Thần Y Ngốc Phi

Chương 75




Mạnh Phất Ảnh chau mày lại, là ai muốn làm cho nàng mất đi trí nhớ? Ký ức của nàng đối với người đó có quan trọng gì?

Hơn nữa, chất độc này là loại cực kỳ hiếm thấy, ngay cả nàng thiếu chút nữa cũng không phát hiện ra, mà lúc đầu Phong Lăng Vân cũng không phát hiện được, có thể thấy đây là loại chất độc đáng sợ, mà người hạ độc lại càng thêm đáng sợ.

Hiên Viên Diệp nắm chặt tay nàng, thật chặt, thật chặt, nàng hơi nhíu mày lại nhưng cũng không định tránh ra.

Nàng hiểu được tâm tư của hắn lúc này, bàn tay hắn cũng nhẹ run lên, có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi đang xâm chiếm lấy hắn.

Nếu nàng không phát hiện ra thuốc này có vấn đề thì nhất định đã uống rồi, sau đó nàng sẽ mất trí nhớ, sẽ quên mất hắn.

Quên hắn? Trong đầu Mạnh Phất Ảnh lập tức hiện ra điều gì, mục đích của người kia có phải là muốn nàng quên đi Hiên Viên Diệp hay không?

Vừa nghĩ đến khả năng này, tay nàng không nhịn được bỗng phát run lên, trong lòng bàn tay cũng rịn ra chút mồ hôi.

Phong Lăng Vân nhìn Mạnh Phất Ảnh, gương mặt y lộ rõ vẻ kinh ngạc, sâu trong mắt vụt hiện lên cái gì đó, giống như có điều cần che dấu.

“Phong công tử đã từng thấy loại chất độc này chưa?” Mạnh Phất Ảnh chau mày chậm rãi hỏi, đôi mắt chăm chú nhìn Phong Lăng Vân, nàng mơ hồ cảm nhận được Phong Lăng Vân có vẻ gì đó kỳ quái.

“Ta?” Phong Lăng Vân nghe xong lời nói của nàng thì lập tức cứng người lại, sau mới từ từ nâng mắt lên nhìn nàng, thấp giọng trả lời, “Không có.”

Rõ ràng y đã dừng lại một lúc rồi mới trả lời, là do y do dự, do kinh ngạc, hay là …

“Chưa từng thấy ư? Vậy mà Phong công tử vẫn có thể nói rõ ràng như vậy, quả nhiên là cao thủ.” Khóe môi Mạnh Phất Ảnh nở ra nụ cười khẽ, giọng nói bình thản lại ẩn hiện vẻ lạnh lùng, lời nói của Phong Lăng Vân vừa rồi đương nhiên là nói dối.

Phong Lăng Vân vốn là người dễ xao động, không thích hợp với việc che che dấu dấu.

Quả nhiên khi nghe Mạnh Phất Ảnh nói xong, thân mình Phong Lăng Vân cứng lại một chút, trong con ngươi nhìn Mạnh Phất Ảnh lóe lên một cái, khóe môi lại nhếch lên, “Trước kia ta đã từng nghe nói qua nên có biết một chút.”

Y dừng lại một lúc rồi lại hỏi, trong giọng nói lộ rõ vẻ do dự, cũng thêm vài phần khó tin, “Lăng Vân muốn hỏi một chút, sao Vương phi phát hiện ra thuốc này có vấn đề?”

Sao nàng có thể phát hiện được, trước kia nàng vốn là người đần độn, giờ đây tuy không còn đần độn nữa nhưng cũng không thể biết nhiều như vậy được, hơn nữa loại chất độc này không thể vừa nhìn đã phân biệt được ngay, ngay cả y cũng phải quan sát một lúc lâu mới cảm nhận được.

“Không giấu gì Phong công tử, Bản cung cũng hiểu đôi chút về y thuật.” Mạnh Phất Ảnh vừa mỉm cười vừa nói mà không hề che dấu, lúc này, nàng cũng không muốn giấu diếm chuyện nàng biết y thuật nữa, để cho cái người hạ độc đó biết mà không dùng loại thủ đoạn nhàm chán này nữa.

Thấy nàng thừa nhận mà không hề e dè, Phong Lăng Vân ngẩn người một lúc rồi khóe môi cũng kéo ra nụ cười khẽ, “Hiểu đôi chút thôi ư? E là Vương phi không phải chỉ có hiểu đôi chút mà thôi.”

Thậm chí cả loại độc này mà nàng cũng có thể phát hiện ra thì tuyệt đối không thể chỉ hiểu sơ sài về y thuật được, ngay cả Thái y trong Hoàng cung, bao gồm cả Hồ thái y chắc chắn cũng không tra ra được.

Mạnh Phất Ảnh cười nhạt không nói gì, coi như chấp nhận lời nói của Phong Lăng Vân. Gương mặt Phong Lăng Vân càng biến đổi khôn lường, y đã khổ công nghiên cứu y học từ nhỏ cũng chỉ đạt được thành tựu như vậy, nàng thì ngày trước đần độn là thế mà giờ …

Hoặc là trước kia nàng chỉ giả ngốc, có điều lý do này có đôi chút khiên cưỡng.

“Phong công tử muốn Bản cung tiếp tục uống thuốc này nữa không?” Mạnh Phất Ảnh hơi khép mi mắt lại rồi đột nhiên nhìn về phía Phong Lăng Vân, nửa cười nửa không hỏi.

Phong Lăng Vân vốn đang kinh ngạc khi biết nàng có hiểu biết về y thuật, lúc này khi nghe xong lời nói của nàng thì nhất thời không phản ứng kịp. Đợi một lúc cho hồi phục tinh thần rồi y mới thấp giọng trả lời, “ Thuốc này vốn có lợi cho thân thể Vương phi, có điều hiện giờ xảy ra chuyện thế này …”

Y trả lời mà trong lòng âm thầm kinh hãi, bàn tay đang nắm chặt lại cũng rịn ra chút mồ hôi, y đột nhiên cảm nhận được nữ nhân trước mặt thực sự đáng sợ làm sao, thái độ của nàng rõ ràng phong đạm khinh vân như vậy mà vẫn khiến cho người ta kinh hãi, lời nói của nàng vừa rồi rõ ràng là đang bẫy y.

Nhất thời y thậm chí còn không biết phải trả lời thế nào.

“Được rồi, Bản cung hiểu rồi, Bản cung sẽ tiếp tục uống thuốc này.” Khóe môi Mạnh Phất Ảnh lại dường như nở ra nụ cười nhẹ, nàng tiếp tục chậm rãi nói rồi nhìn Đông Nhi phân phó, “Đông Nhi, ngươi đổ chén thuốc này đi rồi đến y quán bốc lại cho ta.”

Nàng dừng lại một chút, ánh mắt liếc Phong Lăng Vân một cái rồi tiếp tục hỏi, “Thuốc này bốc ở y quán nào?”

Kỳ thực những thuốc này cũng không phải loại quý hiếm gì, hơn nữa đây là thuốc do Phong Lăng Vân kê chứ không phải do Thái y trong cung kê, nên không thể lấy thuốc ở Thái y quán trong cung mà chỉ có thể lấy ở các y quán gần đây.

Phong Lăng Vân run run, ánh mắt theo bản năng nhìn về phía Đông Nhi, trong con ngươi đang cụp xuống ẩn hiện điều gì đó.

“Ở Thiên Hợp y quán cách đây không xa ạ.” Đông Nhi không rõ dụng ý của Mạnh Phất Ảnh, nàng ta hơi sững người một chút rồi vội vàng trả lời.

“Được, vậy thì đến Thiên Hợp y quán bốc một nắm đến đây.” Mạnh Phất Ảnh gật đầu rồi nhìn sang Phong Lăng Vân cười nói, “Vừa khéo Phong công tử đang ở đây, sau khi mang thuốc về thì nhờ Phong công tử xem qua một chút nhé.”

