Đây chính là tên thuộc hạ thứ ba mà Trình Cẩm phái đến tên là Lăng Phong. Mặc dù hắn không có khả năng điều chế độc dược chết người như Hắc Tử, tài bắn cung không lão luyện chuẩn xác như A Hạt nhưng hắn tinh thông về ảo ảnh. Hắn sử dụng một loại hương mê ảnh hưởng đến giác quan của đối phương. Hắn phải tốn rất nhiều thời gian mới tìm được Âu Dương Vũ, khi tìm ra thì đã thấy hai thi thể phía sau nàng, và dĩ nhiên không ai khác chính là Hắc Tử và A Hạt! Không biết bao nhiêu người đã chết trong tay Hắc Tử và A Hạt, nhưng hôm nay hai bọn họ lại chết dưới tay một nữ nhân, chuyện này quá hoang đường, thật khiến cho người ta khó có thể nào tin được.
Âu Dương Vũ đưa mắt đánh giá hắn. Một tên nam tử thần sắc âm lãnh, vóc người cao lớn. Âu Dương Vũ trong lòng có một dự cảm không tốt, sau đó đưa ánh mắt đề phòng cảnh giác nhìn hắn.
Tên áo đen trước mắt liền khẽ ra tay, sau đó Âu Dương Vũ cảm nhận phía trước có một đám người áo đen đang đứng bao vậy xung quanh nàng, không ngừng di chuyển xoay vòng quanh Âu Dương Vũ khiến nàng không khỏi hoa mắt, choáng váng. Đây là lần đầu tiên, Âu Dương Vũ gặp phải trường hợp gây ảo giác như vậy nên trong chốc lát nàng không thể phân biệt được chủ thể thật sự trong một đám người phân thân đang quay mòng xung quanh nàng, nàng hoảng loạn nâng thanh kiếm lên đâm bừa một tên trước mắt nhưng trong chớp mắt người nọ liền biến mất. Là ảo ảnh, đây là giả!
Âu Dương Vũ xem thêm vài tên nhưng vẫn không thể tìm được thực thể của hắn, vừa định tiếp tục chém thì phát hiện ra đám người ảo ảnh trước mắt liền hợp làm một. Lăng phong đứng đối diện cao ngạo khóe miệng cười lạnh, mắt hắn hiện lên ý cười trào phúng nhìn nàng như nhìn một con kiến nhỏ đang chật vật: “Tôi thấy sức chiến đấu của cô cũng không tệ.”
Âu Dương Vũ cũng biết rằng đây chính là thời cơ để hắn ra tay, nàng cũng cắn răng không chịu yếu thế rút kiếm nghênh đón. Lăng Phong vẫn đứng bất động, thậm chí ngay cả biểu tình trên mặt cũng không chút thay đổi, cho đến khi Âu Dương Vũ giơ kiếm đâm vào người hắn thì hắn lại biến thành ảo ảnh sau đó liền thấy hắn xuất hiện ở phía xa.
Âu Dương Vũ chỉ cảm thấy da đầu run lên, trong lòng bắt đầu kinh hãi. Vì trận đánh vừa rồi nàng đã gần như sử dụng hết sức lực của mình vả lại bây giờ lại bị nội thương. Trên trán mồ hôi liên tục đổ ra, nàng lại thử chém vài cái, nhưng vẫn như công dã tràng, mọi thứ đều vẫn như vậy, đều là ảo ảnh.
Không ngờ Trình Cẩm lại còn có thể nuôi dưỡng được một thủ hạ võ công lại cao tới mức này. Âu Dương Vũ rất nhanh liền trấn tĩnh, khẽ nhắm hai mắt, từ từ cảm nhận bốn phía xung quanh.
Nam tử nhìn động tác của Âu Dương Vũ, khóe miệng càng thêm cười lạnh, đây chỉ là thế trận mà hắn bày ra để ngụy trang cho mục đích chính của hắn thôi. Còn nguyên bản hắn thật sự thì nàng ta chắc chắn sẽ không bao giờ phát hiện ra. Xung quanh yên tĩnh không tiếng động, thậm chí ngay cả tiếng gió thổi qua cũng không, Âu Dương Vũ trong lòng âm thầm tò mò, đột nhiên, cảm nhận được phía sau có một âm thanh sắc nhọn khí thế quay cuồng mà đến, ánh mắt trợn lên kinh hãi giơ kiếm cản đi, Nhưng không ngờ thanh trường kiếm kia lại nhanh hơn không một chút lưu tình đâm thẳng vào bả vai của nàng ——Máu tươi ngay lập tức trào ra ướt đẫm cả bộ y phục. Bởi vì đau đớn nên thanh kiếm Nhật trong tay nàng bất giác rơi xuống mặt đất!
