Thần Y Ngốc Phi

Chương 110: Vì ta yêu nàng






“Sao lại là Thái tử?” Một hồi lâu Hiên Viên Tinh mới tìm lại được giọng nói của mình, nàng không nhịn được kêu lên kinh ngạc. Hắn lại là Đông Phương Sóc? Sao có thể là hắn? Người trong lòng nàng luôn luôn nghĩ đến lại là Đông Phương Sóc?

“Vốn chính là ta.” Đông Phương Sóc hơi sửng sốt, khi thấy nàng kinh ngạc như vậy thì trong lòng hắn càng thêm nghi hoặc, chẳng lẽ nàng ấy không biết người xuất hiện ngày đó chính là hắn? Nhưng hắn đã mang ngọc bội tượng trưng cho thân phận của hắn tặng cho nàng rồi cơ mà?

“Sao có chuyện này được?” Hiên Viên Tinh vẫn không thể tin được. Đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nàng lại vội hỏi, “Là Thất tẩu bảo Thái tử đến phải không?”

Đông Phương Sóc giật mình nhớ lại, lần này đúng là Hiên Viên Diệp bảo hắn đến đây. Mà lúc này đã hiểu rõ ý của Hiên Viên Diệp, hắn khẽ nói, “Ừ, là Thất ca, Thất tẩu của nàng bảo ta tới.” Giọng nói trầm thấp của hắn đã mang theo chút cảm kích.

Thân mình Hiên Viên Tinh trở nên cứng đờ, sắc mặt trầm xuống, nàng chậm rãi nói từng chữ, “Quả thế!” Nhất định là Thất tẩu muốn tác hợp cho nàng và Đông Phương Sóc nên mới bảo Đông Phương Sóc mang cái mặt nạ này tới gặp nàng.

“Cái gì?” Đông Phương Sóc cũng không hiểu rõ tâm tư của nàng, thấy nàng nói vậy thì càng không hiểu.

“Thái tử đúng là Bộ Kinh Vũ sao?” Nàng nhớ rõ trong đại hội bán đấu giá lần đó, Đông Phương Sóc ngồi bên cạnh nàng, còn Bộ Kinh Vũ thì đứng trên đài cao, làm sao bọn họ có thể là một người được?

“Việc này…” Đông Phương Sóc nghẹn lời, hắn đang suy nghĩ xem phải giải thích với nàng thế nào.

“Căn bản không phải, đúng hay không?” Hiên Viên Tinh thấy hắn do dự thì trầm giọng hỏi, giọng nói lúc này đã mang theo sự đau lòng mãnh liệt.

“Đúng, ta không phải là Bộ Kinh Vũ, ta chỉ mang mặt nạ của hắn.” Đối với sự truy vấn khí thế bức người của nàng, Đông Phương Sóc chỉ có thể thành thật trả lời.

Hiên Viên Tinh khẽ cười lạnh rồi chua xót nói, “Vì sao phải gạt ta, điều ta muốn không phải tấm mặt nạ này.” Giọng nói của nàng mang theo thật nhiều thương cảm, nàng biết Thất tẩu muốn tốt cho nàng nhưng thứ nàng muốn không phải điều này.

“Thực xin lỗi, ta thực không phải cố ý…” Đông Phương Sóc lại tưởng rằng nàng đang nói chuyện buổi tối hôm đó, hắn không khỏi cảm thấy áy náy.

“Ngài không cần phải xin lỗi ta.” Hiên Viên Tinh lắc đầu ngắt lời hắn. Hai mắt nhắm hờ lại che dấu sự đau xót, nàng thì thào nói nhỏ, “Ta phải đi về!” Vừa nói xong, nàng liền quay bước đi luôn. Khi đi ngang qua người hắn, thân mình nàng tựa hồ hơi lay động, suýt chút nữa thì ngã sấp xuống. Đông Phương Sóc muốn đỡ nàng nhưng nàng lại né tránh. Bàn tay Đông Phương Sóc đã vươn ra liền chơi vơi giữa không trung, hắn nhìn về phía nàng với ánh mắt tràn đầy vẻ thương tâm và đau xót.

