Thần Y Sủng Phi Của Tà Vương

Chương 127




Âu Dương Vũ nghe âm thanh mềm mại yếu ớt của hắn, trong lòng cảm thấy mềm nhũng ra,rất thích. Sau đó nàng đưa hắn nằm lại trên giường, cầm bát cháo chậm rãi đút cho hắn.Cậu nhóc trông có vẻ đói bụng, trong nháy mắt đã ăn xong hai bát cháo lớn, trên mặt đã có chút hồng hào, Âu Dương Vũ cầm lấy khăn tay nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán hắn: “Cảm thấy đỡ hơn chưa?”

Cậu nhóc hài lòng gật đầu, Âu Dương Vũ đột nhiên nhớ ra vẫn còn chưa hỏi tên của hắn liền lên tiếng: “Nói cho tỷ tỷ biết, em tên gì?”

Cậu nhóc đưa đôi mắt to tròn đen láy nhìn chằm chằm Âu Dương Vũ nói: “ Em tên là Diệp Nặc, tỷ tỷ có thể gọi em là Tiểu Nặc.”

“Em không có người thân à? Sao lại có thể một mình ở đây?” Âu Dương Vũ sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, thương tiếc hỏi.

Trong mắt Diệp Nặc lập tức hiện lên một tia ảm đạm, âm thanh nhu mềm nói: “Cha mẹ em đều đã mất,trong nhà chỉ còn có Trương thúc quản gia nuôi nấng, Trương thúc mang em lên kinh thành để tìm người thân giúp đỡ nhưng chưa tìm được thì đột nhiên em lại sinh bệnh, Trương thúc vì muốn chữa bệnh cho em nên thúc ấy..thúc ấy...”

Diệp Nặc khóe mi đều chan chứa nước mắt, trên mặt mang theo một tia phẫn hận.

Nghe hắn nói như vậy,phỏng chừng vị Trương thúc này bây giờ cũng không còn trên thế gian này nữa. Xem ra về sau cậu nhóc này cũng sẽ không còn ai dựa dẫm được nữa, thật đúng là đáng thương.

Âu Dương Vũ nhìn Diệp Nặc, ở lứa tuổi của hắn đáng ra phải nhận được nhiều sự quan tâm chăm sóc từ người thân, được chơi đùa với bạn bè ấy vậy mà không những không còn cha mẹ, bạn bè cũng không có mà còn phải chịu nhiều đau thương mất mát, bị bỏ rơi, không một ai nương tựa. Mặc dù phải sống một cuộc sống như vậy nhưng hắn từ đầu đến cuối vẫn không có bất cứ một lời than vãn, trách móc một tiếng. Âu Dương Vũ không khỏi đồng cảm với hắn liền từ trong không gian cầm lấy khối rubik 12 mặt đưa cho hắn chơi.

Dù sao hắn cũng chỉ là một đứa trẻ cho nên khi vừa nhìn thấy món đồ chơi kỳ lạ nhiều màu sắc trước mặt mình. Diệp Nặc cảm thấy vô cùng thích thú lập tức bị món đồ thu hút sự chú ý, hắn nhận khối rubik từ tay Âu Dương Vũ sắc mặt vui mừng khôn siết, ngẩng đầu liên tục cảm ơn Âu Dương Vũ: “Cảm ơn tỷ tỷ!”

Âu Dương Vũ tươi cười sờ đầu hắn, gật gật đầu.

Diệp Nặc cúi đầu mân mê món đồ, ngồi ngẫm nghĩ sờ soạng trông vô cùng đáng yêu.

Âu Dương Vũ thấy hắn cảm thấy hứng thú liền cũng yên tâm, dù sao cũng có thể giúp thằng bé khuây khỏa được chút gì, tránh để nó nghĩ ngợi lung tung: “Tiểu Nặc, em cứ từ từ chơi đi, tỷ tỷ phải đi sắc thuốc.”