Nàng nhìn thấy được nụ cười tàn nhẫn của hắn sau đó lên tiếng: “Hôm nay chính là ngày chết của ngươi!”
Hắn mạnh mẽ rút trường kiếm ra đang chuẩn bị đâm vào điểm chí mạng của nàng thì lại nghe “ Bùm” một tiếng, xung quanh hắn có cái gì đó đang nổ mạnh,hắn nhanh trí đề phóng phi thân lùi về phía sau, chờ cho đến khi làn khói trắng mù mịt xung quanh tan đi thì nhận ra đã không còn thấy bóng dáng của Âu Dương Vũ.
Lúc này Tiểu Kỳ Lân mê man, cửa không gian lại đóng chặt không mở ra được, Âu Dương Vũ không còn cách nào khác đi vào, thầm kêu một tiếng không ổn. Nàng ôm cánh tay vừa nghiêng ngả vừa lảo đảo chạy trên đường, ngay lập tức đập vào mắt nàng chính là một chiếc xe ngựa màu vàng rực rỡ, tất cả đều chói lòa kim sắc, dường như có vẻ rất cao quý mà thanh lịch tinh tế. Không một chút nghĩ ngợi, liền chạy nhanh tới leo vào bên trong xe ngựa.
Thần trí của Âu Dương Vũ lúc này càng ngày càng mơ hồ, đột nhiên nàng nhận ra có một ánh mắt ôn nhuận nào đó đang nhìn nàng. Trong phút chốc nàng nhận ra được hắn có một chút ngốc lăng rồi lại kinh ngạc. Tên nam tử trước mắt mặc y phục màu trắng, khuôn mặt thanh nhã phiêu dật giống như vị vương giả trên tiên đài vừa tuấn tú xuất trần, vừa tao nhã, lịch thiệp.Âu Dương Vũ theo bản năng bắt lấy cổ hắn uy hiếp: “Không được phép la lên, nếu không mạng của ngươi cũng không còn.”
Tên nam tử áo trắng lúc này cũng dường như phát giác ra mùi máu tươi xông vào mũi mình, mà cẩn thận quan sát thì nhận ra vị nữ tử trước mặt này toàn thân đều là máu, sắc mặt tái nhợt, trên gương mặt xinh đẹp kia lại tràn đầy lãnh khốc quyết tuyệt, lại có chút quyết đoán khiến cho người ta không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp mà độc ấy. Hắn theo bản năng nắm chặt chén trà trong tay, trên mặt càng tỏ vẻ kinh ngạc không thôi.
Không biết có phải là do nàng mất quá nhiều máu hay không, Âu Dương Vũ chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, ý thức dần dần mất đi sau đó hôn mê bất tỉnh. Tên nam tử áo trắng cẩn thận đánh giá nàng, nàng hôn mê ở trên nhuyễn thảm, hai mắt nhắm nghiền lại, hàng mi dài cong như lá liễu đầu thu, mặc dù hôn mê nhưng trên mặt vẫn không giấu đi được sự đề phòng.
Nam tử áo trắng buông nhẹ chén trà, không khỏi cười khổ, hy vọng hắn không phải gặp phiền toái lớn gì.
Âm thanh hắn thản nhiên phân phó nói: “Quay về.”
“Vâng! Thưa chủ tử.”
Biệt viện, trong sân cực kỳ im lặng, chỉ nghe thấy tiếng chim kêu lảnh lót đằng xa.
“Này cô đừng khóc nữa a, cô cứ khóc khóc thế này hại đầu của ta phải đau nhức từ sáng giờ đây này.”
Vân Thương ban sáng đến biệt viện,thì đã nhìn thấy Trúc Lục nước mắt ngắn dài ngồi trước sân. Nàng không dám ở trước mặt Dạ Trọng Hoa bật khóc cho nên tìm nơi nào đó kín đáo trốn một góc phòng òa lên khóc.
Trúc Lục khịt khịt mũi: “Nô tỳ, nô tỳ chỉ là rất nhớ vương phi.”