“Ta biết đường về, Thái tử không cần tiễn!” Hiên Viên Tinh né tránh hắn, trong lời nói trầm thấp của nàng mang theo sự lạnh lùng và xa cách vời vợi.

Đông Phương Sóc nhìn nàng chậm rãi đi lướt qua người hắn. Thân mình có chút cứng đờ, hắn chằm chằm nhìn nàng, khóe môi khẽ nhúc nhích như muốn nói điều gì nhưng trong lúc nhất thời lại không biết nói thế nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng đi qua, nhìn nàng chậm rãi tiến thẳng về phía trước, cách hắn càng lúc càng xa, càng lúc càng xa. Trong lòng Đông Phương Sóc không khỏi cảm thấy căng thẳng, hắn biết đây là cơ hội Mạnh Phất Ảnh cố ý sắp xếp cho hắn, nếu như bỏ lỡ lần này, về sau hắn và Tinh nhi sẽ không bao giờ có cơ hội nữa. Nhưng trong lòng nàng ấy không có hắn, nàng ấy lại luôn luôn oán hận hắn, hắn có thể làm gì đây?

“Ơ? Sao Tinh nhi lại bỏ đi thế nhỉ?” Đứng cách hồ một khoảng khá xa, Mạnh Phất Ảnh nhìn thấy Hiên Viên Tinh đang rời đi một mình thì nhíu mày nghi hoặc hỏi.

Sắc mặt Hiên Viên Diệp lúc này đã trở nên âm trầm, hắn là người tập võ, tuy rằng chỗ bọn họ đứng cách chỗ bọn Đông Phương Sóc khá xa nhưng hắn vẫn có thể nghe thấy hai người nói chuyện. Thật không ngờ Tinh nhi lại hiểu lầm như thế. Trong chuyện này thật ra bọn họ cũng có chút sơ ý. Nhìn thấy Hiên Viên Tinh càng lúc càng đi xa, trong lòng hắn không khỏi âm thầm sốt ruột nhưng cũng chẳng có cách nào.

“Sao Tinh nhi đã đi rồi? Diệp, chúng ta…” Mạnh Phất Ảnh càng thêm sốt ruột, nàng quay sang nhìn Hiên Viên Diệp để hỏi ý kiến hắn.

“Lúc này ngay cả chúng ta cũng đã bị Tinh nhi hiểu lầm rồi, giờ chỉ có thể dựa vào bản thân Đông Phương Sóc mà thôi. Chúng ta xuất hiện chỉ sợ sẽ làm cho sự tình càng thêm loạn.” Hiên Viên Diệp thấp giọng ngắt lời nàng.

Mạnh Phất Ảnh sững người. Nàng lập tức hiểu ý Hiên Viên Diệp, cũng hiểu được bọn họ đúng là không thể xuất hiện. Nhưng khi thấy Đông Phương Sóc vẫn không nhúc nhích đứng ở đằng kia, nàng không khỏi càng thêm sốt ruột.

“Đông Phương Sóc này là người chết hay sao mà không chịu giải thích rõ ràng đi!” Mạnh Phất Ảnh thật sự rất sốt ruột, nàng nhịn không được thấp giọng mắng mỏ, “Nếu hôm nay hắn không giải thích rõ ràng thì về sau muốn giải thích sẽ càng khó hơn.”

Hiên Viên Diệp nghe được ngữ khí tức giận của nàng thì không khỏi âm thầm lắc đầu, thật không ngờ cũng có lúc nàng trở nên thô bạo như vậy.

Mà trong ngôi đình trên hồ, Đông Phương Sóc vẫn chằm chằm nhìn theo bóng lưng Hiên Viên Tinh. Thấy nàng càng lúc càng rời xa, lòng hắn cũng từ từ chùng xuống. Bàn tay khẽ siết lại, hai mắt đột nhiên mở to, trong lòng bừng lên một sự quyết tâm, thân mình hắn bỗng lóe lên rồi đột ngột vọt đến trước mặt Hiên Viên Tinh, hắn vội vàng nắm lấy vai Hiên Viên tinh.