“Vậy tỷ tỷ sớm quay lại nha.” Diệp Nặc nhẹ nhàng kéo tay áo Âu Dương Vũ cười rộ lên, hàng lông mi dài khẽ cong lên, con ngươi đen láy giống hai viên ngọc trai đen được tinh tế điêu mài. Âu Dương Vũ lúc này chỉ cảm thấy tâm mình lại ngọt ngào thêm mấy phần: “Ngoan ngoãn nằm đó không được chạy loạn đâu hết, nếu không sẽ lại bị trúng gió, biết không? Đến lúc đó mụn nước sẽ vỡ ra,trên mặt sẽ xuất hiện nhiều vết sẹo, như vậy sẽ không đẹp.””Vâng!” Diệp nặc gật đầu đồng ý, nghiêm túc ngồi trên giường sau đó lại tiếp tục mày mò khối rubik kia.

Âu Dương Vũ nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của Diệp Nặc như vậy liền cảm thấy yêu thích thằng bé nhiều hơn.

Khi Âu Dương Vũ vừa đi ra khỏi cửa thì hình lình thấy Dạ Trọng Hoa đang ngồi uống trà ngoài phòng chính sắc mặt âm trầm trông cực kỳ khó coi, lạnh lùng nhìn nàng, trong mắt phát ra một tia hờn giận. Âu Dương Vũ – Bổn vương căn bản không so đo với một tiểu hài tử như hắn, bổn vương không có nhàm chán như vậy, nhưng bổn vương đảm bảo với nàng nếu như còn cười ngọt xoa đầu hắn như lúc nãy, bổn vương không ngại nàng thích hay không thích mặc kệ bệnh tình của hắn mà vứt hắn ra ngoài đâu.

Âu Dương Vũ nhìn bộ dạng này của hắn không khỏi bật cười, Dạ Trọng Hoa – tính tình của chàng khi nào đã trở nên trẻ con như vậy a.

Dạ Trọng Hoa khẽ nhíu mày nhìn Âu Dương Vũ, gương mặt hắn dù chỉ khẽ nhíu mày thôi nhưng vẫn vô cùng quyến rũ. Âu Dương Vũ cười nói: “Ta đi sắc thuốc cho Tiểu Nặc, chàng có muốn đi cùng ta không?”

Dạ Trọng Hoa hừ một tiếng, sắc mặt nhìn có chút mất hứng, nhưng hắn cũng không cự tuyệt, đứng lên cùng với Âu Dương Vũ đi vào phòng bếp.

Nói là đi sắc thuốc nhưng thực chất là đi lấy thuốc thì đúng hơn. Chẳng qua Âu Dương Vũ muốn đến đây làm cho thằng bé một chút điểm tâm ngọt mà lứa tuổi như hắn thích ăn. Dạ Trọng Hoa đứng một bên quan sát cũng không nói gì chỉ khó chịu nhìn nàng bận rộn với công việc của mình. Âu Dương Vũ cầm một khối điểm tâm đặt ngay bên miệng hắn: “Hôm nay chàng làm sao vậy, sắc mặt trông khó coi quá đi.”

Dạ Trọng Hoa liền có chút nhíu mày cự tuyệt món đồ điểm tâm đó lơ đãng nói: “Ta không thích đồ ngọt!”

Âu Dương Vũ nghe vậy liền bất mãn đưa món điểm tâm bỏ vào miệng mình: “Không tệ a, cho Tiểu Nặc ăn sau khi uống thuốc, cũng không tồi.”

Âu Dương Vũ sau khi làm xong món điểm tâm thì bưng chén thuốc trở lại phòng đi tới bên giường, nhìn Diệp Nặc không khỏi có chút kinh ngạc.

Khối rubik 12 mặt mà lúc nãy nàng có đưa cho Diệp Nặc bây giờ không lộn xộn như lúc ban đầu mà 12 mặt đều đã được đồng nhất với nhau. Diệp Nặc cầm khối rubik lên ngượng ngùng cười: “Tỷ tỷ, có phải là chơi như vậy không?”

