

Mà Lý ma ma kia nào có để lời uy hiếp của nàng trong mắt mình, nhấc chân hung hăng đá nàng một cước, Trình Cẩm nhất thời bị ăn đau, “ A ôi “ một tiếng, liền ôm bụng lăn lộn trên mặt đất.

Lý Vân Phỉ hai mắt híp lại, nhìn Trình Cẩm bằng ánh mắt phẫn hận, cười nói: “Muội muội bây giờ vẫn còn chưa biết điều sao, bà ấy là trưởng bối của bản cung, ngươi dám nói chuyện vô lễ như vậy đánh đòn là đáng.”

Nói xong liếc mắt nhìn Lý ma ma, Lý ma ma ngay lập tức nhận lệnh, tiến lên tát vài tát vào mặt Trình Cẩm, âm thanh chói tai vang lên khắp phòng. Lý Vân Phỉ lạnh lùng nhìn, trong mắt ý vui mừng càng sâu, cố ý thở dài, nói: “ Tỷ tỷ đây có lòng tốt muốn gọi người đến chuẩn bị cái ăn cho ngươi, ngươi không những không cảm kích còn đạp đổ hết như vậy, thật sự là quá lãng phí.”Lý ma ma nghe vậy liền nói: “ Vương phi yên tâm, sẽ không lãng phí.”

Nói xong liền một phen nắm giật tóc Trình Cẩm lên kéo nàng đến đống đồ ăn rơi vãi dưới đất kia, dùng sức đem đầu nàng ập xuống chỗ thức ăn đó, trong miệng thì thào: “ Nếu vương phi đã có lòng thì cô đừng lãng phí như vậy, mau ăn, mau ăn nó!”

Trình Cẩm vừa ngửi được mùi hôi thối, bụng ngay lập tức quặn lên đau thắt co bóp muốn nôn, khuôn mặt không những vẫn không vơi đi năm dấu vân tay in hằn đỏ rực mà lúc này mắt mũi, miệng đều là lớp đồ ăn bẩn thỉu kia dính nhớp toàn bộ khuôn mặt, mùi tanh nơi chóp mũi vẫn không thể vơi đi. Muốn mở miệng hít lấy không khí nhưng Trình Cẩm mỗi lần làm vậy thì thức ăn thuận thế đi tọt cả vào trong miệng nàng

“Ọe..”

Lý Vân Phỉ ở một bên thong thả tự rót trà thưởng thức trò vui trước mắt, giống như đang xem Trình Cẩm như một con chó nhỏ bị chủ nhân của nó chính là Lý mẹ ấn xuống đất ăn lấy thứ đồ ăn ghê tởm, trong lòng tức giận cũng vơi bớt đi phần nào.

Loại đàn bà này dám dụ dỗ quyến rũ Phi Hi, lại còn dám cả gan ăn vụn bên ngoài, lần này phải thay Phi Hi dạy dỗ một phen.

Sau khi Lý Vân Phỉ uống chén trà kia xong thì đã thấy Trình Cẩm gần như đã không còn sức lực, vô vọng nằm trên mặt đất không nhúc nhích, chỉ bất lực nặng nề thở hổn hển, Lý Vân Phỉ khẽ cười lạnh đạm mạc nói: “ Ma ma.”

Lý ma ma lúc này mới ngừng tay.

Lý Vân Phỉ chậm rãi đứng lên nhẹ nhàng đi đến bên Trình Cẩm, đưa mắt từ cao xuống thấp nhìn nàng: “Hôm nay Bản cung đến là để giúp ngươi hiểu rõ một chuyện, chính phi thì mãi là chính phi, sườn phi thì cũng chỉ đơn giản là sườn phi, tôn ti trật tự vốn đều không thể thay đổi. Muội muội đừng nghĩ rằng mình là con gái của thừa tướng thế gia danh môn thì tốt hơn người khác, không coi người khác ra gì! Nay một khi đã gả cho Tứ hoàng tử, ở trong phủ Tứ hoàng tử, một khi bản cung vẫn còn là chính phi, ngươi vẫn còn dưới trướng của bản cung thì nên ngoan ngoãn nghe lời, muội muội nên nhớ kỹ?”