Hai mắt Hiên Viên Tinh khẽ nhướng lên, nàng nhìn hắn có chút kinh ngạc rồi thấp giọng hỏi, “Thái tử…”

“Tinh nhi, mặc kệ như thế nào, hôm nay ta muốn đem hết những lời trong lòng nói ra với nàng…” Lúc này tuy Đông Phương Sóc còn có chút thận trọng nhưng trên mặt vẫn đầy kiên định, hắn không muốn cứ bỏ lỡ như vậy. Dù biết rõ lòng nàng đã có người khác nhưng hắn nguyện ý cưới nàng, chỉ cần nàng đồng ý gả cho hắn, hắn tin sau này nàng nhất định có thể cảm nhận được hắn tốt thế nào, hắn yêu thương nàng thế nào.

“Ta biết trong lòng nàng đã có người khác…” Đông Phương Sóc không cho Hiên Viên Tinh có cơ hội mở miệng, hắn âm thầm thở ra một hơi rồi tiếp tục nói, “Ta cũng biết vì người đó mà nàng thà chết cũng không đồng ý cưới ta, nhưng đã ba năm rồi, trong thời gian ba năm qua hắn đã không mang lại hạnh phúc cho nàng, chẳng lẽ nàng còn muốn chờ đợi nữa hay sao?”

Lời nói của Đông Phương Sóc hoàn toàn đánh trúng vào nỗi đau của Hiên Viên Tinh, thân thể của nàng khẽ lay động, đau xót trong mắt càng thêm rõ ràng, nàng không khỏi tức giận nói với hắn, “Chuyện của ta không cần ngài quan tâm!”

“Đúng, chuyện của nàng không cần ta quan tâm, nhưng ta cũng không muốn nhìn thấy nàng đau khổ. Nếu hôm nay nàng thực sự hạnh phúc thì ta tuyệt đối sẽ không quấy rầy nàng, ta sẽ thật lòng chúc phúc cho nàng, nhưng hiện tại nàng không hề hạnh phúc, không hề vui vẻ, vì vậy nên ta không thể mặc kệ.” Đông Phương Sóc lại vội vàng nói. Mỗi một từ, mỗi một câu đều là những lời xuất phát từ tận đáy lòng hắn. Hắn khẽ thở dài một cái rồi trịnh trọng bổ sung thêm, “Bởi vì ta yêu nàng.” Mấy từ ngắn ngủn nhưng không ai biết hắn đã phải vận dụng bao nhiêu dũng khí mới có thể nói ra được.

Thân mình Hiên Viên Tinh càng thêm cứng đờ, đôi mắt đột nhiên mở to chằm chằm nhìn hắn, trông nàng có vẻ hoàn toàn kinh sợ. Nàng thế nào cũng không nghĩ tới Đông Phương Sóc lại thổ lộ với nàng như thế. “Thái tử, ta…” Hiên Viên Tinh khẽ mấp máy đôi môi đỏ mọng như muốn nói điều gì.

“Nàng hãy nghe ta nói hết…” Đông Phương Sóc ngắt lời nàng rồi lại tiếp tục nói, “Buổi tối ba năm về trước, những việc ta đã làm với nàng quả thực có quá đáng nhưng khi đó thực sự không phải ta hoàn toàn cố ý trêu đùa nàng, mà là vì lần đầu tiên nhìn thấy nàng, trong lòng ta liền có một cảm xúc kỳ quái, ta đã không thể kìm lòng mà muốn trêu đùa nàng…” Đông Phương Sóc ngừng lời, khóe môi từ từ kéo ra một tia cười khẽ, hắn nhớ lại những chuyện xảy ra tối hôm đó, trong lòng mang theo niềm vui sướng âm thầm.

Đôi mắt Hiên Viên Tinh càng mở to hơn, buổi tối ba năm về trước? Ý hắn muốn nói đến cái buổi tối đó? Nàng nhìn dáng vẻ của hắn thì không có vẻ gì là đang nói dối, chẳng lẽ cái người trong buổi tối ba năm về trước thực sự là hắn?

“Vì vậy ta mới ôm nàng và hôn nàng, ta không có ý khinh bạc nàng mà là vì không kìm lòng được. Chính vì vậy mà trước khi đi ta đã nói ta sẽ đến cưới nàng, hơn nữa còn đem miếng ngọc bội đại diện cho thân phận của ta tặng cho nàng. Ta vốn tưởng nàng sẽ đồng ý, thật không ngờ…” Đông Phương Sóc tiếp tục nói, có điều khi nói ra những lời này, trong ngữ khí của hắn đã tăng thêm phần nặng nề.