Âu Dương Vũ trong lòng có chút kinh ngạc, nàng chưa có nói cho Diệp Nặc biết cách chơi trò này, vốn chỉ là muốn cho hắn thêm thời gian tìm hiểu kỹ mà thôi nào ngờ thằng bé này lại thông minh như vậy, liền không khỏi cười nói: “Oa, Tiểu Nặc thật lợi hại.”

Diệp Nặc cười đến thẹn thùng: “Tỷ tỷ, thứ này chơi rất thú vị a.”

Âu Dương Vũ trong lòng vẫn không thể tin được, đem khối rubik 12 mặt đẫ được nàng xáo trộn đặt vào tay hắn: “Thử lại tỷ xem.”

Diệp Nặc tự nhiên cầm lấy rất nhanh cũng đã hoàn thành việc đồng nhất các mặt hơn nữa động tác rất nhanh! Hoàn toàn không giống như lần đầu tiên chơi trò này.

Âu Dương Vũ việc cầm lấy khối điểm tâm đưa đến bên miệng hắn nói: “Tiểu Nặc là đứa trẻ thông mình nhất mà tỷ từng gặp nha, rất lợi hại! Ngoan, bây giờ uống hết chén thuốc này đi.”Dạ Trọng Hoa đứng một bên dường như không thể chịu đựng cảnh tượng trước mắt mình, nghe mấy lời ngọt ngào mà Vũ nhi vừa nói trong lòng liền khó chịu chua chát không thôi, lại căm giận trừng mắt nhìn Tiểu Nặc một cái. Thông minh lợi hại của bổn vương nàng còn chưa hiểu hết đâu. Liền tiêu sái đi đến bên cạnh nàng, tay cầm khối rubik kia bày ra bộ mặt thản nhiên như không cao ngạo lên tiếng: “Tầm thường.”

Nói xong liền cầm lên xoay khối rubik, chỉ trong chốc lát hắn cư nhiên hoàn thành xong một cách dễ dàng dứt khoát như vậy, tốc độ cũng cực nhanh.

Hắn chỉ nâng mi nhìn về phía Âu Dương Vũ, bộ dáng có vẻ như đang chờ đợi một sự ngưỡng mộ hay khen ngợi gì từ Âu Dương Vũ nhưng lời khen còn chưa kịp nhận được thì đã thấy Diệp Nặc một bên liền tức giận hừ một tiếng: “Hừ, em nhắm mắt lại cũng có thể làm được, anh có thể sao?”

Âu Dương Vũ nhịn không được cười rộ lên, hai người này thật là, một lớn một nhỏ, lại giống như trời sinh ra là kẻ thù thế kia, ai cũng không vừa mắt ai.

Dạ Trọng Hoa lúc này gân xanh trên trán nổi lên, nếu có thể điều hắn muốn làm ngay lúc này chính là một cước đá văng thằng nhóc này ra khỏi đây. Nhưng nghĩ điều gì, mày hắn cũng bắt đầu nhíu lại, chợt khóe miệng hắn cong lên một tia hài lòng. Rất thông minh! Quả không làm bổn vương thất vọng!

Âu Dương Vũ khó hiểu nhìn hắn nhưng cũng không nghĩ nhiều liền giúp Diệp Nặc uống xong thuốc sau đó lại từ trong không gian lấy ra bộ xếp hình tinh xảo vô cùng phức tạp đưa cho hắn có thời gian mày mò nghiên cứu. Hắn cũng vô cùng hứng thú với trò này, rất nhanh đã có thể quan sát chi tiết những mảnh ghép cần đặt rồi đưa chúng về đúng vị trí. Âu Dương Vũ nhìn thấy sự nhạy bén thông minh của hắn trong lòng có ý định muốn nuôi dạy hắn.

Dạ Trọng Hoa biết Âu Dương Vũ có ý định này liền cũng có chút đồng tình với nàng, nếu là hắn, hắn cũng muốn giúp thằng bé một tay, khai phá hết tất cả tài năng của nó. Hắn có thể thấy được khả năng suy nghĩ sắc bén tài tình của hắn thông qua trò chơi này. Mọi cử chỉ cách tính toán của hắn đều rất linh hoạt, đối với lứa tuổi của hắn mà nói thật là một viên ngọc thô cần được mài dũa. Hắn tin Âu Dương Vũ cũng có suy nghĩ giống hắn, có thể khiến tiểu tử này trở thành người hữu dụng.