Mạnh Phất Ảnh thầm nghĩ, độc dược này hết sức hiếm thấy, người bình thường nhất định là không thể có được, nàng không biết nhiều về những người ở trong Nghệ Vương phủ này nhưng thường ngày bọn họ đều rất sợ Hiên Viên Diệp, hẳn là không có ai có can đảm làm chuyện này.

Nàng nghi ngờ độc dược này không phải được hạ ở bên trong Nghệ Vương phủ mà nhất định có vấn đề ở khâu bốc thuốc.

Đặc biệt vừa rồi nhìn thấy dáng vẻ khác thường của Phong Lăng Vân, nàng càng thêm khẳng định nỗi hoài nghi trong lòng.

Chính vì vậy mà nàng đã giăng bẫy Phong Lăng Vân, câu trả lời của y càng làm cho nàng nghĩ đến một khả năng.

Nếu độc kia là do Phong Lăng Vân hạ, y nhất định sẽ muốn nàng tiếp tục uống thuốc, nếu bị nàng phát hiện thì y có thể ngừng hạ độc, đồng thời lại chú ý trong khâu bốc thuốc thì sẽ không còn vấn đề gì nữa.

Nhưng Phong Lăng Vân lại nói muốn nàng ngừng dùng thuốc, như vậy có thể chứng minh Phong Lăng Vân không phải người hạ độc. Tuy vậy rất có khả năng Phong Lăng Vân đã đoán ra người nào đã hạ độc, và người đó nhất định có quan hệ khá tốt với y.

“Vâng.” Đông Nhi lập tức đáp lời rồi bưng chén thuốc đi ra ngoài.

Ánh mắt Mạnh Phất Ảnh quét qua Phong Lăng Vân một cái thì phát hiện ra vẻ thất thần của y, không biết là đang suy nghĩ gì, nàng liền tỏ vẻ thuận miệng hỏi, “Đúng rồi, Phong công tử là đại phu nổi tiếng nhất kinh thành, hơn nữa Thiên Hợp y quán cũng là của Phong gia, Phong công tử hẳn là có quen biết với chưởng quầy của y quán đó chứ?”

Lời nói tuy có vẻ thản nhiên nhưng trong đôi mắt nàng lại lộ ra vẻ tinh tường thông suốt nhìn thấu hết mọi chuyện, hiện giờ nàng cảm thấy rất hứng thú với chưởng quầy của Thiên Hợp y quán.

“Chưởng quầy của Thiên Hợp y quán là Lý đại phu, Phong Lăng Vân có quen biết nhưng bình thường cũng không qua lại.” Phong Lăng Vân hướng ánh mắt lên nhìn Mạnh Phất Ảnh, y nhíu mày lại, vẻ mặt hiện lên vẻ nghi hoặc.

Xem ánh mắt của y thì không có vẻ gì là đang nói dối.

Mạnh Phất Ảnh hơi ngạc nhiên một chút, ý y là y với chưởng quầy của Thiên Hợp y quán không có quan hệ gì?

Đúng vào lúc này thì ngoài cửa xuất hiện một thị vệ dắt theo một nha đầu, tên thị vệ lên tiếng, “Bẩm báo Điện hạ, thuộc hạ vừa phát hiện một nha đầu lén lút ở Hậu viện, hình như vừa ném cái gì đó xuống sông.” .

Mạnh Phất Ảnh sững người, trong ánh mắt hiện lên vẻ ngoài ý muốn, bắt được một nha đầu khả nghi ư?

Hiên Viên Diệp híp mắt lại, một lúc lâu hắn cũng không mở miệng nói gì.

Từ nãy đến giờ hắn vẫn luôn chú ý đến Phong Lăng Vân, ý nghĩ của hắn cũng không khác suy đoán của Mạnh Phất Ảnh là mấy.

“Mang vào đi.” Hiên Viên Diệp lạnh lùng nhếch miệng nói, dù sao cũng đã bắt được một nha đầu có vấn đề, đương nhiên phải thẩm vấn một chút.

“Đi, đi vào.” Tên thị vệ vừa lên tiếng mắng nha đầu kia vừa kéo nàng ta vào đại sảnh. Lúc này nàng ta đã sợ hãi quá độ, khuôn mặt trắng bệch, toàn thân không ngừng run rẩy, nhất là khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh băng của Hiên Viên Diệp thì nàng ta đột nhiên quỳ sụp xuống đất, thân mình lại tiếp tục run lên y như mảnh lá cuối thu sắp rụng đến nơi.

Đông Nhi vừa mới ra ngoài đã lập tức quay về, nàng ta nhìn chằm chằm nha đầu kia rồi không khỏi kêu lên, “Bẩm báo Điện hạ, Vương phi, sáng nay Đông Nhi đang sắc thuốc thì thấy nha đầu này đi vào bếp, lúc ấy trông nàng ta có vẻ lén lút, có thể chính nàng ta đã hạ độc vào thuốc của Vương phi?”

Đông Nhi vừa nói vừa trừng mắt tức giận nhìn nha đầu kia.

“Không có, nô tì thật sự không làm vậy.” Nha đầu kia nghe xong lời nói của Đông Nhi thì thân mình càng thêm run rẩy, “Nô tì không hạ độc, thật sự không có.”

Lúc này nàng ta đương nhiên vô cùng sợ hãi, cứ liên tục lặp đi lặp lại từ không có.

Mạnh Phất Ảnh nhìn nha đầu đang quỳ bên dưới, dáng vẻ nàng ta trông rất bình thường, xem cách ăn mặc thì chắc là người chuyên làm các công việc nặng nhọc, trông nàng ta cũng hết sức thật thà.

“Buổi sáng ngươi vào bếp làm gì?” Mạnh Phất Ảnh lên tiếng hỏi. Phòng bếp tuy không phải là nơi cao quý gì nhưng cũng không phải là nơi nha đầu này có thể tùy tiện ra vào, hơn nữa còn ra vào lúc sáng sớm.

“Không có, nô tì không có.” Nha đầu kia không biết có phải thật sự bị dọa thành ra hồ đồ không mà không nghe rõ câu hỏi của Mạnh Phất Ảnh, cứ liên tục phủ nhận trong hoảng loạn.

“Ngươi còn nói không có? Ngươi rõ ràng đã vào phòng bếp, còn đi theo ta một lúc, ngươi không phải thừa dịp ta không chú ý mà hạ độc sao?” Đông Nhi lại trợn mắt lên, gương mặt tràn đầy phẫn nộ. Nàng ta quay sang nhìn Mạnh Phất Ảnh rồi vội vàng nói, “Vương phi, nhất định là nha đầu này rồi. Lúc ấy nàng ta vào phòng bếp và nói là muốn giúp Đông Nhi, nhưng Đông Nhi sao có thể để nàng ta giúp được nên đã đuổi đi, vậy mà nàng ta còn không chịu, cứ quanh quẩn ở đấy, nhất định là nàng ta thừa dịp Đông Nhi không chú ý đã hạ độc rồi.”

Mạnh Phất Ảnh nhíu mày lạnh lùng nhìn nha đầu kia, lớn tiếng hỏi, “Đông Nhi nói vậy có đúng không?”

“Không có, nô tì thật sự không hạ độc!” Nha đầu kia vẫn tiếp tục lặp lại những lời vừa nãy.

“Ngươi dẫn nàng ta ra ngoài, đánh cho hai mươi roi, xem nàng ta có nói hay không.” Mạnh Phất Ảnh thấy nàng ta luôn miệng nói không có thì ánh mắt càng thêm lạnh lẽo, trong giọng nói cũng thêm phần tàn nhẫn.

Hai mươi roi giáng xuống chỉ sợ sẽ lấy mạng nàng ta.

“Không, không,Vương phi tha mạng.” Nha đầu kia rốt cuộc không lặp lại từ không có nữa mà vội vàng hướng về phía Mạnh Phất Ảnh cầu xin.