Hiên Viên Tinh hoàn toàn kinh sợ, hắn nói hắn đã hôn nàng? Chuyện này nàng không nói cho Thất tẩu biết, nếu Đông Phương Sóc không phải nam nhân đó thì sẽ không biết việc này. Hắn… hắn thật sự chính là người đó? Hắn nói miếng ngọc bội kia là đại diện cho thân phận của hắn? Nàng đột nhiên hiểu ra, hóa ra hắn tưởng rằng dựa vào miếng ngọc bội kia nàng sẽ biết được thân phận của hắn, cũng vì vậy mà không bao lâu sau hắn đã tới cầu hôn, nhưng chỉ tiếc nàng lại không hề biết. Thật đúng là tạo hóa trêu ngươi, người mà nàng luôn luôn cự tuyệt lại chính là người mà nàng yêu thương sâu sắc.

“Cái mặt nạ này đúng là ta đã lấy của người khác nhưng ta không cố ý lừa nàng, buổi tối hôm đó ta vốn muốn tiến cung để tra xét một số chuyện, thật không ngờ ta lại gặp nàng, nên…” Đông Phương Sóc khẽ nắm chặt chiếc mặt nạ trong tay rồi áy náy nói.

Hiên Viên Tinh chăm chú nhìn hắn, cảm xúc trong lòng nàng lúc này đã quá mức phức tạp nên nhất thời không biết phải nói gì, nàng chỉ có thể chăm chú nhìn hắn.

Đông Phương Sóc đối diện với ánh nhìn chăm chú của nàng, hắn cố lấy dũng khí rồi nói từng chữ một, “Tinh nhi, nếu đến bây giờ mà nam nhân kia vẫn chưa đến cưới nàng thì nàng có thể cho ta một cơ hội hay không, cũng ình một cơ hội gả cho ta, hãy để ta chăm sóc nàng.” Sau khi nói xong, Đông Phương Sóc lại chằm chằm nhìn nàng, trong mắt hắn hiện rõ sự căng thẳng, thân mình cũng càng thêm cứng đờ chờ đợi câu trả lời của nàng.

Hiên Viên Tinh đã lấy lại được tinh thần. Rốt cuộc nàng đã hiểu rõ Đông Phương Sóc quả thật chính là nam nhân của buổi tối hôm đó. Trong lòng nàng lúc này đã ngập tràn vui sướng lại xen lẫn vài phần ảo não, vì sao hắn không nói rõ với nàng, hơn nữa sau đó còn cứ thế rời đi mà không giải thích chút nào? Hắn đã khiến nàng hiểu lầm lâu như vậy, nếu không phải nhờ Thất tẩu thì hiểu lầm giữa nàng và hắn chỉ sợ vĩnh viễn cũng không được giải thích rõ ràng.

“Thái tử thật sự muốn cưới ta ư?” Hai mắt Hiên Viên Tinh khẽ chớp lên, nàng nhẹ giọng hỏi hắn, giờ phút này, giọng nói của nàng đã trở nên thoải mái và ẩn giấu một chút tinh nghịch.

“Phải!” Đông Phương Sóc không do dự trả lời.

“Cho dù trong lòng ta đã có một nam nhân khác?” Hiên Viên Tinh thấy hắn khẳng định như vậy thì khóe môi hơi cong lên, nàng lại tiếp tục hỏi hắn.

Lúc này Đông Phương Sóc cũng hơi sửng sốt một chút, sau một lát hắn mới trả lời, “Phải!”Giọng nói trầm thấp của hắn vẫn tỏ vẻ không chút do dự. Dù trong lòng nàng lúc này đã có nam nhân khác nhưng sẽ có ngày hắn làm cho nàng yêu thương hắn. Hắn tự tin vào việc này, chỉ cần có nàng, chỉ cần nàng tiếp nhận hắn.