Vì sự xuất hiện của Diệp Nặc cho nên cuộc hành trình của bọn họ bị hoãn hai ngày. Trong hai ngày này, Âu Dương Vũ đều giành nhiều thời gian cố gắng chăm sóc chu đáo cho Diệp Nặc! Đến mức thời gian nàng dành cho Dạ Trọng Hoa dường như đều không có, lúc này ý nghĩ muốn giữ lại thằng nhóc con này của Dạ Trọng Hoa như tan biến theo không khí, thằng nhóc chết tiệt dám chiếm hết thời gian của ta và Vũ nhi?

Diệp Nặc biết Âu Dương Vũ đối xử với nàng rất tốt, ở trước mặt Âu Dương Vũ hắn luôn tỏ ra nhu mềm, ngoan ngoãn. Nhưng khi đứng trước mặt Dạ Trọng Hoa thì lại trầm mặc ít nói chỉ cúi đầu chơi rubik, thậm chí cả liếc mắt cũng không có. Dạ Trọng Hoa đương nhiên cũng không tính toán với hắn về chuyện đó, thậm chí còn có chút thích thú hài lòng với tính cách của thằng bé, hắn có thể thấy được một phần tính cách của hắn lúc nhỏ khi nhìn thằng bé. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hắn chẳng thấy thằng nhóc đó dễ thương hay đáng yêu một chút nào như lời Vũ nhi nói.Diệp Nặc bởi vì không được phép ra gió cho nên nằm lỳ trong phòng ba ngày, Âu Dương Vũ thấy bệnh tình của hắn đã có chuyển biến tốt, liền chuẩn bị dẫn hắn xuống lầu ăn vài thứ. Chưởng quầy lúc này mới thật sự ngưỡng mộ y thuật của Âu Dương Vũ, thật sự cao minh, vị vương phi này lại có năng lực cứu được đứa trẻ này đã thế còn ban cho mình mười lượng vàng. Trong lòng hắn cao hứng không thôi, đối với Âu Dương Vũ càng lúc càng tỏ ra cung kính bày một mâm cỗ lớn cho Âu Dương Vũ.

Nhưng vào lúc này đột nhiên có một gã thân mặc bạch sam dáng dấp như công tử từ bên ngoài tiến vào, một bên có tùy tùng đi theo chỉ tay vào Diệp Nặc đang ngồi bên cạnh Âu Dương Vũ: “Tường công tử, đây chính là thằng nhóc đi cùng với lão thất phu kia.”

Âu Dương Vũ đang ngồi bên cạnh Diệp Nặc mà ngay khi Diệp Nặc vừa thấy tên công tử kia cả người cứng đờ, sắc mặt đều thay đổi, khuôn mặt đều đỏ bừng lên tràn ngập cừu hận, dường như hắn hận lúc này không có đủ năng lực để băm vằm tên trước mặt này thành trăm ngàn mảnh.

Vị công tử này chính là con trai của Phương huyện lệnh - Phương Vũ Tường, dạo trước vì muốn chữa bệnh cho Diệp Nặc, Trương thúc có đến tìm tên tiểu ma đầu này cầu xin sự giúp đỡ thế nhưng không những không giúp hắn còn đánh Trương thúc này đến chết! Phương Vũ Tường trên mặt mang theo vẻ gian trá, đánh giá Diệp Nặc từ trên xuống, nói: “Thằng nhóc này nhìn da dẻ mặt mày cũng không tệ, hừ, tên lão thất phu kia dám động vào bản công tử cầu xin này nọ, không ngờ mới chỉ đánh có vài gậy đã chết tươi như vậy, ngay cả tiền bồi thường bộ y phục mà lão ta dám làm bẩn kia bản công tử ta còn chưa có tính sổ, người đâu, ngay lập tức bắt thằng nhóc đưa đến Tần Phong quán, bản công tử phải xả tức vì món nợ này!”

