Thần Y Ngốc Phi

Chương 41




Mạnh Phất Ảnh âm thầm cả kinh, chẳng lẽ Hoàng Thái Hậu biết dung mạo của nàng bây giờ là ngụy trang?

Sao lại có thể như thế ?

Mà giờ khắc này, Hoàng Thái Hậu muốn cho Hiên Viên Diệp thấy gương mặt thật của nàng ư ? Mạnh Phất Ảnh thân mình hơi cứng lại .

Nàng đương nhiên hiểu rõ tâm tư của Hoàng Thái Hậu, nhưng suy nghĩ của nàng hoàn toàn trái ngược với Hoàng Thái Hậu, nàng không muốn cho Hiên Viên Diệp thấy gương mặt thật, đặc biệt là hiện tại.

“Thái Hậu.” Mạnh Phất Ảnh cầm lấy tay Thái Hậu, đột nhiên thay đổi xưng hô tỏ rõ bản thân mình kiên định cự tuyệt.

Thái Hậu hơi giật mình, hai mắt hơi trợn lên, che dấu sự kinh ngạc ngoài ý muốn, trong lòng càng kinh ngạc tới cực điểm, nha đầu này… thế nhưng đã biết…

Hiên Viên Diệp là người rất sâu sắc, mặc dù cách xa vẫn ngửi thấy vị thuốc nhàn nhạt , mà động tác rất nhỏ lúc này của Hoàng Thái Hậu và Mạnh Phất Ảnh cũng hiện rõ trong mắt hắn.

Hai mắt của hắn chợt lóe, khi ánh mắt dời về phía mặt nàng, đầu lông mày khẽ nhíu một chút ,ẩn dấu một chút khác thường.

“Hoàng Thái Hậu, nô tì thật sự oan uổng, nô tì không đánh nàng ta, là nàng ta đột nhiên phát điên…” Vào lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng la khóc của Hoàng Hậu .

“Hoàng Hậu, Thái Hậu phân phó không cho người đến quấy rầy.” Thị vệ canh giữ phía ngoài thấp giọng nói, trong tiếng nói có sự cung kính nhưng không có nửa điểm thương lượng .

Hoàng Thái Hậu hơi hơi nhíu mày, nhìn Hiên Viên Diệp một cái, khi nhìn đến trong mắt hắn hơi khác thường, khóe môi cong lên thành một nụ cười khẽ.

Thông minh như Diệp nhi chỉ sợ đã hiểu, bà cũng không cần tiếp tục giả bộ nữa.

Mà nghe thấy tiếng Hoàng Hậu la khóc, hai mắt Hoàng Thái Hậu đột nhiên trầm xuống, lạnh lùng nói: “Để cho Hoàng Hậu vào đi.”

Bà thật muốn nhìn Hoàng Hậu còn muốn nói dối ra sao.

Ban đầu bà thật sự tưởng rằng Ảnh nha đầu lại phát điên, nhưng có một số việc cũng chỉ có thể nghe Hoàng Hậu nói, rất khó tra rõ ràng.

Nhưng nếu hiện tại đã biết Ảnh nha đầu chỉ giả bộ, như vậy…

“Hoàng Thái Hậu, nô tì…” Hoàng Hậu vừa nghe được lời nói của Hoàng Thái Hậu liền vội vàng chạy vào, y phục trên người chật vật chứng tỏ ả ta chưa kịp thay hoặc cố ý làm cho Thái Hậu thấy thảm trạng của ả ta.

Đang muốn tiếp tục la khóc, đột nhiên Hoàng Hậu nhìn thấy Mạnh Phất Ảnh cũng ở đó, Mạnh Phất Ảnh đang bình tĩnh đứng bên cạnh Thái Hậu nhìn Hoàng Hậu, thế nên ả ta đột nhiên ngừng lại.

Ả ta nghĩ rằng Mạnh Phất Ảnh uống dược vào nên đã hóa điên, thật không ngờ, Mạnh Phất Ảnh giờ phút này lại thản nhiên đứng ở chỗ này,không hề có biểu hiện của người điên .

Trong đôi mắt Hoàng Hậu có chút chật vật, lại thêm vài phần hoảng loạn cùng khẩn trương.