“Được rồi, vậy Thái tử đi gặp phụ vương ta để cầu hôn đi!” Khóe môi Hiên Viên Tinh lại nở ra một tia cười khẽ, xem ra hắn thực sự thích nàng, thậm chí dù tưởng trong lòng nàng đã yêu một nam nhân khác thì hắn vẫn muốn kết hôn với nàng. Còn nàng, nàng đã biết hắn chính là người mà nàng luôn yêu thương thì dĩ nhiên sẽ không cự tuyệt hắn nữa. Nàng chẳng phải là loại nữ tử hay giả vờ tỏ vẻ rụt rè, ngược lại, nàng là người rất kiên định, cũng có thể nói bởi vì nàng quá mức quật cường cho nên mới bỏ lỡ ba năm qua. Hiện thời nàng đương nhiên không muốn bỏ lỡ nữa. Có điều lúc này nàng còn chưa muốn nói cho Đông Phương Sóc biết người trong lòng nàng yêu kỳ thực chính là hắn. Ai bảo hắn không sớm giải thích cho rõ ràng để nàng phải khổ sở đợi chờ trong ba năm.

“Thật ư? Tinh nhi, nàng thật sự đồng ý gả cho ta ư?” Đông Phương Sóc nghe được lời này của nàng thì cao hứng đến nỗi thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên, trong ngữ khí của hắn cũng tràn đầy hưng phấn. Tiếng hô của hắn ầm ĩ đến nỗi Mạnh Phất Ảnh đang đứng ở xa cũng nghe thấy.

“Hai oan gia này rốt cục đã có thể ở bên nhau rồi.” Ánh mắt Mạnh Phất Ảnh hơi liếc sang nhìn Hiên Viên Diệp, nàng mừng rỡ nói.

“Chúng ta có thể trở về rồi!” Trong mắt Hiên Viên Diệp cũng ẩn giấu vài phần vui mừng, hắn nắm lấy tay Mạnh Phất Ảnh rồi thấp giọng thì thầm bên tai nàng. Sau khi liếc mắt nhìn hai người ở phía xa thêm một lần nữa, hắn liền ôm nàng chậm rãi rời đi.

“Ngài cảm thấy loại việc này có thể giả vờ được sao?” Hiên Viên Tinh cong đôi môi đỏ mọng lên rồi cố ý nói với vẻ bất mãn, nàng đột nhiên cảm thấy bộ dáng Đông Phương Sóc lúc này giống hệt như một đứa trẻ đáng yêu. Nàng vẫn cho rằng Đông Phương Sóc là người cực kì trầm ổn, cực kì nghiêm túc vì ở trước mặt nàng Đông Phương Sóc vẫn luôn tỏ ra thận trọng, cũng chính vì vậy nên nàng mới không ngờ Đông Phương Sóc lại chính là người đó.

“Không có. Không có. Đương nhiên không có.” Đông Phương Sóc lập tức đáp lời, hắn nhìn vào mắt nàng cười khẽ, khóe môi cong lên nói với vẻ bá đạo, “Lần này chính miệng nàng đã nói đồng ý rồi thì không còn cơ hội đổi ý đâu nhé. Nếu nàng cự tuyệt lần nữa thì ta sẽ dùng dây buộc chặt nàng lại.” Nếu Hiên Viên Diệp có thể làm vậy thì vì sao hắn lại không thể, có lẽ vào thời điểm Hiên Viên Tinh cự tuyệt hắn năm đó, hắn nên làm theo cách của Hiên Viên Diệp là kiên trì tới cùng và vô luận thế nào cũng không buông tay. Chẳng qua khi đó nàng đã lấy cái chết để cự tuyệt nên hắn quả thật cũng không dám mạo hiểm.

“Sau khi nàng gả cho ta, ta sẽ không cho nàng có cơ hội nhớ đến nam nhân khác, sẽ làm cho nàng hoàn toàn ném nam nhân kia lên chín tầng mây.” Đông Phương Sóc lại thấp giọng nói, dù nam nhân kia có đột nhiên xuất hiện thì hắn tuyệt đối cũng không để người đó cướp Tinh nhi đi.

Hiên Viên Tinh sửng sốt, trong lòng cảm thấy buồn cười. Nàng quyết định tạm thời không cho hắn biết gì về người trong lòng nàng.