Tần Phong quán chính là địa bàn nơi mà tên đại ma đầu này thường xuyên lui tới.

Âu Dương Vũ bên môi cong lên một nụ cười lạnh mấy ngày qua nàng đã sớm xem Tiểu Nặc là người thân của mình cho nên Âu Dương Vũ nàng làm sao có thể chấp nhận người của nàng chịu bị người khác uy hiếp,khi dễ như vậy!

“A, bên cạnh thằng nhóc này còn có một tiểu công nương xinh đẹp nữa a, bắt cả bọn chúng lại cho bản công tử!” Phương Vũ Tường trên mặt mang theo ý cười kinh tởm nồng đậm đáng khinh vô cùng.

Tiểu Nặc mặt chợt đanh lại, bàn tay nhỏ bé nắm thật chặt, dường như có ý định muốn xông lên.

Âu Dương Vũ vươn tay nhẹ nhàng vỗ vai hắn trấn an: “Đừng sợ!”

Phương Vũ Tường vừa dứt lời thì có mấy tên gia đinh vọt lên, Âu Dương Vũ trong nháy mắt liền lóe lên tia thô bạo, bóp nát một viên thuốc trong tay, nâng tay đánh bổ về phía cổ người đó sau đó chỉ nghe được tiếng thét thảm thiết một hồi rồi lăn quay ngã ra đất. Cổ hắn ngay lập tức biến thành màu đen. Âu Dương Vũ cũng không lỡ bất cứ nhịp nào, nhanh chóng vươn một tay che trước thân Diệp Nặc, một tay bắt lấy một tên gia đinh đang lao vào bẻ quật tay hắn về phía sau khiến hắn kêu lên đau đớn vì trật khớp.

Âu Dương Vũ vung tay quăng hắn ngã trên mặt đất, còn lại mấy người kia vừa định xông lên thì một toán hộ vệ ở phía sau nghe được động tĩnh liền chạy lại, Phương Vũ Tường vừa thấy liền hốt hoảng, hôm nay người hắn mang theo bên mình không nhiều, thấy có nhiều hộ vệ đuổi tới như vậy trong lòng không khỏi có chút chột dạ, thừa dịp hỗn loạn liền lặng lẽ bỏ trốn.Diệp Nặc được Âu Dương Vũ bảo vệ ở phía sau thấy Phương Vũ Tường đang trốn chạy, định đuổi theo thì lại bị Âu Dương Vũ ngăn cản, nàng đưa mắt nhìn con rùa rụt cổ kia chạy biến cười lạnh nói: “Tiểu Nặc chờ đã, tỷ tỷ sẽ thay em báo thù.”

Dạ Trọng Hoa vốn trước đó đang cùng vài vị tướng bàn bạc một số chuyện liên quan đến biên phòng, vừa trở ra thì bắt gặp cảnh tượng một tên tự xưng là Phương Vũ Tường hống hách gọi người đến bắt tiểu nhóc tử sau đó lại còn đánh chủ ý lên người Vũ nhi. Dạ Trọng Hoa chợt nhíu mày, sắc mặt lãnh khốc, chậm rãi tìm một chỗ ngồi góc chết trên lầu, tự rót cho mình một chén trà sau đó lặng lẽ ngồi xem một màn phía dưới. Dạ Trọng Hoa hắn rất muốn biết Vũ nhi của hắn sẽ làm thế nào để bảo vệ được cho thằng nhóc kia, hắn cũng muốn thử năng lực tự vệ của nàng nếu như gặp phải tình huống này mà không có hắn. Trải qua rất nhiều chuyện giữa hắn và nàng, hắn chợt nhận ra, hắn không thể nào luôn ở bên cạnh nàng, đảm bảo với nàng rằng sẽ không bao giờ đem lại nguy hiểm cho nàng, đảm bảo sẽ mang hạnh phúc trọn vẹn cho nàng. Hắn rồi cũng phải đi chinh chiến, hắn dù có muốn giữ nàng bên cạnh nhưng lại càng không thể để nàng vướng phải những chuyện liên quan đến chính trị cũng như tranh đấu, rồi cũng sẽ có một ngày xa nàng, không có hắn bên cạnh, hắn rất sợ việc nàng sẽ bị người khác khi dễ, bị người khác làm cho tổn thương. Hắn nào không biết nàng có chút võ công phòng bị, mạnh mẽ là thế nhưng nàng cũng chỉ là một cô gái, hắn nào chưa thấy qua những giọt nước mắt của nàng, hắn nào chưa thấy qua cảm giác sợ hãi, trống trải của nàng. Vậy nên, hắn sẽ tạm ngồi ở đây quan sát phản ứng cùng cách nàng sẽ giải quyết rắc rối đó. Có trời mới biết ngay khi tên đó có ý định bắt nàng, hắn thật muốn phi thân xuống đó tự tay mình cho hắn một đao, sau đó ngũ mã phanh thây hắn.. Phương Vũ Tường?! Khóe miệng Dạ Trọng Hoa cong lên ý cười tà mị, tên đó thật không biết đã động đến người hắn ta không nên động vào. Thật ngu ngốc.