“Ngươi còn có lời gì muốn nói?” Thái Hậu nhìn thấy biểu tình của Hoàng Hậu, trên mặt càng lúc càng lạnh lùng , nữ nhân này cho tới bây giờ vẫn còn muốn gạt bà!

“Nô tì…” Hoàng Hậu nhìn vẻ mặt bình tĩnh vẫn đứng ở một bên, không nhúc nhích của Mạnh Phất Ảnh, trong lòng càng rối rắm, trong lúc nhất thời không biết phải mở miệng như thế nào.

Nghĩ lại, lúc nãy trong tẩm cung của ả ta, tất cả mọi thứ đều bị dập nát, bát thuốc kia có lẽ cũng đã bị đập bể, hiện tại mọi thứ đã được cung nữ dọn dẹp sạch sẽ.

Nếu Mạnh Phất Ảnh hiện tại không có chuyện gì, mà lại tìm không thấy chứng cớ. Ả ta còn có cái gì phải sợ ?

Bình ổn lại tinh thần , Hoàng Hậu lại nói: “Nô tì gọi Ảnh nhi đến là để cùng nàng ấy tâm sự về chuyện thành thân, đang trò truyện vui vẻ, không ngờ về sau nàng ấy đột nhiên phát điên , đem đồ đạc ở chỗ nô tì đập loạn, khiến tất cả mọi thứ đều bị vỡ vụn , còn đánh nô tì, Thái Hậu, người hãy xem vết thương trên người nô tì.”

Hai mắt Thái Hậu híp lại, bà tin tưởng Ảnh nha đầu sẽ không vô duyên vô cớ làm như vậy, hơn nữa bà cũng không tin Hoàng Hậu cố ý mời Ảnh nha đầu đến để tùy tiện tâm sự.

“Ảnh nha đầu, ngươi nói cho ai gia nghe, rốt cục là đã có chuyện gì xảy ra?” Hoàng Thái Hậu không muốn nghe Hoàng Hậu nói nữa, ánh mắt xoay chuyển, nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh, trong mắt còn đang có lãnh ý lập tức hóa thành nồng đậm yêu thương, tiếng nói cũng nhu hòa hẳn.

Mạnh Phất Ảnh cụp mắt xuống, bộ dáng cực kì dịu ngoan, khóe môi khẽ nhúc nhích, chậm rãi nói: “Bẩm Hoàng nãi nãi, thật đúng như lời nói của Hoàng Hậu, Hoàng Hậu bảo người mời Ảnh nhi đến cung Hoàng Hậu tán gẫu một chút về chuyện thành thân.”

Tiếng nói khinh đạm không có quá nhiều cảm xúc, không có người nào có thể đoán được ý nghĩ chân chính trong đáy lòng của nàng.

Hoàng Hậu hơi giật mình, hai mắt nhanh chóng nâng lên nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh, thấy nàng bộ dáng mềm mại, trong lòng mừng thầm xem ra thuốc kia cũng còn có tác dụng , hẳn là khiến Mạnh Phất Ảnh mất đi trí nhớ .

Hiên Viên Diệp ánh mắt hơi chuyển, thấy bộ dáng dịu ngoan của Mạnh Phất Ảnh, khóe môi cong lên, hắn biết dưới tình huống như vậy, những lời nàng muốn nói còn chưa nói hết…

Quả nhiên, lúc ánh mắt Hoàng Hậu hơi lóe lên sự vui sướng, Mạnh Phất Ảnh mở miệng lần nữa: “Một lúc sau, Hoàng Hậu cho Ảnh nhi uống một chén canh, chuyện sau đó…” Mạnh Phất Ảnh có chút ngập ngừng, sau đó làm ra vẻ kinh ngạc: “Hoàng Hậu nói Ảnh nhi đập loạn đồ của Hoàng Hậu, còn đánh Hoàng Hậu? Tại sao lại có chuyện như thế xảy ra ?”

Nàng vốn muốn đem chén canh kia đến, nhưng khi nàng làm bộ té xỉu thì không thấy chén canh đó đâu, lúc đầu nàng còn nghĩ là Hoàng Hậu giấu đi, hiện tại xem ra có vẻ như không phải, như vậy chỉ có một khả năng…

Hoàng Thái Hậu sắc mặt lại trầm xuống, hai mắt thẳng tắp nhìn về phía Hoàng Hậu, lạnh lùng nói: “Hoàng Hậu cho Ảnh nha đầu uống canh?”