“Nói đi, buổi sáng ngươi xuống bếp làm gì?” Mạnh Phất Ảnh nheo mắt lại chăm chú nhìn nàng ta, nàng lại lạnh lùng cất giọng chậm rãi hỏi.

“Nô thì thật sự không hạ độc, thật không có.” Nàng ta giật mình lại lặp lại lời nói vừa nãy, có điều khi thấy hàn quang lóe lên trong mắt Mạnh Phất Ảnh thì vội vàng nói tiếp, “Buổi sáng nô tì đi vào bếp là do Lưu ma ma sai nô tì đi giúp Đông Nhi, nhưng Đông Nhi nói không cần nô tì giúp và đuổi nô tì đi. Nô tì sợ Lưu ma ma trách móc nên …”

“Lưu ma ma?” Mạnh Phất Ảnh sững người rồi lập tức hô to, “Đi truyền Lưu ma ma.”

Thị vệ ở bên ngoài nghe được lệnh của nàng thì vội vàng xoay người rời đi.

“Lưu ma ma có đưa cho ngươi cái gì hoặc sai ngươi làm gì không?” Mạnh Phất Ảnh lại lớn tiếng hỏi nha đầu kia.

“Lưu ma ma có đưa cho nô tì một gói thuốc, bảo nô tì cho vào thuốc của Vương phi, có điều nô tì không cho vào, thật sự nô tì không làm, lúc sau nô tì đã ném gói thuốc kia xuống sông.” Nha đầu kia do dự một chút rồi nói.

Mạnh Phất Ảnh nheo mắt, khóe môi lại nhếch lên hỏi, “Ngươi thật sự không bỏ thuốc vào sao?”

“Ngươi còn dám nói không bỏ thuốc vào ư, Vương phi đã phát hiện ra trong thuốc có độc, Phong công tử cũng nói vậy, ngươi còn muốn nói dối sao.” ĐôngNhi tức giận lên tiếng.

“Nô tì thật sự không bỏ thuốc vào. Đông Nhi luôn luôn ở bên cạnh, nô tì căn bản cũng không có cơ hội, hơn nữa nô tì cũng không muốn hại Vương phi, nô tì cũng đã ném gói thuốc xuống sông rồi.” Nha đầu kia nghe xong lời nói của Đông Nhi thì vội vàng lên tiếng.

Lúc trước khi tên thị vệ kia dẫn nàng ta đến đây cũng đã nói nàng ta đã lén lút ném cái gì đó xuống sông, nếu đã ném xuống sông rồi thì không thể tra xem rốt cuộc nó là thuốc gì.

Đến giờ này nha đầu kia chắc hẳn không dám nói dối nữa, có điều vì sao nàng ta phải làm theo lời của Lưu ma ma?

Hơn nữa, nàng ta đã cầm gói thuốc kia rồi, nghĩa là nàng ta đã đồng ý đi hại nàng?

“Ngươi nói ngươi không muốn hại Bản cung, vậy sao ngươi còn nhận thuốc của Lưu ma ma, vì sao không đến báo cho Bản cung biết?” Mạnh Phất Ảnh nhíu mày lạnh giọng chất vấn.

“Là do Lưu ma ma uy hiếp nô tì, nếu nô tì không làm theo lời bà ta thì bà ta sẽ lập tức giết mẹ của nô tì, nô tì thật sự không còn cách nào khác.” Nha đầu kia phủ phục trên mặt đất, liên tục dập đầu trước Mạnh Phất Ảnh rồi lại vội vàng nói, “Nô tì thật sự không có ý hại Vương phi.”

“Bà ta chỉ là một lão bà trong Vương phủ, sao có thể giết mẹ ngươi được, thật hoang đường? Lời nói như vậy mà ngươi cũng tin ư?” Nghe xong lời nàng ta nói, sắc mặt Mạnh Phất Ảnh đột nhiên trầm xuống, giọng nói lại càng tăng thêm phần lạnh lùng.

“Lưu ma ma nói bà ta có người ở bên ngoài, dường như đó là một người rất lợi hại.” Nha đầu kia hướng mắt lên, nhỏ giọng trả lời, trên mặt nàng ta lộ rõ vẻ sợ hãi, “Trước đó vài ngày, Tứ Nhi không nghe lời bà ta nên mấy ngày sau đã mất tích giờ không rõ ở đâu.”

Khi nói đến việc này, thân mình nàng ta theo bản năng đột nhiên cứng lại, trong con ngươi cũng tràn đầy sợ hãi, không giống như đang nói dối.

Trong lòng Mạnh Phất Ảnh âm thầm kinh sợ, chỉ là một lão bà mà cũng tàn nhẫn như thế, lại dám uy hiếp người khác? Nếu nói có người ở bên ngoài Vương phủ, không biết rốt cuộc đó là người nào?

Giờ chỉ có cách gọi bà ta đến hỏi cho rõ ràng.

Đúng vào lúc này, tên thị vệ vừa vâng lệnh đi truyền Lưu ma ma đã vội vàng quay trở lại, hoảng loạn lên tiếng, “Bẩm báo Điện hạ,Vương phi, Lưu ma ma đã thắt cổ tự vẫn.”

Hiên Viên Diệp và Mạnh Phất Ảnh nhất loạt sững sờ, chẳng lẽ Lưu ma ma này thực sự có vấn đề?

“Có cứu được không?” Mạnh Phất Ảnh lập tức hỏi, chuyện nha đầu kia đến đây cũng chỉ xảy ra được một lúc, bà ta dù có thắt cổ tự vẫn thì cũng không thể nào chết nhanh như vậy được.

“Bẩm Vương phi, bà ta đã chết rồi ạ.” Thị vệ trầm giọng trả lời, gã dừng lại một chút rồi bổ sung thêm, “Vừa rồi thuộc hạ cũng nghĩ là có thể vẫn còn thở được nên mang bà ta xuống, sau đó phát hiện bà ta đã tắt thở rồi, thuộc hạ không dám di chuyển cái xác đi chỗ khác nên vẫn để bà ta nằm trên mặt đất.”

“Phiền Phong công tử qua đó xem một chút.” Mạnh Phất Ảnh cứng người lại, cảm thấy việc này có chút kỳ quái, chỉ trong thời gian ngắn sao bà ta có thể tắt thở nhanh như vậy?

Mà một người đã năm sáu chục tuổi rồi, nếu muốn thắt cổ thì cũng phải chuẩn bị nọ kia, nào là kê ghế buộc dây, tính tổng thời gian từ khi thắt cổ đến lúc tắt thở thực sự là quá ngắn.

Nàng nghi ngờ Lưu ma ma kia không phải là tự sát, mà rất có khả năng bị kẻ khác giết người diệt khẩu.

Phong Lăng Vân cũng muốn đến đó xem qua một chút, y vừa vội vàng đứng lên vừa lập tức trả lời, “Được.”. Nói xong y cất bước đi luôn.

Hiên Viên Diệp cũng đứng lên, ôm Mạnh Phất Ảnh đi ra ngoài, từ nãy giờ hắn vẫn không nói gì, sắc mặt âm trầm có chút đáng sợ, thật không ngờ trong Vương phủ này lại xảy ra loại chuyện như vậy.

Đám thị vệ đều do Tốc Phong tự mình lựa chọn cực kỳ cẩn thận, còn đám ma ma nha đầu thì không được lựa chọn nghiêm cẩn như vậy, không ngờ chính bọn họ lại dám hại chủ nhân thế này.

Xem ra cần phải chỉnh đốn lại nội bộ Nghệ Vương phủ, trước kia trong Vương phủ chỉ có hắn thì không sao, dù sao bọn họ muốn hại hắn cũng không phải chuyện dễ dàng, nhưng hiện giờ đã có thêm nàng, vì vậy hắn không thể không cẩn thận.