Khi phát hiện ra hắn chạy thoát, Dạ Trọng Hoa lúc này gọi người đến chuẩn bị vài thứ “ chiêu đãi” vị công tử xấc xược này. Sau đó chậm rãi đi xuống lầu, nhìn lên khuôn mặt lạnh lùng của Âu Dương Vũ, trong lòng có chút đau xót. Hắn trong lòng thực sự chỉ muốn nàng dựa dẫm vào hắn, ỷ lại vào hắn khi đó hắn thật sự muốn nàng không cần mạnh mẽ không cần ẩn nhẫn vì tất cả đã có hắn đứng sau lo lắng cho nàng, bảo vệ cho nàng. Hắn chỉ liếc nhìn qua Diệp Nặc trong mắt vẫn còn tia lửa hận chưa nguôi, sau đó nhẹ nhàng nói với Âu Dương Vũ: “ Về phòng, tất cả còn lại để ta.“.

Âu Dương Vũ nghe vậy liền cũng hiểu ý hắn, Dạ Trọng Hoa hắn một khi đã quyết định ra tay thì không ai có thể ngăn cản được hắn, cho nên việc này nàng toàn quyền giao hắn giải quyết, chợt trong lòng cảm thấy chột dạ, tự khi nào nàng đã bắt đầu dựa dẫm vào hắn rồi. Âu Dương Vũ chỉ biết cười trừ đưa Tiểu Nặc trở về phòng. Còn chưa có động tác thì chợt thấy Phương Vũ Tường quay trở lại, phía sau là cả một toán người đông gấp mười lần lúc trước. Hắn ta ỷ vào việc mình chính là con trai của lão cha mình – là một huyện lệnh, cho nên gây khó dễ tác quai tác quái gọi người đến, khẩu khí kiêu ngạo hai tay chống nạnh đứng trước khách trọ.

Hắn xông lên nói: “Tiện nhân, tiểu tử, lăn ra đây cho bổn thiếu gia!”

Hắn không thấy vị mỹ nhân cùng tên nhóc kia đâu cả chỉ thấy một người đàn ông tiêu sái khí chất hơn người, toàn thân toát ra một ánh hào quang khiến cho người ta phải lóa mắt. Từng bước đi của hắn cho đến cái nhìn của hắn thật muốn bức người khác tìm đường chết, đôi mắt lạnh lùng, sắc bén không hề có một tia độ ấm. Phương Vũ Tường vừa nhìn thấy hắn trong lòng bỗng dưng dâng lên chút sợ hãi, tà áo phất phơ trong gió lạnh, khuôn mặt lãnh khốc âm lệ khiến cho hắn chỉ muốn quy phục. Có điều hắn nghĩ người bên mình đông như thế mà bản thân mình còn là con trai của huyện lệnh thì có gì mà phải sợ, lá gan lại nổi lên, hắn không khỏi kêu gào: “Gì đây, muốn chết sao? Bản công tử hôm nay sẽ có đám người các ngươi biết thế nào là lễ độ!”