Trong lòng Hoàng Hậu âm thầm cả kinh, nhưng nghĩ đến Mạnh Phất Ảnh cũng không đem chén canh kia lấy ra, bây giờ căn bản không có chứng cớ, lại nói: “Vâng, lúc ấy canh vừa khéo được hầm xong, liền mời Ảnh nhi cùng uống một chén, lúc ấy nô tì cũng uống …”

Trong mắt Hiên Viên Diệp khẽ hiện lên ý cười, nhưng trên mặt lại tràn ngập lãnh ý ,hắn nâng tay lên, từ trong ống tay áo lấy ra một cái bát, miễng khẽ mở, từng chữ ,từng chữ chậm rãi nói: “Vừa nãy lúc bổn vương đến Phượng Tê Cung, tùy tiện cầm một chiếc bát, nhìn xem có phải cái này hay không?”

Hiên Viên Diệp lạnh lùng ngắt lời Hoàng Hậu, nhưng hắn cũng không hề liếc mắt nhìn Hoàng Hậu lấy một cái, đem cái chén đó đưa tới trước mặt Mạnh Phất Ảnh , thấp giọng hỏi.

Mạnh Phất Ảnh cảm thấy buồn cười, chén này rõ ràng là lúc nàng té xỉu hắn trộm đi, thật không ngờ hắn nói xạo mà mặt không đỏ, thở không gấp.

Thật không tin được, hắn lại tiếp tục giúp nàng.

Rất phối hợp với hắn, mặt nàng chứa đầy sự kinh ngạc, hô lên : “Đúng nha, đúng là bát canh này, không nghĩ tới Thất điện hạ đang giữ nó.”

Khóe môi Hiên Viên Diệp giật giật mấy cái, nữ nhân này thực có tài diễn xuất, lại rất biết nỗ lực.

‘’Vậy thì đưa đến Thái Y Viện, tra một chút đi.” Hiên Viên Diệp thản nhiên nói.

Hoàng Hậu nháy mắt mặt đã trắng bệch, thân mình khẽ run lên, mắt khó có thể tin nhìn về phía Hiên Viên Diệp, ả ta thế nào cũng không thể tin được, chén thuốc kia sẽ rơi vào tay Hiên Viên Diệp.

Chén thuốc này mà đưa đến Thái Y Viện điều tra rõ mọi chuyện, chân tướng rõ ràng, ả ta sẽ…

Nghĩ đến đây thân mình Hoàng Hậu mềm nhũn, choáng váng ngã trên mặt đất.

—–

Bởi vì Mạnh Phất Ảnh vừa mới bị ‘kinh hách’ nên Thái Hậu cố ý phân phó Hiên Viên Diệp đưa Mạnh Phất Ảnh về phủ.

Ngoài hoàng cung, Hoàng Thái Hậu sớm an bài xe ngựa.

Khi nàng đi đến trước xe ngựa, Hiên Viên Diệp lại vươn tay, ngỏ ý muốn đỡ nàng lên xe ngựa.

Mạnh Phất Ảnh ngây người, có chút kinh ngạc nhìn hắn.

Lên xe ngựa cần gì hắn đỡ, theo bản năng nàng muốn tránh đi tay hắn, bản thân tự mình đi lên.

Nhưng hắn lại nhanh hơn một bước, cầm tay nàng, ôm lấy nàng cùng nhau chui vào trong xe ngựa rộng lớn.

Trog con ngươi lạnh lùng của Hiên Viên Diệp, có vẻ như chứa đựng một chút tức giận.

Mạnh Phất Ảnh sửng sốt, khi lấy lại được phản ứng thì mới phát hiện ra rằng mình bị hắn ôm vào trong ngực, đã ngồi vào trong xe ngựa mất rồi.

Cánh tay hắn gắt gao ôm lấy nàng, nàng có thể cảm giác được độ ấm trên người hắn. Trong lúc nhất thời, Mạnh Phất Ảnh trong lòng đột nhiên có chút khẩn trương.

Mà lúc này, ánh mắt hắn lại nhìn thẳng về phía nàng: “Bản Vương giúp ngươi như vậy, ngươi cảm tạ bổn vương ra sao?”

Mắt của hắn đảo qua mặt nàng, sau đó dừng trên môi nàng, trong đôi mắt thâm thúy có chút âm u…