Phương Hy Văn vội vàng lao xuống núi rác, không lau hết được nước mắt.
Sau khi Hạt Tiêu được chữa khỏi được Trần Hạo Hiện cho vào trong bệnh viện quân khu.
Phương Hy Văn tìm mấy bệnh viện cũng không thấy, linh hồn cô như sắp rời khỏi cơ thể.
Cô tuyệt vọng cầm di động, nhớ tới việc Trần Hạo Hiện trở về, nhất định là Hạt Tiêu vì để tìm được bổ nên đã sửa lại di động để liên lạc với anh.
Cầm điện thoại lên, Phương Hy Văn gọi vào chiếc điện thoại cũ kia.
Điện thoại được kết nối, Phương Hy Văn khóc lóc gào mắng: “Con ở đâu, con có biết mẹ đã tìm con cả một ngày rồi không!”
Hạt Tiêu không nghe điện thoại, mà là y tá bên cạnh nghe máy.
Trong mắt y tá mang theo mấy phần sùng bái kính trọng.
Dù sao người đàn ông ấy mang bé gái tới cũng có thân phận cao hơn trời, nên cô ta không dám lơ là.
“Cô gái, chúng tôi ở bệnh viện quân khu tốt nhất thành phố Ninh Hạ”
Trong đôi mắt Phương Hy Văn sửng sốt.
Bệnh viện quân khu cũng không phải có tiền là có thể vào được.
Bây giờ cô không nghĩ được nhiều như vậy, lập tức gọi taxi đi đến bệnh viện quân khu.
Vừa vào cửa, Phương Hy Văn ôm chặt lấy Hạt Tiêu.
Cô giơ tay lên vốn định dùng sức đánh cô bé.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ ốm yếu của Hạt Tiêu, cô lại không nỡ.
“Con muốn mẹ tức chết sao? Mẹ đã nói với con rồi, đừng đi nhặt rác nữa, đừng đi nhặt rác nữa! Sao con vẫn...!A a, con có biết không, suýt chút nữa thì mẹ đi chết với con rồi!”
Hạt Tiêu khẽ run rẩy, bàn tay nhỏ không ngừng nắm chặt tay Phương Hy Văn.
“Mẹ, con xin lỗi mẹ!”
“Con chỉ muốn gọi điện thoại cho bố”
“Con không muốn mẹ một mình vất vả, không muốn mẹ bị bắt nạt.
Mẹ, sao trên mặt mẹ lại có thêm vết thương rồi”
Trái tim Phượng Hy Văn mềm nhũn, điều duy nhất có luyến tiếc chính là con gái.
Hai mắt cô nhìn xuống, cô nhìn thấy bức tranh đã dính bẩn kia.
Mặc dù con gái nằm ở trên giường bệnh nhưng vẫn giữ gìn rất tốt.
Phương Hy Văn tức giận hỏi: “Con học vẽ tranh chính là để vẽ anh ta có phải không? Con lừa mę?"
Hạt Tiêu lẩm bẩm cái miệng nhỏ: “Mẹ, đừng tức giận, mẹ...!Mẹ, con thật sự rất muốn có bố! Con muốn bổ giúp mẹ gánh vác hết tất cả mọi việc!”
Bó?
Anh ta đúng không?
Phương Hy Văn không nhịn được lắc đầu, anh ta là ác ma đã kéo mình xuống địa ngục.
Năm năm trước, bản thân cô còn là phù dâu ở trong lễ cưới của anh!
“Không được nhắc tới anh ta!”
Trên núi rác thành phố Ninh Hạ, tiếng kêu thảm thiết vẫn còn vang vọng!
Từng tiếng từng tiếng, hết đợt này đến đợt khác.
Lúc này, phía xa xa trên núi rác, một căn nhà nhỏ rách nát chậm rãi mở ra.
Một ông cụ còng lưng đi ra.
Trên tay ông cụ bưng một bát cháo loãng.
Ông ấy đi đến trước mặt Trần Hạo Hiện, đưa bát cháo loãng qua: “Cậu là bố của Hạt Tiêu phải không?”
Lông mi Trần Hạo Hiên run lên.
Trong bát cháo kia lại chỉ có mấy hạt gạo.
“Ông cụ, làm sao mà ông biết?”
Ông cụ ngồi xuống, chậm rãi nói: “Đứa bé đó thường xuyên tới đây nhặt rác, con bé đã từng nói, bố của nó trở về sẽ bảo vệ nó”
Trong lòng Trần Hạo Hiên có chút chua xót.
Anh không biết Hạt Tiêu đã chờ mình bao lâu rồi.
Anh trở về quá muộn.
Anh rất không xứng làm một người bố.
Ông cụ thầy cảm xúc của Trần Hạo Hiện dao động, cười nhạt một tiếng: “Chỉ như vậy đã không chịu nổi rồi?”
“So sánh với những thiệt thòi mà hai mẹ con Phương Hy Văn chịu mấy năm nay, những gì cậu nhận đã là gì chứ?”
“Tôi vẫn còn nhiều chuyện hơn, cậu có muốn nghe không? Nói đúng hơn, cậu có dám nghe không?”
Trần Hạo Hiên anh là vua của Thiên Đạo.
Có gì mà anh không dám nghe chứ.
“Ông lão, ông cứ nói, đừng ngại”
Ông lão hừ nhẹ một tiếng, giống như đang cười nhạo người trẻ tuổi không biết thế tục sâu can.
Ông ấy lấy ra một tờ báo cũ, đặt ở trước mặt Trần Hạo Hiên.
Trần Hạo Hiên cầm lấy, vô cùng kích động.