Dạ Trọng Hoa lạnh lùng mở miệng: “Muốn chết đến vậy sao?.”

Phương Vũ Tường vừa nghe xong trong lòng thoáng lạnh run, tên này là ai?Tại sao từng chữ hắn nói ra đều khiến cả người hắn như bị một cỗ áp lực đè lên vừa khó chịu vừa sợ hãi. Rồi sau đó hắn chợt nghe người đó âm thanh âm lãnh lên tiếng: “ Toàn thành cho ngươi.” Vừa nói xong tên Phương Vũ Tường còn chưa kịp tiếp thu xong câu nói đó thì cả người ngay lập tức bị mất cảm giác, chân đứng không vững quỳ phịch xuống nền đất, cả người đau nhức!

Dạ Trọng Hoa từ bên hông rút ra thanh kiếm bạch ngân, nở một nụ cười quỷ dị lạnh lùng, sau đó dứt khoát đâm thẳng vào cổ chân của Phương Vũ Tường.

Chỉ nghe một tiếng hét thảm, Phương Vũ Tường liền ôm chân lăn lộn dữ dội trên mặt đất.

Dạ Trọng Hoa đưa đôi mắt lạnh nhìn Phương Vũ Tường, tùy tùng xung quanh thấy một màn này liền hoảng sợ không dám tiến lên. Phương Vũ Tường nằm một bên lăn lộn thấy vậy liền lên tiếng rống giận: “Còn đứng đực ra đó làm gì! Giết hắn cho ta! Giết!”

Dạ Trọng Hoa chỉ thản nhiên đứng yên đó, khóe môi giơ lên một tia cười lạnh, tùy tùng của Phương Vũ Tường nghe tiếng rống giận của chủ tử mình liền bất chấp vọt lên. Nhưng còn chưa kịp chạm vào áo bào của Dạ Trọng Hoa thì ám vệ từ phía sau liền xông ra, chưa kịp nhìn rõ động tác của đối phương thì đám người kia ngay lập tức bị đánh bật ra, người té xuống đất như ngã rạ.

Phương Vũ Tường ôm chân nhìn Dạ Trọng Hoa bằng ánh mắt ai oán, máu vẫn không ngừng tuôn ra từ cổ chân hắn, đau đớn khó nhịn, hắn không nhịn được kêu la, từ trước đến nay chưa có ai dám lớn mật với hắn như thế. Nhưng người trước mặt hắn lúc này thật sự khiến cho hắn không khỏi có chút kinh hãi, chịu đựng đau nhức, từ từ lén lút trốn ra cửa.

Dạ Trọng Hoa đứng đó nhìn thấy tên đó lại bỏ trốn, môi bất giác cong lên, lãnh khốc vô tình chính là biểu hiện trên gương mặt hắn lúc này. Hắn cười lạnh: Lại có trò hay để xem rồi.

Về phần tên Phương Vũ Tường khi trốn chạy trở về nha môn, vì hắn phải dùng gần như toàn lực mới lếch về được cho nên vừa đến trước nha môn liền lập tức té xỉu.

Tên nha dịch đứng canh cổng thấy thế liền hoảng sợ hô lên “Thiếu gia, thiếu gia, người làm sao vậy?”

Phương huyện lệnh nhìn thấy con trai mình thê thảm như vậy liền không khỏi tức giận, nói: “Tường nhi yên tâm, ngày mai cha sẽ đi đòi lại công bẳng cho con!”

P/s: Các nàng có biết thậm chí cả nhóc em của Ta còn trách Ta tại sao lại đối xử ác với các nàng như thế..nó còn bảo phải biết nghĩ cho độc giả..riết rồi không biết ai là chị của ai luôn..Thế nên chua nguyên cả một buổi chiều ngồi gắng mò xong chương này..Vậy nên...mai..ta..được nghỉ phép chứ ha..các tềnh êu của Ta..*Mặt mong đợi*