Vân Thương trong lòng không khỏi nghĩ đến Âu Dương Vũ, tâm tình có chút trầm xuống, nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Vương gia đã dùng cơm chưa?”Trúc Lục lắc lắc đầu: “Vương gia ban sáng ăn được một chút rồi ngài ấy bảo phải đợi vương phi trở về cùng nhau dùng cơm trưa.Hai ngày nay Vương gia ngài ấy cứ ngẩn người nhìn mãi một loài cây thảo gì đó, công tử, hay là vương gia ngài ấy có bệnh?”Vân Thương nhìn bộ dạng sắp khóc của Trúc Lục liền cả giận nói: “Có cô mới có bệnh ấy, cô đừng có khóc nữa, cô xem, khóc đến nổi hai mắt sưng húp lên rồi kìa!”
Vân Thương chạy nhanh đi vào bên trong thì đã nhìn thấy Dạ Trọng Hoa ngồi trên ghế đá ở cuối hành lang, ngón tay khẽ vuốt ve chiếc nhẫn làm bằng thân cỏ nào đó, dường như thân cỏ đó đã có chút khô héo úa vàng, hắn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng nâng niu coi nó như là món bảo vật quý nhất của hắn vậy.
Hai mắt hắn bây giờ đã không thấy bất kỳ thứ gì lại không chịu phối hợp với Mộ Dung để trị liệu. Ngay cả thuốc mà Mộ Dung phải mất mấy canh giờ chưng lên cũng không chịu uống, suốt ngày vẫn cứ như một cái xác không hồn buồn bực không vui. Hắn bây giờ không phải giống như mọi hôm đều lên Tuyết Sơn tìm nàng mà chính là tới nơi này tĩnh tâm. Trong cung thánh chỉ đã ban xuống lệnh cho Dạ Trọng Hoa phải trở về nhưng hắn dường như không chịu nghe bất kỳ ai, cũng không muốn gặp bất kỳ ai, ngay cả ý định quay trở về kinh thành cũng không có.
Dường như đối với hắn, một ngày vẫn chưa tìm ra Âu Dương Vũ thì hắn sẽ không dễ dàng chịu bỏ qua.
Khuôn mặt hắn tiều tụy đi hơn rất nhiều, sắc mặt tái nhợt, lại có chút đau đớn cô đơn.
Vân Thương đứng ở một bên, không dám lên tiếng.
“Vũ nhi...” Một tiếng trầm thấp mà ôn nhu thì thào phát ra từ miệng Dạ Trọng Hoa “Nàng đang ở đâu?”
Hắn vuốt ve chiếc nhẫn cỏ trên tay nhớ về kỷ niệm của nàng và hắn dạo trước.
“Này ta tặng quà cho phụ hoàng ngươi thì có gì mà ngươi phải so đo a? Dù sao ta thấy ngươi đâu thiếu cái gì, này, này...”
“Ya.ya..này, Dạ Trọng Hoa a, ngươi cũng hiểu ta mà, ý của ta là ta chỉ muốn đợi một dịp đặc biệt nào đó sẽ tặng quà cho ngươi a.. Này Dạ Trọng Hoa, ngươi bơ ta luôn đó à...Ya!”
“Nói gì thì nói chẳng phải ngươi đã nhận được một món quà vô cùng quý giá từ ta rồi sao, ngươi xem, có ta ở bên cạnh ngươi chẳng phải là món quà quý giá nhất sao.”
“Này, tặng cho ngươi, đẹp không?”
“Là nhẫn ta làm! Đẹp không?”
Từng dòng ký ức đẹp của hai người bọn họ chợt ùa về, dường như đoạn ký ức đó vẫn rõ mồn một trước mắt hắn. Ngực hắn chợt nhói lên từng cơn. Hắn nhớ nụ cười của nàng, nhớ mỗi cái nhíu mày của nàng khi lại phải tham gia những bữa tiệc hoàng cung, nhớ những lần nàng tựa đầu vào lồng ngực hắn, dựa dẫm hắn mỗi đêm. Ánh nắng mặt trời ấm áp khẽ đậu trên mặt Dạ Trọng Hoa càng khiến cho vẻ mặt tái nhợt thiếu sức sống của hắn kia rõ ràng hơn. Con ngươi dường như không có tiêu cự kia cũng nhìn vào khoảng hư không phía trước, tâm can hắn, trái tim hắn dần bị những hồi ức đó ăn mòn.
“Vân Thương?”