Cả đoàn người đều tiến đến gian phòng của Lưu ma ma, giờ phút này cửa phòng được mở rộng ra, Lưu ma ma đang nằm chính giữa phòng.

Bên cạnh bà ta còn có một sợi dây thừng, hiển nhiên là sợi dây dùng để thắt cổ.

Phong Lăng Vân bước vào phòng trước tiên, y đi thẳng đến chỗ Lưu ma ma đang nằm, ngồi xổm xuống bắt đầu kiểm tra.

Hiên Viên Diệp ôm Mạnh Phất Ảnh đứng ở ngoài cửa mà không đi vào. Một lát sau Phong Lăng Vân đứng dậy, y nhìn Mạnh Phất Ảnh, gương mặt âm trầm, môi khẽ nhúc nhích chậm rãi nói, “Quả nhiên không phải tự sát, rõ ràng là bị bóp cổ mà chết, trên cổ bà ta còn hằn rõ vết dụng lực rất mạnh nên mới mau chóng tắt thở như vậy. Hơn nữa bà ta hẳn là vừa mới chết.”

Y hướng mắt lên nhìn phía trên dây thừng, trong con ngươi hiện lên vẻ nghi hoặc, “Nếu là tự thắt cổ thì tuyệt đối không thể có vết sâu như vậy.”

Sắc mặt Hiên Viên Diệp càng thêm âm trầm, hàn quang bao trùm ánh mắt, cả người hắn toát ra sự nguy hiểm, lại có kẻ dám ra tay giết người khi hắn còn đang ở trong Nghệ Vương phủ này sao?

Mà lại không hề bị phát giác? Vừa rồi bọn họ đều ở đại sảnh thẩm vấn nha đầu kia, có khả năng kẻ kia đã lợi dụng chính lúc đó để ra tay giết người.

Xem ra, trong Nghệ Vương phủ này nhất định có gian tế.

Hắn lạnh lùng đảo mắt nhìn đám người xung quanh, con ngươi híp lại lộ ra vài tia sát ý nguy hiểm, rồi đột nhiên hắn vươn tay ra bóp cổ tên thị vệ vừa nãy đi truyền gọi Lưu ma ma, giọng điệu tàn nhẫn cất lên, “Bản vương cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nói, vì sao ngươi giết bà ta?”

Tên thị vệ cả kinh, trong con mắt tràn đầy sợ hãi, gương mặt gã cũng từ từ đỏ lên.

Mạnh Phất Ảnh sững người, lập tức hiểu ra vấn đề, Phong Lăng Vân mới nói Lưu ma ma là vừa mới chết, còn nói bà ta bị bóp cổ chết.

Mà tên thị vệ kia thì nói lúc gã đến Lưu ma ma đã chết rồi, chính gã đã đưa Lưu ma ma xuống. Theo ý gã nói thì chí ít Lưu ma ma đã tắt thở được một lúc lâu.

Tên thị vệ này hiển nhiên là đang nói dối.

Nhất định là khi đến phòng Lưu ma ma, việc đầu tiên gã làm là giết chết bà ta, sau đó mới tạo ra hiện trường giả như Lưu ma ma đã tự sát, nhưng vì thời gian có hạn nên gã không thể buộc bà ta vào dây thừng mà chỉ có thể nói chính mình đã tháo dây và đưa Lưu ma ma xuống.

Vết hằn của dây thừng trên cổ Lưu ma ma nhất định là do gã cố ý tạo ra.

Tay Hiên Viên Diệp gắt gao bóp cổ gã, khiến gã không thể thở được, môi gã hơi mở ra có vẻ như muốn nói gì đó, nhưng Hiên Viên Diệp đã lập tức giữ mồm gã lại, tàn nhẫn nói, “Muốn chết ở trước mặt Bản vương cũng không thể dễ dàng vậy đâu.”

Nói xong hắn liền vung tay xuất một chưởng đánh vào lưng gã thị vệ. Miệng gã liền há to, một viên nhỏ như viên bi bắn ra ngoài.

Phong Lăng Vân vội vàng tiến lên phía trước nhặt viên thuốc kia, y nhìn một lúc rồi kêu lên, “Đoạt mệnh hoàn, thuốc này chỉ cần bị cắn rách vỏ ngoài là sẽ mất mạng ngay lập tức.”

Tên thị vệ thấy viên thuốc lăn ra thì trong con mắt lộ rõ vẻ khủng bố, nhưng kỳ quái là trên gương mặt gã lại không có biểu hiện gì khác thường.

“Là do thuộc hạ thất trách, thỉnh Vương gia thứ tội.” Tốc Phong kinh sợ, lập trức trầm giọng nói. Thị vệ trong Nghệ Vương phủ đều do hắn tuyển chọn, hiện thời để xảy ra chuyện thế này, hắn đương nhiên có một phần trách nhiệm.

“Chuyện này không liên quan đến ngươi.” Bàn tay đang bóp miệng tên thị vệ của Hiện Viên Diệp hơi nới ra rồi bất ngờ lột bỏ bộ mặt giả trang của gã xuống, “Xem ra đã có người với tay vào tận Nghệ Vương phủ này, được lắm.”

Phong Lăng Vân và Tốc Phong nhất loạt kinh sợ. Hóa ra tên này đã dịch dung. Tốc Phong âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng may không phải do hắn chọn sai người, có điều nghĩ lại thì việc để cho gian tế trà trộn vào Nghệ Vương phủ vẫn là trách nhiệm của hắn, trên mặt Tốc Phong lại ngập tràn áy náy.

“Chính ngươi tự nói ra, hay để cho Bản vương giúp ngươi một tay?”

Hiên Viên Diệp nhìn chằm chằm vào người kia, hai tròng mắt hắn híp lại, khóe môi nhếch lên, từng chữ từng chữ lạnh như băng thoát ra, khiến người ta cảm thấy như đang ở trong động băng vậy.

Mà hắn còn nhấn mạnh rằng muốn giúp người ta, rõ ràng vốn là những lời nói vô cùng hiền từ, vậy mà từ trong miệng hắn phát ra lại làm cho người ta cảm nhận được cái lạnh thấu xương và vô cùng đáng sợ.

Người kia nghe hắn nói xong thì cứng người lại, nỗi sợ hãi trong con ngươi càng thêm rõ ràng, vì Hiên Viên Diệp vẫn đang gắt gao bóp cứng cổ họng của gã nên lúc này sắc mặt gã đã chuyển sang màu tím, hô hấp cũng càng thêm khó khăn.

Có điều môi gã vẫn cương quyết mím chặt lại,vẻ mặt hiện lên vẻ kiên trì. Người này có thể xem là khá trung thành, dù bị Hiên Viên Diệp dọa cho giật mình nhưng vẫn không bán đứng chủ tử.

“Được, tốt lắm.” Khóe môi Hiên Viên Diệp kéo ra tia cười lạnh, sâu trong con ngươi lại lộ ra vẻ tàn nhẫn.

Hắn quay sang Phong Lăng Vân chậm rãi nói, “Bản vương nghe nói có một loại độc dược tên là Cửu trùng độc, nếu dính trên người sẽ làm cho người ta được nếm trải một cảm giác rất đặc biệt. Chi bằng để Bản vương giúp hắn nếm thử.”

Trong giọng nói của Hiên Viên Diệp lúc này có mang theo ý cười, đương nhiên là cái loại cười lạnh khiến người ta kinh hãi, mà giọng nói của hắn lại nhẹ nhàng vô cùng, ôn nhu vô cùng. Khi hắn nói ra câu cuối, ý cười trong giọng nói càng thêm rõ ràng, có điều chỉ càng làm cho người ta thêm sởn tóc gáy.

Mạnh Phất Ảnh giật mình kinh ngạc, có cảm giác đặc biệt ư? Loại độc này chỉ cần nghe tên đã biết nó bao gồm các loại độc gì, cho nên cái cảm giác mà Hiên Viên Diệp nói đến chắc chắn thật sự đặc biệt.

