Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thần Y Phục Thù!

Chương 158




Chương 158

Khóe miệng của Từ Long giật giật co quắp một hồi.

Ông ta cắn răng nhìn về phía thiếu niên với khuôn mặt lạnh nhạt kia.

Ông ta quy thuận vào Không Động là vì để mượn sức mạnh của Không Động để quán lí Giang Châu được lâu dài.

Những tên thụ hạ võ giả này của ông ta đối phó với võ giả cùng cấp thì còn được, nhưng đối phó với cao thủ tông môn như Lăng Việt thì như trứng chọi với đá!

Chỉ là ông ta cũng không nghĩ tới trong lúc mẫu chốt lại xuất hiện một tên Lăng

Việt từ đâu nhảy ra cản đường!

Thật là đáng chết!

Khẽ cắn môi, ông ta lần nữa đưa ánh mắt về phía Trầm Vạn Thông.

“Trâm huynh đệ, cậu còn không xuất thủ? Chờ đến khi nào?”

Trầm Vạn Thông cười nhạt một tiếng.

“Từ huynh không cần kinh hoảng, có ta ở đây, cho dù hắn là thiếu chủ Quỷ Cốc cũng không động được đến cộng lông của ông!”

Đang nói chuyện, Trầm Vạn Thông đã đứng lên, hai tay đặt sau lưng, đi về phíaLăng Việt.

“Lăng Việt đúng không? Ta mặc kệ ngươi là Quỷ Cốc thiếu chủ hay là cái gì! Quy cũ của Võ lâm coi trọng tới trước tới sau! Giang Châu là Không Động chúng ta nhìn thấy trước! Khoảng cách Không Động chúng ta gần hơn so với Quỷ Cốc các ngươi! Nếu như ngươi thức thời, tự mình thối lui thì chuyện tối nay, Không Động chúng †a sẽ bỏ qua.”

Ánh mắt của Lăng Việt híp lại.

“Nếu ta không đồng ý thì sao?”

“Ha ha. … Vậy thì. . .Cậu ở lại nơi này đi!”

Lúc này ánh mắt của Minh Thừa híp lại.

“Làm càn! Dám vô lễ với Thiếu chủ nhà ta, muốn ăn đòn à!”

Dứt lời, Minh Thừa đạp chân xuống mặt đất, đấm ra một quyền ép thẳng tới mặt Trầm Vạn Thông!

Trầm Vạn Thông khẽ cười một tiếng không chút hoang mang, đưa tay ra đánh một quyền!

“Oanh — —U”

Hai quyền đối lập, nương theo một cỗ khí lưu mạnh mẽ chạm vào nhau, Minh Thừa lùi lại mấy chục bước, thẳng đến bên người Lăng Việt!

Minh Thừa cắn chặt hàm rằng, cánh tay không ngừng run rẩy, ở trên ngón tay còn có máu tươi chảy xuống.

Ngược lại trên mặt Trầm Vạn Thông lại tỏ ra ngạo nghễ, đứng nguyên tại chỗ thân thể cũng không nhúc nhích nửa bước!

Trần Vạn Thông chậm rãi thu hồi nắm đấm của mình để sát miệng thổi một hơi. Máu tươi của Minh Thừa dính trên tay của hắn rơi xuống.

“Chỉ là một tên Võ Sư thất trọng cảnh cũng dám ở chỗ này phách lối? thật buồn cười!”

Sau đó, Trần Vạn Thông đem ánh mắt đặt ở trên người Lăng Việt, hai tay đặt sau lưng, khẽ nhếch cằm ngạo nghễ hỏi:

“Ta lại cho ngươi một cơ hội cuối cùng! Cút! Hay là… chết?”

Minh Thừa khẽ cắn môi.