Vân Thương đột nhiên nghe được Dạ Trọng Hoa gọi hắn, liền lập tức lên tiếng: “Làm sao vậy, Dạ Nhị?””Giúp ta mang một ít mầm cây Hương Chương đến đây.”
“Được!”
Mấy ngày nay, Dạ Trọng Hoa không chịu mở miệng nói chuyện với bất kỳ ai. Nay thấy hắn lên tiếng phân phó,cho dù là lên núi đao hay xuống biển lửa gì, hắn cũng đều giúp Dạ Nhị thực hiện. Vân Thương dùng tốc độ nhanh nhất của mình chuẩn bị vài hạt mầm Hương Chương cho Dạ Trọng Hoa.
Sau đó, hắn đứng đó nhìn Dạ Trọng Hoa ngồi ở trong sân, dùng ngón tay mềm nhẹ đẩy đất ra, đào một cái hố nhỏ sau đó đem hạt giống cẩn thận đặt vào trong rồi lấp lại.
Suốt một buổi chiều, hắn dường như không biết mệt mỏi ngồi ở đó trồng cây Hương Chương. Giống như đang chăm nom một món đồ trân quý với vẻ mặt ôn nhu lưu luyến. Tay hắn vì đá vụn xung quanh mà loang lỗ vết máu nhưng hắn vẫn không có ý định dừng lại.
Vân Thương nhắm mắt đi theo hắn, căn bản là không dám quấy rầy hắn, hắn từ nhỏ đã cùng lớn lên với Dạ Nhị, hắn biết chưa bao giờ Dạ Nhị hắn lại lâm vào tâm trạng bất ổn như thế này. Đột nhiên trời không hiểu sao lại nổi gió mạnh, mái tóc đen mượt của Dạ Trọng Hoa cùng với y bào của hắn tung bay nhưng hắn một chút cũng không thèm để ý, chỉ ngồi yên đó tiếp tục công việc của mình.
Dạ Trọng Hoa tìm suốt ba cái canh giờ, mới đem sở hữu hương chương cây giống toàn bộ loại hảo, hắn thế này mới đứng lên, bởi vì ngồi thời gian lâu lắm, thân thể không tự chủ được lảo đảo một chút, cũng không cần Vân Thương phù, hắn “Xem” Vân Thương liếc mắt một cái: “Nếu Vũ nhi quay trở lại,nàng sẽ thấy được những mầm cây Hương Chương này.”
Nói xong hắn liền ngẩn người không biết nghĩ tới cái gì, nhíu mày: “ Không biết nàng có thích chúng không?”
“Ngươi tin cũng được, không tin cũng không sao nhưng ta biết chắc rằng nàng ấy vẫn còn sống, nàng ấy đang giận ta.”
Vân Thương đột nhiên cảm thấy khóe mắt nóng lên, liền giơ tay lên khẽ gõ trán mình trong lòng thầm mắng: Sao mình lại có phản ứng như một cô gái yếu đuối thế kia, vừa chua xót, vừa đau đớn.
Trúc Lục đột nhiên đã chạy tới: “Bẩm vương gia, Trình tiểu thư muốn gặp vương gia.”
Dạ Trọng Hoa sắc mặt bắt đầu lãnh khốc: “Không gặp!”
“Nhị ca, huynh vì sao lại không muốn gặp muội?” Trình Cẩm nhanh chóng bước vào. Lúc trước khi nhìn thấy Dạ Trọng Hoa quay lưng rời đi, liền lập tức lệnh cho thuộc hạ đi điều tra Dạ Trọng Hoa đã đi đâu, nay miệng vết thương của nàng cũng đã khép miệng, thương thế cũng tốt lên không ít, liền vội vàng chạy đến. Dù trong lòng biết rõ Dạ Trọng Hoa lúc này không muốn nhìn thấy nàng, nhưng nàng vẫn cứng đầu nghĩ rằng Nhị ca huynh ấy dù là một chiến thần anh tuấn tài hoa thì cũng chỉ đơn thuần là một nam nhân. Một thân y phục trắng như tuyết mềm mại mỏng dính uốn lượn thuần khiết được điểm xuyến thêm một con khổng tước linh vũ màu xanh phiến như giọt nước, hai bên ống tay áo còn được thêu thêm vài đóa hoa anh đào đỏ rực trông thật rực rỡ.