Ha ha, Hiên Viên Diệp này quả thực rất cường đại, đã hạ độc người ta còn nói những lời dễ nghe như vậy, nào là giúp gã nếm trải cảm giác đặc biệt, những lời này mới nghe qua thật sự là …

Người kia đương nhiên đã từng nghe nói về loại độc dược này, vì vậy khi nghe Hiên Viên Diệp nói xong, toàn thân gã không nhịn được phát run lên, trên mặt cũng co rút vài cái, hai tay cũng run run.

“Đúng vậy, đúng là có loại độc này, trong y quán của ta còn một ít, ta đi lấy ngay bây giờ.” Phong Lăng Vân nghe xong lời nói của Hiên Viên Diệp thì giật mình liếc người kia một cái rồi từ từ nói.

“Tốt, để Tốc Phong đi lấy cùng ngươi, Tốc Phong đi nhanh hơn.” Hiên Viên Diệp lạnh giọng ra lệnh.

Phong Lăng Vân hơi sửng sốt một chút, có vẻ như không ngờ Hiên Viên Diệp lại sai Tốc Phong đi cùng y, việc này chẳng phải rõ ràng có ý muốn cử người đi giám thị y sao? Xem ra Hiên Viên Diệp vẫn còn chút nghi ngờ đối với y.

Phong Lăng Vân khẽ cười tự giễu rồi không nói gì nữa, chỉ gật đầu đáp, “Được, cứ theo ý của Điện hạ mà làm.”

Nỗi sợ hãi lập tức tràn ra trong con ngươi của người kia, lúc này gã chỉ muốn được nhanh chóng chết đi, tiếc rằng bàn tay Hiên Viên Diệp vẫn kẹp cứng trên cổ gã, không cho gã một chút cơ hội nào.

Tuy bàn tay Hiên Viên Diệp khiến gã cảm thấy như không khí không thể lọt vào phổi được nhưng thực ra vẫn cho gã hô hấp được một chút, không đến mức làm gã chết đi.

Ánh mắt Mạnh Phất Ảnh lóe lên, nàng vốn luôn biết Hiên Viên Diệp là người cường đại nhưng chưa tận mắt chứng kiến bao giờ, cuối cùng hôm nay nàng đã được nhìn thấy.

Khi người khác còn chú ý tới Lưu ma ma thì hắn đã hiểu rõ mọi chuyện, lúc ấy ngay cả nàng cũng không phản ứng kịp.

Mà ngay cả Phong LăngVân tự tay xem xét thi thể Lưu ma ma cũng không ý thức được.

Mạnh mẽ, sắc bén, kiên quyết, nhanh nhẹn, chuẩn xác, làm cho kẻ địch ngay cả cơ hội thở dốc cũng không có.

Chỉ trong có mấy giây, hắn đã làm gã thị vệ kia hiện ra nguyên hình, hơn nữa còn phá bỏ mọi cơ hội trốn tránh của gã.

Đột nhiên nàng ý thức được trước đây hắn đã nhân từ với nàng thế nào, nếu lúc trước hắn cũng dùng phương thức như vậy để đối phó với nàng thì nàng hiện tại chỉ sợ ngay cả hài cốt cũng không còn.

Nàng bỗng cảm thấy mình thật may mắn, thật sự may mắn, lại càng cảm động trước tình cảm của hắn dành cho nàng.

Bàn tay Hiên Viên Diệp đang kẹp cứng ở cổ người kia hơi nới ra rồi lập tức điểm lên huyệt đạo của gã, hắn quăng gã xuống đất, không hỏi han gì nữa, thậm chí cũng không hề liếc mắt một cái, có vẻ đã coi gã như không khí.

Người kia bị ngã lăn ra đất, gã sửng sốt trước thái độ của Hiên Viên Diệp, môi gã hơi động đậy có vẻ như muốn nói cái gì, có điều lúc này Hiên Viên Diệp chẳng còn để tâm gì đến gã nữa nên lời nói đến cửa miệng lại bị nuốt vào, trong con ngươi gã đã tăng thêm phần hoảng loạn.

“Đỗ quyên ở Hậu viện vừa vặn mới nở, để Bản vương đưa nàng đi xem.” Hiên Viên Diệp nhẹ nhàng nắm tay Mạnh Phất Ảnh rồi dịu dàng cười nói, vẻ lạnh lùng tàn nhẫn vừa mới đây thôi đã tan biến đi đằng nào.

Mạnh Phất Ảnh lại giật mình một cái, khóe môi nàng nở ra nụ cười khẽ tỏ vẻ đã hiểu, được rồi, nàng thừa nhận Hiên Viên Diệp này so với nàng quả thật cường đại gấp nhiều lần, chiến thuật tâm lý này cũng được dùng đúng lúc.

Vào lúc này mà hoàn toàn bỏ quên người kia sẽ chỉ làm gã càng thêm hoảng hốt, càng thêm sợ hãi.

“Được, chúng ta đi thôi.” Mạnh Phất Ảnh vui vẻ đồng ý, khóe môi tràn ngập ý cười.

“Lưu lại hai thị vệ ở chỗ này canh giữ hắn, những người khác có thể rời đi.” Hiên Viên Diệp đảo mắt qua đám người đang có mặt trong phòng rồi chậm rãi nói, giọng điệu không cao không thấp nhưng thể hiện rõ sự uy nghiêm làm cho người ta không dám cãi lời.

“Vâng.” Mọi người nhất loạt đáp lời rồi lập tức tản ra, Đông Nhi liền theo sát phía sau hai người bọn họ.

Hoa đỗ quyên trong Hậu viện quả thật mới nở hết sức đẹp mắt nhưng Hiên Viên Diệp vốn không định đưa nàng đến đó, hắn liền trực tiếp ra lệnh cho Đông Nhi, “Vương phi sai ngươi đi bốc thuốc rồi sao còn chưa đi?”

“Đông Nhi đang định đi thì thấy tên thị vệ kia dắt theo một nha đầu đi đến, Đông Nhi nhớ ra nha đầu này buổi sáng có đi vào phòng bếp nên …” Đông Nhi run rẩy nhỏ giọng trả lời, nha đầu này tuổi còn nhỏ lại vốn đơn thuần nên cũng không nghĩ gì nhiều, vừa thấy nha đầu kia thì trong lòng nàng ta nổi lên mối nghi ngờ, bèn theo đó trở lại luôn.

“Mau đi lấy thuốc đi.” Mạnh Phất Ảnh nheo mắt lại, đột nhiên ý thức được một chuyện, nàng nhìn Đông Nhi đang sợ hãi liền ra lệnh.

Vừa rồi hiển nhiên là có người cố ý kéo dài thời gian đi lấy thuốc của Đông Nhi, nói đến mới nhớ từ đó đến giờ không thấy tên thị vệ đi cùng nha đầu kia đâu, chỉ sợ là gã đã đi báo tin rồi.

Mà người chủ mưu hẳn là đã sắp đặt xong xuôi mọi thứ, chuyện vừa xảy ra trong Nghệ Vương phủ vừa rồi cũng là do y làm ra, để cho người ta tưởng độc là do người trong Nghệ Vương phủ hạ.

Kỳ thực, độc dược đó nhất định không phải được hạ trong Nghệ Vương phủ, mà vẫn giống như suy đoán của nàng lúc trước, từ y quán mà ra.

Nếu lúc đó Đông Nhi nhanh chóng đi lấy thuốc thì trong thuốc đó khẳng định là có độc, dù sao loại độc này cũng là loại phát tác chậm, phải sau một hai lần mới phát huy tác dụng.

Có điều đến lúc này Đông Nhi mới đi lấy thuốc thì chỉ e thuốc đó đã hoàn toàn bình thường không còn độc dược gì hết.