Lý Vân Phỉ dứt lời liền nhấc chân rời khỏi phòng, lại quay đầu nhìn thoáng qua bộ dáng chật vật thảm bại của Trình Cẩm, trong lòng lại cảm thấy thoải mái vài phần. Liền nở nụ cười yêu kiều nói: “ Muội muội, lần sau phải nghe lời thì mới có lợi cho mình, tuyệt đối không được để bụng đói, như thế là không tốt.”

Lý Vân Phỉ nói xong liền cùng Lý ma ma rời đi, không một tiếng đáp trả, căn phòng lại ngay lập tức trở về yên tĩnh.

Trình Cẩm nằm yên lặng trên mặt đất, nước mắt không khỏi lăn dài trên má. Bây giờ nàng chỉ là một con rối không hơn không kém để cho Lý Vân Phỉ đến trút giận, Lý Vân Phỉ không những không có khả năng buông tha cho nàng, nhục mạ nàng mà còn muốn khiến cho nàng sống không bằng chết.

Trình Cẩm nhớ tới những ngày tháng khi còn chưa xuất giá, được cha nuông chiều, chăm sóc yêu thương hết mực. Từ khi bước chân vào phủ Tứ hoàng tử, chưa một giây một phút nào nàng cảm thấy mình được tôn trọng, được yêu thương, nàng ngay từ đầu chỉ là một quân cờ với Dạ Phi Hi, một con rối để bị tiện nhân kia dẫm đạp, điều khiển. Chỉ còn lại một mình nàng phải đương đầu hết bao đắng cay, khổ nhục này. Cho dù nàng có chịu biết bao nhiêu tủi nhục thì phụ thân nàng nào có hay biết!Nếu như phụ thân mình biết được con gái ông ấy đang phải chịu đựng bao nhiêu nhục nhã như vậy thì chắc chắn sẽ giúp nàng báo thù. Đúng vậy, nàng phải tìm cách thoát khỏi đây, phải chạy đi tìm phụ thân đòi lại công đạo!

“ Vương phi, con tiện nhân kia nói rằng vì ăn cơm trưa kia nên bị đau bụng kêu hạ nhân gọi đại phu đến, liền nhân cơ hội chạy thoát.”Lý ma ma đem thông tin do thám báo lại với Lý Vân Phỉ.

Lý Vân Phỉ nghe vậy khóe môi liền cong lên ý cười lạnh đầy thị huyết nói: “ Bắt cô ta trở về, bộ cô ta thật sự nghĩ rằng thị vệ của Tứ hoàng phủ đều chết hết rồi sao?”

Trình Cẩm thật vất vả mới thoát khỏi tầm mắt của đám hạ nhân cùng thị vệ trong phủ, vừa mới rời phủ không được bao lâu thì lại bị đám thị vệ truy đuổi bắt trở về. Ngay giây phút đó, nàng liền cảm thấy các dây thần kinh như bị ai đó buộc chặt, mọi ý định chạy trốn đều lập tức tan biến theo mây khói, nàng từ nhỏ đến lớn đều chưa bị người khác đối xử như vậy.

Bị bắt trở về, ngồi nhìn Lý Vân Phỉ đang thản nhiên uống trà trên ghế cao kia, động tác vô cùng tao nhã, thong dong, trâm trên đầu không ngừng tỏa ra thứ ánh sáng khiến người khác phải chói mắt, nàng ta đang tủm tỉm cười nhìn nàng.

Trình Cẩm lúc này mới cảm thấy mình thật sự vô cùng ngu ngốc, giờ nghĩ lại bảo sao nàng lại có thể rời đi dễ dàng như vậy, thì ra mình đã rơi vào bẫy mà người đàn bà đó thiết kế.

Lý Vân Phỉ khẽ vuốt ve mép chén trà, nói với đám hạ nhân: “Các ngươi lui xuống hết đi.”

Bọn hạ nhân đều vội vã lui đi, chỉ còn Lý Vân Phỉ và Lý ma ma ở lại.

Trình Cẩm vốn bị hạ nhân đè quỳ xuống đất, bọn hạ nhân sau khi nghe lệnh liền buông lỏng tay, ngay lập tức Trình Cẩm liền đứng bật dậy, lúc này nàng đã bất chấp nhiều như vậy.