Dạ Trọng Hoa nhíu mày, âm thanh lạnh lùng: “Có thể xuống giường vậy lập tức trở về Trình gia. Bổn vương không muốn nhìn thấy ngươi!”
Trình Cẩm biến sắc, nhìn vẻ mặt tàn nhẫn cùng lãnh khốc của Dạ Trọng Hoa đối với nàng, liền tức giận đến cắn răng sau đó đôi mắt lộ ra tia đau khổ nước mắt ngắn dài lăn trên má: “Nhị ca, chuyện ngày hôm đó lẫn chuyện của quá khứ, Cẩm Nhi thực sự xin lỗi Nhị Ca, nhưng Cẩm Nhi làm vậy cũng chỉ vì —— Cẩm nhi thích huynh!”
“Im miệng!”
“Năm đó khi mẫu thân muội qua đời có gọi huynh đến, Phi Bạch, Cẩm nhi cầu xin huynh, lúc ấy huynh cũng đã đồng ý rồi!” Âm thanh Trình Cẩm phát ra càng lúc càng bi thương, “Mẫu thân muội chỉ hy vọng rằng khi bà qua đời huynh có thể thay bà ấy chăm sóc chiếu cố cho muội thật tốt, huynh cũng đồng ý rồi, Nhị ca, huynh lúc ấy rõ ràng đã đồng ý rồi cơ mà.”
Dạ Trọng Hoa tức giận ngực phập phồng: “Cút!”
“Mẫu thân muội đối xử với huynh như con trai ruột của mình vậy mà chỉ sau bảy năm đó, huynh lại vô tâm không coi những lời hứa hôm đó huynh hứa với bà ấy ra gì sao?” Trình Cẩm trong mắt hiện lên một chút phiền não “Chỉ cần muội gả cho huynh, lúc đó huynh có thể chân chính mà chăm sóc muội, chiếu cố muội! Bây giờ hai mắt huynh tuy không còn nhìn thấy được nhưng sau này đã có muội chăm sóc thật tốt cho huynh?”
Vân Thương không khỏi bất bình thay Dạ Trọng Hoa. Vị Trình Cẩm này da mặt còn dày hơn da trâu có đuổi thế nào cũng không đi. Nhìn sang thấy vẻ mặt khó coi cùng tức giận của Dạ Trọng Hoa, mày càng nhíu chặt. Hắn đưa tay ôm ngực, vì tức giận dẫn đến nội thương phun ra một ngụm máu, hắn rốt cuộc cũng không chịu nổi sự ương ngạnh của Trình Cẩm liền, lạnh lùng nói: “Vân Thương, ném cô ta ra ngoài!”
“Nhị ca! Nhị ca, huynh không thể đối xử với muội như thế được! Cha muội, cha...”
Vân Thương thuận thế bịt kín miệng Trình Cẩm kéo nàng ta tha đi ra ngoài, Ấy vậy mà nàng vẫn cứng đầu lòng bàn tay hắn không ngừng cảm giác được bao nhiêu nước bọt của nàng ta phun hết lên. Lúc này hắn vô cùng đau đầu, nếu có thể, hắn muốn ném nàng ta xuống hồ cho bỏ tức. Nghĩ lại năm đó Trình Cẩm căn bản không phải là loại người này, ấy vậy mà chỉ không gặp vài năm từ một cô gái thuần khiết lương thiện lại trở thành một người quỷ kế đa đoan, cố chấp, cứng đầu. Ngay cả một người thường ngày vẫn bình tĩnh điềm đạm Dạ Trọng Hoa vẫn bị nàng ta chọc tức đến hộc máu.
Cho đến khi biệt viện trở lại vẻ thanh tĩnh vốn có của nó, Dạ Trọng Hoa mới cảm thấy lòng mình bình ổn lại. Hắn không ngờ con người Trình phu nhân cùng với Trình Cẩm trong mắt hắn lúc đó lương thiện ôn nhu như vậy, bây giờ hắn mới rõ... là hắn sai lầm rồi, là hắn không biết nhìn người, cho nên mắt mới bị mù.
Hắn lạnh lùng cười, vết máu bên môi cùng với gương mặt tái nhợt của hắn trông yêu nghiệt vô cùng. Vũ Nhi! Vậy đây chính là báo ứng sao?
P/s: hiu hiu...sorry các nàng úp trễ hẹn...ngày mai cũng giờ này a...ta úp chương mới đó nha...( Ta hơi bị thích Nam phụ...Đừng đánh hội đồng ta nha...)