Vấn đề nằm ở chỗ y quán, chuyện vừa xảy ra ở Nghệ Vương phủ hết thảy chính là giấu đầu hở đuôi, lợi hại, quả thật rất lợi hại, có điều, thuốc thì vẫn phải đi lấyvề thôi.

“Thiên Hợp y quán.” Khóe môi Hiên Viên Diệp nhếch lên, trong giọng nói lạnh lẽo của hắn tràn ra sát khí, bàn tay đang ôm Mạnh Phất Ảnh cũng hơi nắm chặt lại.

“Vừa rồi Phong Lăng Vân có nói chưởng quầy của Thiên Hợp y quán họ Lý …” Mạnh Phất Ảnh suy tư một chút rồi từ từ nói, kỳ thực trong đầu nàng đã lờ mờ hiện ra một người.

“Có thể là trước kia, cũng có thể chỉ là bên ngoài …” Khi nhìn nàng, vẻ lạnh lẽo trong mắt HiênViên Diệp lập tức biến mất, hắn lại từ từ lên tiếng, nhưng trong giọng nói vẫn mang theo vài phần tàn nhẫn.

“Đúng.” Mạnh Phất Ảnh gật nhẹ, điều hắn nghĩ cũng là điều nàng đang nghĩ. Như vậy, người mà hắn hoài nghi cũng chính là người mà nàng đang hoài nghi.

Muốn nàng mất đi trí nhớ, thật nực cười.

Tốc độ của Tốc Phong quả thực rất nhanh, chỉ trong chốc lát hắn đã cùng Phong Lăng Vân trở lại.

“Điện hạ, độc dược đã được mang đến rồi ạ.” Tốc Phong đi tới cung kính nói.

“Được, qua xem đi.” Đầu lông mày Hiên Viên Diệp hơi chau lại, hắn thấp giọng lên tiếng, trong giọng nói lộ rõ vẻ thản nhiên, có vẻ như cũng không quá để ý đến chuyện này.

Kỳ thực hẳn là hắn đã đoán được ai là người chủ mưu gây ra chuyện này rồi.

Phong Lăng Vân ngẩn người, trong con ngươi lộ ra tia nghi hoặc nhưng vẫn theo sát đám người đi ra sân.

Người kia vẫn nằm trên mặt đất, gã đã bị điểm huyệt nên không thể động đậy được, khi thấy đám người Hiên Viên Diệp đi đến thì trong con ngươi gã lập tức ngập tràn sợ hãi, đặc biệt khi trông thấy cái gói thuốc nhỏ trong tay Phong Lăng Vân, thân mình gã bắt đầu không ngừng run rẩy.

“Phong Lăng Vân, cho hắn thử xem đi.” Hiên Viên Diệp nhếch môi nhìn Phong Lăng Vân nhàn nhạt cười nói.

“Vâng, thưa Điện hạ.” Phong Lăng Vân từ từ tiến đến gần người kia, ngó gã một cái rồi trầm giọng nói, “Sau khi thuốc này được đổ lên người ngươi, toàn thân ngươi sẽ vô cùng ngứa ngáy, đồng thời cũng sẽ cảm thấy đau thấu xương, nhưng ngươi sẽ không chết, chính là cảm giác muốn sống không được, muốn chết cũng không xong đó.”

Trong giọng nói trầm thấp của y có vẻ như mang theo vài phần uy hiếp, lại dường như ẩn chứa một chút lo lắng.

Thân thể người kia lại tiếp tục run lên, vẻ hoảng sợ không ngừng tràn ra, khi Phong Lăng Vân mở gói thuốc ra và tới gần trước mặt gã, hai tròng mắt gã đột nhiên trợn lên rồi nhìn về phía Hiên Viên Diệp vội vàng kêu to, “Điện hạ tha mạng, ta nói, ta nói!”

Phong Lăng Vân đang đứng trước mặt người kia bỗng cứng người lại, bàn tay đang nắm gói thuốc có vẻ như đang run rẩy, tay kia đang đưa thuốc tới trước mặt gã cũng run run nhưng chưa đổ thuốc xuống.

Hiên Viên Diệp tuy đang đứng sau lưng Phong Lăng Vân, không nhìn được biểu hiện trên khuôn mặt y lúc này nhưng vẫn phát hiện ra phản ứng của y, khóe môi hắn nhếch lên lộ ra một tia cười lạnh như có như không. Hắn từ từ mở miệng nói, “Nói.”

Một lời tuy đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn được nữa nhưng dường như có kèm theo khí thế uy nghiêm vô hình làm cho người ta kinh tâm động phách, lời nói của hắn không chỉ làm cho thân thể của người đang nằm trên mặt đất cứng đờ mà Phong Lăng Vân cũng cứng người lại.

“Là Thái tử sai ta làm.” Người đang nằm trên đất vội vàng nói.

Phong Lăng Vân sững người, trong con ngươi lập tức lộ ra vẻ nghi hoặc.

“Đổ thuốc lên người hắn.” Sau khi người kia nói xong, Hiên Viên Diệp vừa lạnh lùng cười vừa chậm rãi nói.

Ai cũng biết hắn và Thái tử không hợp nhau, nên muốn đẩy trách nhiệm lên người Thái tử đây mà, hừ. Hiên Viên Diệp hắn dễ bị lừa như vậy sao?

“Nhưng hắn đã khai rồi mà.” Phong Lăng Vân nghe xong lời nói của Hiên Viên Diệp thì lập tức xoay người lại kinh ngạc hỏi.

Tốc Phong cũng hơi sửng sốt nhưng lập tức hiểu ra, hắn nhìn về phía người kia, ánh mắt càng thêm lạnh lùng.

Trên gương mặt Mạnh Phất Ảnh không có biểu hiện gì khác thường, nhưng trong lòng nàng thì âm thầm cười lạnh.

Chiêu mượn đao giết người này quả thực rất cao thâm, hơn nữa còn được thiết kế từng bước rất tỉ mỉ, lúc trước thì người kia nhất định không chịu nói ra, giờ thấy độc dược này thì mới bị “Dọa” nói ra như vậy.

Với tình huống này, nếu là người bình thường thì nhất định sẽ không nghi ngờ gì cả, huống chi Thái tử và Hiên Viên Diệp vốn không hợp nhau, chỉ có điều người đứng trước mặt gã lại là Hiên Viên Diệp, Hiên Viên Diệp nếu dễ bị lừa như vậy thì đã không phải là Hiên Viên Diệp.

“Đổ.” Lại một mệnh lệnh đơn giản đến không thể đơn giản hơn được nữa, nhưng vẫn khiến cho bất luận là kẻ nào cũng không dám cãi lời. Bàn tay Phong Lăng Vân run rẩy đổ thuốc lên người kia.

“A!” Gã lập tức thét lên kinh hãi rồi theo bản năng định tránh đi, nhưng gã vốn đã bị Hiên Viên Diệp điểm huyệt nên không thể nhúc nhích được, mà Phong Lăng Vân lại đang đứng rất gần, toàn bộ số thuốc kia đều bị đổ lên người gã.

Thân mình gã lập tức run lên như lá rụng, sau đó bắt đầu co rút, gương mặt cũng bắt đầu vặn vẹo, bộ dạng vô cùng thống khổ.

Có thể nói gã cũng là người kiên cường, dù chịu đau đớn như vậy nhưng cũng nín nhịn chịu đựng mà không hề la hét câu nào.

“Tốc Phong, đem cái bàn lại đây, cho người dâng trà Phong công tử.” Hiên Viên Diệp không hề liếc mắt đến người đang nằm trên mặt đất mà quay sang Tốc Phong thấp giọng phân phó.

Phong Lăng Vân cứng người lại, trong giây lát Tốc Phong đã bày xong bàn, nha đầu cũng đã dâng trà lên.