Lý Vân Phỉ buông chén trà, làm ra vẻ như ôn tồn nói: “ Giải thích với tỷ tỷ tại sao muội muội lại muốn giả bệnh để rời khỏi vương phủ?”

“ Muội muội có phải rất muốn đi tìm người cha giỏi giang đầy quyền lực của mình đúng không? Muội muội đã quên những lời ta nói rồi sao, mặc dù cha ngươi quả thực lợi hại nhưng thật không may ông ta lại ở biên phòng, ở một nơi xa thế kia điều kiện liên lạc lại không được thì muốn đích thân đến tìm cha sao, bộ ngươi không nghĩ đến hậu quả sao, ngươi căn bản nghĩ rằng mình có thể dễ dàng trốn thoát khỏi vương phủ sao?”Nói xong liền cười lạnh ra tiếng, “ Phi Hi đã nói, nếu như ngươi dám có ý đồ rời khỏi đây thì toàn quyền giao cho ta xử trí!”

Một tiếng Phi Hi, là cố ý gọi thân mật vậy sao.

Trình Cẩm không khỏi bị những lời nói trúng tim đen từ Lý Vân Phỉ, máu nóng liền nổi lên, cười lạnh nói: “ Lý Vân Phỉ, cô thật là một kẻ đáng thương! Không chiếm được sự sủng ái của hắn thì lại chỉ biết đi tìm ta để phát tiết! Cô nghĩ rằng vị trí chính phi của mình quyền lực bao nhiêu, danh giá bao nhiêu mà đòi lên mặt với người khác? Nay lại còn là một loại đàn bà vô sinh, đúng thật là một kẻ thất bại! Đáng thương thay!”

“ Làm càn!”Ba một tiếng, chén trà trong tay Lý Vân Phỉ lập tức bị ném đi xuống ngay bên chân Trình Cẩm vỡ choang, trà nóng bắn lên tung tóe cả người nàng, Trình Cẩm thật sự bị hành động này của Lý Vân Phỉ chọc cho tức đến cực điểm.Trình Cẩm cũng vốn không sợ, chọc trúng chỗ đau của cô chứ gì, để xem cô còn lên mặt được bao lâu bèn tiếp tục nói: “ Lý Vân Phỉ, cô cả đời này đừng hòng mơ hão đến chuyện có con nối dõi! Ha ha ha ha ha! Vị trí chính phi của cô sớm muộn gì cũng bị người khác đoạt lấy, không lâu sau cô sẽ bị Tứ hoàng tử vứt bỏ! Đến lúc đó thân phận của cô với ta cũng không khác biệt gì mấy đâu.”

Trình Cẩm điên cuồng mà cười, cũng không quan tâm. Người đàn bà này tuy mang danh là chính phi nhưng thực chất so với thân phận sườn phi của nàng bây giờ cũng không khác nhau là mấy, bây giờ cô ta có bị đá ra khỏi cái ghế chính phi kia không chỉ còn phụ thuộc vào thời gian!

Lý Vân Phỉ tức giận đến mức cả người phát run, đem hết tất cả ấm trà chén trà trên bàn đều hất tung xuống, nhìn Trình Cẩm lạnh lùng nói: “ Xem ra muội muội vẫn chưa biết mình đang phạm lỗi gì đâu? Ma ma!”

Con tiện nhân này dám lên mặt chọc trúng chỗ tức của mình! Được lắm! Được lắm!

Lý Vân Phỉ lạnh nhạt nhìn Trình Cẩm liếc mắt một cái: “ Đúng như ngươi nói, có thể bản cung về sau sẽ không còn là chính phi nhưng một khi chủ nhân của cái ghế chính phi này vẫn chưa đi thì đối với hạng sườn phi tép riu như ngươi, bản cung muốn giết cũng như trở bàn tay!”

