Ông Đặng vẫn đang tự đánh cờ như cũ, cho dù bên cạnh có người, ông ta cũng không dịch chuyển ánh mắt đi một chút nào.
Chỉ là hơi hé môi, nói không ra gió.
"Hạ Cơ Uyển cũng nhiều chuyện thật."
Phùng Ngọc San biết lời nói của cô ta không có tác dụng, cô ta hạ thấp thân mình xuống.
"Ông Đặng, tốt xấu gì thì ông và nhà họ Hạ cũng có quen biết, vẫn nên hỗ trợ một chút."
Ông Đặng không trả lời mà tiếp tục đánh cờ.
Mảnh đất ở trung tâm nhất của thành phố Ninh Hạ tràn ngập sự nhộn nhịp của tiền tài.
Nơi này tấc đất tấc vàng, ông Đặng có thể có một rừng trúc ở nơi này, rời xa khu rừng thép của thành phố.
Một tiếng hạ xuống, tiếng động lanh lảnh tịch mịch.
Một lát sau, cờ đã rơi vào cục diện bế tắc.
Lúc này, bên ngoài cửa lớn của nhà họ Đặng có người tới chơi, bảo vệ cửa vội vàng đi tới trước mặt ông Đặng.
"Ông Đặng, có khách đến."
Ông Đặng vẫn không nhìn lại nói: "Chắc là tôi đã từng nói lúc tôi chơi cờ, không ai có thể quấy rầy nhỉ? Vì sao lại không ngăn cản?"
Bảo vệ cửa quỳ xuống đất xin lỗi.
"Ông Đặng, chúng tôi không ngăn được."
Lúc này ông Đặng mới quay đầu lại, trong ánh mắt của ông ta mang theo vài phần tức giận.
"Không ngăn được? Các người làm gì vậy?"
Lời nói còn chưa rơi xuống thì Trần Hạo Hiên và Hồng Thanh Vũ đã hấp tấp đi tới.
Nhìn thấy Trần Hạo Hiên, hai tay của ông Đặng cũng run lên.
Ông ta liếc mắt một cái là đã nhận ra được, người này… là người đàn ông đã tắm máu nhà họ Đổng ở núi rác ngày đó.
Đêm đó, sau khi anh xuống núi vẫn hết sức chấn động như trước.
Cả thành phố Ninh Hạ, người có thể nhìn thấy hơn một ngàn tòa Phong Hỏa Đài đốt thẳng đến Bắc Giới, đều là một vinh dự của cuộc đời.
Ôm lòng hiếu kỳ, ông Đặng đã từng thử lợi dụng quan hệ điều tra xem người kia là ai.
Cuối cùng, ở trong từng bức ảnh chụp ở biên giới, ông ta đã tìm được một tấm ảnh anh mặc áo blouse trắng.
Áo blouse chính là Thái Cực Hoàng Bào, mà người đứng sừng sững phía sau anh, là Thiên Đao.
Anh là Vương của Thiên Đao.
Nhà họ Trần cái thế.
Lúc điều tra ra được tin, ông Đặng đã hưng phấn đến mức nào thì bây giờ lại hoảng sợ đến mức ấy.
Chẳng lẽ, chuyện mà Phùng Ngọc San nói đến có liên quan đến anh?
Vậy thì ông ta cũng không thể chọc vào.
Quả nhiên, Trần Hạo Hiên trực tiếp đi tới bên cạnh Phùng Ngọc San.
"Cuối cùng cũng tìm được cô rồi. Phùng Ngọc San, cô trốn không thoát được đâu, cũng đừng muốn chạy nữa."
"Quỳ xuống, bây giờ là thời gian cho cô xin lỗi."
Lúc người ta xui xẻo, có uống nước lạnh cũng buốt răng.
Phùng Ngọc San chính là như vậy.
Cô ta dựa vào núi thì núi đổ, dựa vào người thì người chết.
Nhìn thấy Trần Hạo Hiên đến, khóe miệng Phùng Ngọc San nhếch lên.
Cô ta vội vàng nói bậy: "Ông Đặng, tôi nói rồi, người này phải được xử trí. Ông xem đi, rừng trúc Nhã Trúc của ông mà anh ta cũng không chào hỏi đã tiến vào. Thành phố Ninh Hạ, còn có quy củ nữa hay không? Anh ta còn muốn bắt tôi quỳ xuống trong Nhã Trúc của ông nữa."
Không đợi Phùng Ngọc San nói xong, Trần Hạo Hiên lại nói một câu nữa: "Ông cũng quỳ xuống."
Chính là nói ông Đặng.
Máu Phùng Ngọc San trở nên hưng phấn.
Ở thành phố Ninh Hạ, Tây Vương có nhìn thấy ông Đặng còn phải có lòng kính nể nữa.
Trần Hạo Hiên thì là cái thá gì chứ?
"Ông Đặng, ông nhìn đi..."
Phùng Ngọc San còn chưa nói xong, tay của ông Đặng đã thả hết quân cờ xuống.
‘Bịch’ một tiếng.
Ông ta quỳ gối trên mặt đất.
"Trần Vương, tôi không biết Trần Vương đến, không tiếp đón cậu từ xa."
"Tội đáng chết vạn lần."
"Xin Trần Vương thứ tội."
Một câu đã nổ tung đầu Phùng Ngọc San.
Cô ta cứng ngắc quay đầu lại nhìn ông Đặng.
Đây là tình huống gì?
Ông Đặng là ai, ông ta ở tuổi này rồi, thế mà còn phải gọi Trần Hạo Hiên một tiếng Trần Vương?
Đợi chút.
Trần Hạo Hiên là ai?
Cả Long Hoa, người có thể được xưng là Trần Vương chỉ có Vương của Thiên Đao thôi.
Thái Cực Hoàng Bào, Trần Thái Cực.
"Anh là Trần Thái Cực?"
"Không thể nào."