Hiên Viên Diệp, Mạnh Phất Ảnh và Phong Lăng Vân liền ngồi xuống, từ từ uống trà.

Gương mặt Hiên Viên Diệp hiện rõ vẻ thản nhiên, nhàn nhã, khóe môi dường như còn cười khẽ, một tay nâng chén trà từ từ thưởng thức, hồn phách như đang tự do tự tại phiêu diêu phương nào. Gương mặt Mạnh Phất Ảnh cũng như vậy, khóe môi cũng ẩn hiện nụ cười khẽ, dường như không hề bị tác động tí nào bởi dáng vẻ của người đang nằm trên đất kia.

Nàng từ từ uống một ngụm trà rồi nhàn nhạt cười nói, “Trà này ngon hơn hẳn trà của Hầu Vương phủ.”

“Vậy sao? Sao Bản vương không cảm thấy khác biệt gì nhỉ. Vậy ngày mai cho Tốc Phong mang hai bao đến cho Hầu gia.” Hiên Viên Diệp chau mày nghiêm túc nói, sau đó còn tỏ vẻ nghiêm trang dặn dò Tốc Phong, “Tốc Phong ngươi nhớ không được quên đấy.”

“Vâng, thưa Điện hạ.” Tốc Phong thấp giọng đáp lời, khóe môi hắn hung hăng co rút một cái. Trên mặt đất, người kia vẫn đang đau đớn đến chết đi sống lại, lúc trước vốn không kêu ra tiếng nhưng giờ đã không nhịn được mà than nhẹ rồi, vậy mà Điện hạ và Vương phi vẫn ung dung ngồi bàn đến chuyện trong nhà.

Quả thực quá cường đại. Tốc Phong tưởng rằng Điện hạ đã cường đại lắm rồi, thật không ngờ Vương phi lại càng cường đại, dù thế nào Vương phi cũng là một nữ tử, đối mặt với chuyện như thế này đáng nhẽ phải vô cùng sợ hãi mới đúng?

So với bọn họ, Phong Lăng Vân không được bình tĩnh như vậy. Ánh mắt y thỉnh thoảng lại liếc về phía người đang lăn lộn trên mặt đất kia, trông gã cực kỳ thống khổ, toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi.

Dù là người mạnh mẽ kiên cường thế nào cũng không chịu nổi nếu bị tra tấn như vậy, huống chi, lúc này Hiên Viên Diệp cũng chẳng bắt gã phải nói gì, ngược lại trông hắn giống như một người nhàn nhã không màng đến chuyện gì mà ngồi đó thưởng thức trà, dáng vẻ chẳng có tí chút gấp gáp nào.

Có điều hắn càng như vậy lại càng làm cho người ta kinh hãi.

Người kia vẫn lăn lộn trên mặt đất, cả khuôn mặt đã trở nên méo mó, toàn thân run rẩy không thể khống chế được. Tuy rằng gã vẫn ra sức cắn răng nhưng những tiếng rên nhè nhẹ không khỏi phát ra.

Nửa canh giờ trôi qua, sắc mặt gã đã hoàn toàn biến thành màu đen, toàn thân ướt đẫm mồ hôi tựa như vừa lao xuống sông vậy.

Hiên Viên Diệp nheo mắt, tay cầm chén nắm lại có vẻ hơi căng thẳng. Hắn bất ngờ quay sang Tốc Phong lạnh lùng nói, “Giải quyết hắn đi.”

Nếu là người khác mà bị tra tấn kiểu này thì chỉ e không chịu đựng được quá nửa canh giờ, vậy nhưng người này đã kiên trì chịu đựng đến gần một tiếng. Hắn biết sau nửa canh giờ loại chất độc này không còn mạnh như trước nữa, người kia cũng không còn tỏ ra đau đớn quá độ như vừa nãy.

Nếu lúc trước gã không nói, thì bây giờ dĩ nhiên sẽ càng không nói.

Hắn có chút cảm phục sự kiên cường và trung thành của gã, chỉ tiếc gã không phải là người của hắn.

Nếu không hỏi được gì nữa thì giữ lại cũng chỉ lãng phí thời gian.

Mạnh Phất Ảnh chau mày nhìn người đang nằm trên mặt đất, trong ánh mắt nàng hiện lên vẻ khâm phục, nàng thực sự khâm phục sự kiên cường của gã, có điều thật đáng tiếc …

Thủ hạ của người đó quả thật đều là những người hết sức trung thành.

Lan Mai cũng vậy, mà người này cũng thế.

Lúc này nàng càng thêm khẳng định chủ nhân của Nhu phi giả và của Lan Mai nhất định không phải là một người.

Bởi vì Nhu phi giả kia chỉ muốn giết chết nàng, còn Lan Mai và người này dường như không muốn hại đến tính mạng của nàng.

Nghe xong lời nói của Hiên Viên Diệp, người đang nằm trên mặt đất rõ ràng sợ run lên một chút, sau đó có vẻ như thở dài nhẹ nhõm một hơi, trên gương mặt xuất hiện vài phần giải thoát.

“Vâng.” Tốc Phong cung kính đáp lời rồi nhanh chóng tiến về phía trước điểm nhẹ lên trán của người kia, gã lập tức ngừng thở.Thủ pháp giết người của Tốc Phong khá là nhân từ.

“Nếu không còn chuyện gì, Phong Lăng Vân xin phép được cáo lui trước.” Phong Lăng Vân đứng lên, âm thầm thở ra một hơi rồi nhìn Hiên Viên Diệp thấp giọng nói.

“Được.” Hiên Viên Diệp đáp lời rồi cũng không nói gì nữa.

“Điện hạ,Vương phi, thuốc đã được lấy về rồi ạ.” Đúng lúc này Đông Nhi đem thuốc tới.

“Được, để Phong công tử xem một chút đi.” Mạnh Phất Ảnh biết chắc chắn thuốc này không có vấn đề gì nữa nhưng vẫn sai Đông Nhi đưa cho Phong Lăng Vân xem.

“Vâng.” Đông Nhi đem thuốc vừa lấy về đến trước mặt Phong Lăng Vân.

Phong Lăng Vân tỉ mỉ quan sát một chút rồi hướng mắt nhìn Mạnh Phất Ảnh nhẹ giọng nói, “Bẩm Điện hạ, Vương phi, thuốc này không có vấn đề gì đâu.” Lúc này trong giọng nói của y cũng đã thoải mái hơn nhiều.

“Tốt, cảm ơn Phong công tử.” Mạnh Phất Ảnh vừa âm thầm cười lạnh vừa nói.

“Tốc Phong, ngươi cho người theo dõi Phong Lăng Vân.” Sau khi Phong Lăng Vân rời đi, Hiên Viên Diệp trầm giọng ra lệnh.

“Điện hạ nghi ngờ Phong Lăng Vân hạ độc mà còn để Vương phi uống thuốc này sao?” Tốc Phong kinh sợ hỏi.

Hiên Viên Diệp liếc mắt nhìn Tốc Phong một cái, vẻ mặt ẩn hiện vài tia bất mãn, sao hắn không phát hiện ra Tốc Phong đột nhiên trở nên ngốc nghếch như vậy?

“Điện hạ nghi ngờ Phong Lăng Vân biết ai là người hạ độc, có thể hắn sẽ đi tìm người đó.” Mạnh Phất Ảnh nhìn biểu hiện của Hiên Viên Diệp thì âm thầm buồn cười, chẳng lẽ hắn cho rằng tất cả mọi người đều là con giun trong bụng hắn sao.

Lúc Phong Lăng Vân phát hiện ra độc thì hẳn là y đã đoán được người hạ độc là ai, nhưng y vẫn cố tình che dấu cho người đó.

Phong Lăng Vân che chở cho người đó mà không hề để ý đến an nguy của bản thân, điều này chứng minh quan hệ giữa y và người đó không phải là sơ sài.