Lý ma ma lập tức bước nhanh đến chỗ Trình Cẩm, Trình Cẩm thấy Lý ma ma mang vẻ mặt hung ác với sát khí quanh người nồng đậm đi về phía nàng. Trên mặt Trình Cẩm không khỏi hoảng hốt, có chút sợ hãi, ma ma này khí lực rất lớn, nàng hoàng toàn không đoán trước được bà ta sẽ ra tay như thế nào. Trình Cẩm liên tục lui về phía sau, trong miệng hô hoán: “ Bà muốn làm gì? Bà đừng tới đây, người đâu a, mau tới cứu người a! A!”

Trình Cẩm kêu đến khản cổ họng vẫn không thấy bóng dáng của một tên hạ nhân nào, đột nhiên bị Lý ma ma nắm tóc ấn xuống đất. Trình Cẩm nhìn những mảnh sứ nhỏ vương vãi xung quanh trong lòng hoảng hốt không thôi liền dùng hết toàn lực giãy giụa nhưng hai vai của nàng hầu như vẫn chưa khỏi, sức lực nhỏ này của nàng làm sao có thể chống lại được với khí lực lớn của Lý ma ma. Lý ma ma không chút lưu tình giơ chân đá mạnh vào đầu gối Trình Cẩm. Bị ăn đau, Trình Cẩm nhịn không được hét lên cả người quỷ rạp xuống.

Lý Vân Phỉ nghe được tiếng kêu thảm thiết này trong lòng hết sức hài lòng, sắc mặt cũng dịu đi rất nhiều. Mồ hôi lạnh không ngừng toát ra đầy mặt Trình Cẩm, những mảnh sứ nhỏ kia đã sớm đâm vào đầu gối nàng, đôi chân mêm mại của nàng khiến cho nàng đau đến mức tim quặn thắt lại.

Lý Vân Phỉ đứng dậy đi lên phía trước vài bước, ghé sát mặt vào Trình Cẩm, nói: “ Đêm khuya dám bỏ trốn ra khỏi vương phủ, cộng thêm việc dám nhục mạ vương phi, hai sai lầm nghiêm trọng ấy so với hình thức xử phạt này hình như vẫn còn rất nhẹ.”

Lý ma ma nghe vậy liền vươn tay giữ chặt lấy hai vai của Trình Cẩm dùng sức nhấn một cái, Trình Cẩm nhịn không được lại hét thảm một tiếng, những mảnh sứ dưới chân càng không ngừng đâm sâu vào trong xương tủy của nàng. Hai mắt Trình Cẩm không khỏi trừng lớn, đau, đau quá!

Lý Vân Phỉ dường như vẫn cảm thấy chưa hài lòng, nhìn lên đầu Trình Cẩm, nói: “ Hình như vẫn còn thiếu chút gì đó.”

Lý ma ma đưa mắt nhìn xung quanh, tầm mắt ngay lập tức phát hiện thấy chiếc bình hoa quý mà do đích thân hoàng thượng ngự ban. Liền nhanh chân cầm lấy thẳng ngay ngắn lên đầu Trình Cẩm. Chiếc bình hoa kia ít nhất cũng nặng hơn mười cân, Trình Cẩm cảm thấy cổ mình như sắp gãy ra, những mảnh sứ dưới chân vẫn không ngừng đâm sâu vào nàng, máu tươi bắt đầu chảy ra lênh láng, tiếng kêu thét không ngừng vang lên khắp phòng.

Lý Vân Phỉ thản nhiên lên tiếng: “ Chiếc bình hoa này là vật phẩm do chính hoàng thượng ngự ban, muội muội nếu như không cẩn thận làm vỡ nó chỉ sợ đến tính mạng của mình cũng khó được bảo toàn.”

Vừa dứt lời thì tay của Lý ma ma cũng đồng thời buông ra. Trình Cẩm trong lòng phát hoảng chỉ còn cách lập tức vươn hai tay lên giữ chặt bình hoa trên đầu mình. Tay vừa động mình những mảnh vỡ dưới chân cũng theo đà đâm sâu vào da thịt. Sắc mặt của Trình Cẩm còn lúc càng trắng bệch, hai hàm rằng trên đưới đều nghiến chặt, một âm thanh cũng không dám phát ra.

