Hiện trường đều ngạc nhiên, lời nói của Trần Hạo Hiên chấn động giống như trên thế giới này, đều nghe lời của anh vậy.
Chỉ có Phương Hy Văn, không ngừng kéo tay áo Trần Hạo Hiên.
Cô rụt rè nhỏ giọng, sợ bị người khác nghe thấy: “Anh làm cái gì vậy? Nói lời như vậy, bệnh viện sẽ liên hợp với Hiệp hội Y học phong sát chúng ta đấy.”
Trần Hạo Hiên lại ngồi xuống.
Cho dù ngồi xuống, vẫn vô cùng kiêu ngạo.
“Bọn họ dám?”
Cùng lúc đó, những người khác cũng không bị mất cảm xúc.
Một trận cười vang lên, người nghiêng ngựa ngã.
Phùng Ngọc San cũng cười ha ha, nói: “Trần Hạo Hiên, vừa rồi anh quen biết Viện trưởng Lý đúng không?”
“Tôi thấy với trình độ điên của anh, cho dù là Viện trưởng Lý cũng không thể cứu được anh đâu.”
“Còn muốn đổi chuyên gia đấu thầu, anh thật sự cho rằng mình là Thần sao?”
Không nói đến cái khác, trong Đông y, chỉ một cái cau mày của Trần Hạo Hiên cũng có thể gây ra lũ quét sóng thần.
Anh là Thần, là vị Thần mà người phàm không bao giờ có thể chạm tới.
Giữa tiếng ồn ào, có người tỉnh táo hét lên: “Mau gọi người đến đây đi.”
“Dọn dẹp đồ rác rưởi này ra ngoài.”
“Viện trưởng Lý đến rồi, xem Viện trưởng Lý nói thế nào.”
Lúc này, Viện trưởng Lý quả thật đi từ bên ngoài vào.
Một câu vừa rồi của Trần Hạo Hiên, mặc dù đơn giản, nhưng đã chặn đứng kế sinh nhai cả đời này của ông ta.
Phùng Ngọc San nhìn thấy Viện trưởng Lý đến, vội vàng tiến lên hỏi: “Viện trưởng Lý, đây là người ông dẫn vào đúng không?”
“Ông nhìn xem, bọn họ không trúng thầu, vậy mà còn yêu cầu đổi chuyên gia đấu thầu.”
“Tôi đề nghị, để người của Hiệp hội Y học đến, liên hợp phong sát cửa hàng Bách Thảo.”
Một hòn đá khuấy động ngàn lớp sóng.
Những người khác cũng hùa theo.
“Tôi đồng ý.”
“Tôi đồng ý.”
“Nhất định phải phong sát. Loại người này thật sự chính là đang phá hoại quy tắc trong ngành.”
Viện trưởng Lý không hề suy nghĩ, nói: “Quy tắc hành nghề này, e rằng hôm nay thật sự phải đổi rồi.”
“Bây giờ lập tức đổi những chuyên gia đấu thầu này, xét duyệt lại cho tôi.”
“Lập tức tiến hành, tôi muốn có kết quả trong vòng mười phút.”
Hội đấu thầu ngẩn ra, bọn họ không ngờ Viện trưởng Lý lại đồng ý.
Bọn họ lần lượt đứng lên, ồn ào náo động biến thành hoảng sợ, nói: “Viện trưởng Lý, ông không thể làm như vậy. Những năm nay, chúng tôi đã giúp Bệnh viện Đông y kiếm được không ít tiền.”
“Đúng vậy, Viện Trưởng Lý.”
Viện Trưởng Lý nhắm mắt, hừ lạnh nói: “Bệnh viện được thành lập là để chữa bệnh cứu người, chúng ta dùng tiền bạc để đo những thứ này, vốn dĩ chính là một thứ bệnh.”
Một trận huyên náo, không ai dám tin, đây là lời Viện trưởng Lý nói ra.
Phùng Ngọc San cũng cảm thấy chấp niệm trong mắt Viện trưởng Lý.
Cô ta không thể đổi chuyên gia đấu thầu.
Một khi đổi, phương án của mình lập tức sẽ kém hơn của Phương Hy Văn.
Phùng Ngọc San lấy điện thoại, cường thế nói: “Viện trưởng Lý, tôi thấy ông già hồ đồ rồi. Bây giờ tôi sẽ gọi điện cho Hiệp hội Y học.”
Phùng Ngọc San tự tin là bởi vì cô ta có người trong Hiệp hội Y học, nhân vật đó chính là do bố nuôi của cô ta đích thân giới thiệu.
Những năm nay Hạ Cơ Uyển đều mượn tay Phùng Ngọc San, liên hợp với những bệnh viện này điên cuồng kiếm tiền.
Về phần sống chết của bệnh nhân, bọn họ không bao giờ quan tâm.
Chỉ cần vẫn còn tiền thì không thể để bọn họ xuất viện.
Sau khi vắt kiệt tất cả mọi thứ mới có được tập đoàn Vạn Nam như bây giờ.
Điện thoại được kết nối, Phùng Ngọc San khóc lóc nói: “Chú Trương, bọn cháu đang ở trong hội đấu thầu ở Bệnh viện Đông y số một thành phố Ninh Hạ.”
Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói già nua như tuổi xế chiều: “Ngọc San, chúc mừng cháu. Lần này chắc lấy được tất cả các Bệnh viện Đông y rồi chứ?”
Nhưng Phùng Ngọc San lại lắc đầu.
“Chú Trương, hình như Viện trưởng Lý có gì đó bất mãn, muốn đổi các chuyên gia đấu thầu. Chú biết đấy, chuyên gia đấu thầu tuyệt đối không thể đổi được.”
Trong giọng nói, vô cùng ám thị.
Giọng nói già nua hừ một tiếng, rõ ràng bất mãn.
“Để chú nói chuyện với ông ta.”