“Tốc Phong, biểu hiện gần đây của ngươi không được tốt lắm.” Hiên Viên Diệp vừa nhìn Mạnh Phất Ảnh vừa cười khẽ tỏ ý hài lòng, xong hắn lại quay sang Tốc Phong nhíu mày thản nhiên nói.

“Vâng.” Tốc Phong cúi đầu có chút sợ hãi, trong lòng hắn bỗng cảm thấy ủy khuất, chuyện này có thể trách hắn được sao? Hắn sớm đã quen với tính tình trước kia của Điện hạ, nhưng gần đây tính tình Điện hạ thay đổi thất thường, hắn căn bản không phản ứng kịp.

“Thiếp lại thấy là do chàng ép buộc làm khó người khác.” Mạnh Phất Ảnh liếc Hiên Viên Diệp một cái rồi nhìn Tốc Phong đang cúi đầu, nhẹ giọng cười nói.

“Đa tạ Vương phi.” Tốc Phong vốn đang âm thầm ảo não, khi nghe Mạnh Phất Ảnh nói xong thì lập tức đáp lời, trong giọng nói lộ rõ vẻ cảm kích, có vẻ như rốt cuộc đã có người hiểu được nỗi oan uổng của hắn.

Hiên Viên Diệp giật mình, ánh mắt nhìn Tốc Phong hơi lóe lên, “Nói vậy là do Bản vương quá hà khắc rồi, tốt, ngươi đi thay thế cho Phi Ưng để hắn trở về đây.”

Tốc Phong lập tức hận không thể cắn đứt lưỡi mình, hắn điên rồi sao, trước mặt Điện hạ lại đi cảm ơn Vương phi, trời ơi, đầu óc hắn lúc này quả thật đã gỉ sét rồi sao.

“Điện hạ …” Thân mình Tốc Phong hơi run rẩy, gương mặt tràn ra vẻ sợ hãi.

“Gọi Phi Ưng tới đây, bảo hắn đi điều tra rõ Thiên Hợp y quán.” Hiên Viên Diệp nhìn dáng vẻ của hắn thì cũng không muốn trêu ghẹo nữa, liền trầm giọng phân phó.

Đã đoán được thuốc này là do có người ở Thiên Hợp y quán động tay động chân thì dĩ nhiên việc đầu tiên là phải điều tra Thiên Hợp y quán.

Tuy trong lòng Hiên Viên Diệp đã nghi ngờ một người nhưng dù sao cũng không có chứng cứ gì nên không thể khẳng định chắc chắn là người đó được, vì vậy, việc quan trọng nhất lúc này là phải tìm ra được chứng cứ.

“Vâng.” Tốc Phong không dám thắc mắc gì nữa, hắn lập tức đáp lời rồi xoay người rời đi.

“Yên tâm, ta sẽ không để xảy ra chuyện gì với nàng đâu.” Hiên Viên Diệp vừa ôm chặt Mạnh Phất Ảnh vừa nhẹ giọng nói, hắn chỉ hận không thể giam nàng vào trong lồng ngực mình.

“Thiếp biết.” Mạnh Phất Ảnh mỉm cười hạnh phúc, nàng biết, hắn tuyệt đối sẽ không để nàng xảy ra bất cứ chuyện gì.

Hiên Viên Diệp hơi cứng người lại, cánh tay đang ôm nàng càng thêm khép chặt.

Bọn họ cứ đứng ôm nhau như vậy ở trong sân, ánh mặt trời gắt gao chiếu xuống in bóng hai người trên mặt đất, mà hình bóng trên mặt đất kia cũng không có khe hở nào.

Ngày hôm đó, Hiên Viên Diệp tự tay thanh lọc toàn bộ đám hạ nhân trong Nghệ Vương phủ, toàn bộ đám nha đầu, ma ma, sai vặt trước kia đều bị cho ra ngoài phủ, đám thị vệ cũng bị kiểm tra kỹ lưỡng không sót một ai.

Nghệ Vương phủ lập tức chẳng còn mấy người.

Hiên Viên Diệp lại điều một ít thị vệ ở bên ngoài vào trong phủ. Những người đó vừa vào phủ thì Mạnh Phất Ảnh lập tức phát hiện ra ngay, so với đám thị vệ ở trong phủ trước đây, những người này có võ công cao cường hơn nhiều.

Mà những thị vệ này khi vào Nghệ Vương phủ thì không chỉ có nhiệm vụ bảo vệ an toàn của phủ mà còn phải phụ trách cả việc sinh hoạt hàng ngày, bởi vì hiện tại đám hạ nhân trong phủ đều đã bị đuổi đi hết, chỉ còn vài người theo Mạnh Phất Ảnh từ Hầu Vương phủ tới là vẫn được giữ lại để hầu hạ nàng.

Xử lý xong mọi chuyện thì trời cũng đã tối, cả ngày hôm đó Mạnh Phất Ảnh và Hiên Viên Diệp đều không tiến cung.

Ngày hôm sau, ngay khi tỉnh dậy, Hiên Viên Diệp đã đi vào triều từ sớm.

Mạnh Phất Ảnh rời khỏi giường muộn hơn. Đông Nhi lại bưng một bát thuốc tới cho nàng. Nàng cẩn thận kiểm tra, khi không phát hiện có gì bất thường thì mới từ từ uống.

“Thanh Trúc vẫn chưa về sao?” Sau khi đặt chén thuốc xuống bàn, Mạnh Phất Ảnh nhíu mày thấp giọng hỏi.

“Vẫn chưa ạ.” Đông Nhi sửng sốt một chút rồi nhẹ giọng đáp, “Từ tối qua nô tì đã không trông thấy Thanh Trúc tỷ tỷ.”

Tốc Phong không tiến cung cùng Hiên Viên Diệp, lúc này hắn đang đứng bên ngoài, khi nghe Đông Nhi nói xong thì con ngươi lóe lên một cái, có vẻ như có chút hoảng hốt.

“Vậy à.” Mạnh Phất Ảnh không phát hiện ra sự khác thường của Tốc Phong, nàng nhẹ giọng trả lời rồi đột nhiên trong đầu hiện ra cái gì bèn nói tiếp, “Lâu rồi không dạo phố, chúng ta ra ngoài đi dạo đi.”

Lan Mai lúc này nhất định đang ở Na Gia y quán. Nghĩ đến bài thơ kia, lại nghĩ đến người mà nàng đã nghi ngờ từ hôm qua, nàng rất muốn đi gặp Lan Mai để thăm dò chút tin tức.

“Hay quá.” Đông Nhi sửng sốt một chút rồi vui sướng kêu lên, nàng ta dù sao vẫn chỉ là một đứa trẻ.

Mạnh Phất Ảnh lắc lắc đầu rồi đi ra ngoài. Tốc Phong nghe nói nàng muốn ra ngoài thì đã sớm đi chuẩn bị xe ngựa.

Mạnh Phất Ảnh ngồi trong xe ngựa, đôi mắt đang tỉ mỉ quan sát dòng người hai bên đường thì đột nhiên ở phía trước xuất hiện một y quán, nàng bỗng thấy nao nao trong lòng, bèn thấp giọng nói, “Tốc Phong, dừng xe.”

Nhưng khi nàng vừa bước xuống xe, đang định tiến về phía trước thì có một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt.

“Phất nhi, đã lâu không gặp.” Đôi mắt của Bạch Dật Thần đang thẳng tắp nhìn chằm chằm vào nàng, khóe môi y kéo ra một tia cười khẽ, y từ từ nói rồi dừng lại một chút, tiến sát vào người nàng, lại tiếp tục thấp giọng nói, “Ta thật sự rất nhớ ngươi.”

Ánh mắt của y vừa mang theo ý cười vừa sáng rỡ khác thường, lại như có vẻ đang chờ mong Mạnh Phất Ảnh đáp lại, sao hắn lại có thể ngang nhiên thổ lộ với nàng như vậy …