Lý Vân Phỉ nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của Trình Cẩm, cảm thấy rất vừa lòng, liền quay trở lại ghế ngồi, lơ đãng đưa mắt nhìn một màn phía dưới hưng phấn giống như đang xem món đồ chơi của mình được nhào nặn. Lý ma ma đã sớm mang lên một bộ trà cụ mới, Lý Vân Phỉ thảnh thơi một bên uống trà một bên nhìn chiếc bình hoa trên đầu Trình Cẩm, những mảnh sứ kia vẫn không ngừng từ từ hành hạ đau đớn, bộ dáng run rẩy kia thật khiến cho tâm tình của người xem như nàng thật vui vẻ, thoải mái.

Khi Dạ Phi Hi vừa nghe xong hạ nhân bẩm báo liền lập tức đi đến sảnh chính, măt chứng khiến cảnh tượng hỗn độn này, sắc mặt không khỏi âm trầm nhìn hai người đàn bà mà hắn vô cùng chán ghét này, hỏi: “ Hai ngươi đang làm cái gì đó?”

Trình Cẩm nghe được âm thanh của hắn như chết đuối vớ được cọc, trên mặt có chút mong chờ. Lý Vân Phỉ cũng không ngờ đêm hôm khuya khoắt thế này Dạ Phi Hi lại có thể đến đây. Trong mắt liền hiện lên một tia kinh hoảng, nhưng sau đó lập tức bình tĩnh. Nàng nhẹ nhàng thở dài nói: “ Vương gia đến thật đúng lúc, muội muội Trình Cẩm nhân lúc đêm khuya muốn chạy trốn khỏi phủ, bị hạ nhân bắt trở về, Vân Phỉ lúc này đang thẩm vấn nàng.”

Gần đây Dạ Phi Hi âm tình bất định, luôn ngờ vực kẻ khác một cách thái quá, vừa nghe Lý Vân Phỉ kia nói rằng Trình Cẩm muốn chạy trốn khỏi phủ, liền nghĩ rằng nàng ta nhất định là nghĩ đến chuyện vì mình mắc phải căn bệnh vô sinh nên liền muốn vứt bỏ hắn, rồi sau đó chạy đi tìm Dạ Trọng Hoa sao? Loại đàn bà này ngay từ đầu gả cho hắn thì đã hư hỏng, dâm loạn, còn mang thai con của người khác, ăn trơi ong bướm, đúng là loại đàn bà không chịu nổi được tịch mịch muốn có đàn ông bên cạnh phục vụ thỏa mãn dục vọng của mình!

Nghĩ như vậy, Dạ Phi Hi sắc mặt càng thêm khó coi, mạnh mẽ tiến lên giơ chân đạp một cước vào người Trình Cẩm, lên tiếng: “ Tiện nhân, ngươi thật không biết xấu hổ là gì!”

Trình Cẩm vốn định lên tiếng giải thích, lại bị Dạ Phi Hi tung cước vào người nàng, bình hoa trên đầu nắm giữ không được rơi ra khỏi đầu, mảnh sứ vỡ dưới chân không ngừng đâm mạnh vào tận xương nàng. Trình Cẩm hét to một tiếng thống khổ, máu trong người dâng lên, mạnh mẽ phun ra một ngụm máu đến, hôn mê bất tỉnh.

Dạ Phi Hi nào có nguôi giận, nói: “ Đem tiện nhân này ném ra về phòng, không được phép mang cơm đến cho ả ta, xem ả ta có còn mơ tưởng đến việc rời khỏi đi tìm đàn ông không?”

Nói xong liền phất tay áo rời đi, không thèm liếc nhìn nàng một cái!

Lý Vân Phỉ đứng ở phía sau cung kính nói: “ Vâng.”

Quay đầu lại nhìn người đàn bà một thân máu tươi kia kiệt sức đang hôn mê bất tỉnh kia, khóe môi liền cong lên ý cười gian trá.

P/s: Các Tềnh êu của Ta..cho ta khất nợ lần nay đi...hứa với các nàng đảm bảo một ngày nào đó sẽ ra một ngày hai chương bù đắp các nàng...dạo này vì sắp nhập học...việc học càng chồng chất nên có lẽ hơi bận...các nàng hẳn sẽ thông cảm cho ta đúng không? * ôm yêu thương*