“Tinh nhi, bây giờ ta đưa nàng trở về, ngày mai ta sẽ đến gặp Hoàng thượng để cầu hôn.” Đông Phương Sóc nhìn sắc trời không còn sớm, tuy hắn rất muốn nán lại thêm chút nữa nhưng không thể không đưa Hiên Viên Tinh trở về.

Hiên Viên Tinh sửng sốt một chút, không ngờ Đông Phương Sóc lại sớm muốn đưa nàng về đến vậy, có điều trong lòng nàng cũng tràn qua một tia vui mừng, điều này cũng cho thấy Đông Phương Sóc thực sự tôn trọng nàng, so với ba năm trước đây, tình cảm mà Đông Phương Sóc dành cho nàng càng thêm rõ ràng, càng thêm tôn trọng. Hắn không còn tùy tiện như ba năm trước nữa.

“Được rồi.” Hiên Viên Tinh thấp giọng đáp lời.

Đông Phương Sóc do dự một chút mới ôm nàng vào lòng rồi nhanh chóng tiến về phía Hoàng cung.

Hiên Viên Tinh dựa vào lòng hắn, bởi vì tốc độ quá nhanh nên bàn tay không thể không ôm chặt lấy hắn, nàng cảm nhận được hơi ấm trên người hắn, cảm thấy tim hắn đang đập thật nhanh, trong lòng nàng bỗng có cảm giác an toàn. Người mà nàng mong chờ hôm nay rốt cuộc đã tới rồi.

“Tinh nhi, ngày mai ta sẽ đến gặp Hoàng thượng để cầu hôn!” Sau khi mang Hiên Viên Tinh trở vào Hoàng cung, Đông Phương Sóc lại nhắc lại như thể sợ Hiên Viên Tinh sẽ cự tuyệt.

Trong lòng Hiên Viên Tinh âm thầm buồn cười, nàng cố ý tỏ vẻ suy tư mà không trả lời ngay.

Đông Phương Sóc sợ hãi vội vàng nói, “Tinh nhi, nàng đã đồng ý rồi đó.” Giọng nói trầm thấp của hắn lộ rõ sự căng thẳng và sốt ruột.

“Được.” Lúc này Hiên Viên Tinh mới mỉm cười rồi nhẹ giọng trả lời hắn, phản ứng của hắn cũng thật quá mẫn cảm.

“Tinh nhi, nàng chờ ta nhé!” Đông Phương Sóc khẽ thở dài nhẹ nhõm rồi trịnh trọng nói với nàng, nếu không phải bây giờ đã muộn thì hắn nhất định sẽ đến gặp Hoàng thượng cầu hôn ngay bây giờ.

Sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau Đông Phương Sóc đã đi tới Nghệ vương phủ. Lúc hắn bước vào cũng là lúc Hiên Viên Diệp và Mạnh Phất Ảnh vừa ra khỏi cửa.

“Tinh nhi đã đồng ý gả cho ta rồi.” Đông Phương Sóc vừa thấy bọn họ đã hưng phấn nói.

Hả, Mạnh Phất Ảnh hơi ngạc nhiên, nam nhân này có cần thiết phải đi khoe khoang khắp nơi như vậy không? Bọn họ đã sớm biết rồi. “Chúc mừng!” Nhưng Mạnh Phất Ảnh vẫn gật đầu phối hợp với hắn mà nói.

“Đi, hiện tại ta muốn tiến cung, ta sẽ đến gặp Hoàng thượng để cầu hôn.” Đông Phương Sóc không để ý đến lời chúc mừng của Mạnh Phất Ảnh mà kéo Hiên Viên Diệp đi.

“Hoàng thượng còn phải thiết triều, dù sao ngươi cũng phải chờ tan triều mới nói được.” Hiên Viên Diệp sửng sốt nhẹ giọng giải thích, dù Đông Phương Sóc vội vã cũng phải để sau khi thiết triều xong đã.

“Không được, ta không đợi được, ta muốn tiến cung ngay bây giờ!” Đông Phương Sóc vẫn bám lấy Hiên Viên Diệp rồi vội vàng nói. Lời nói hơi dừng lại một chút, hai mắt chuyển sang nhìn Mạnh Phất Ảnh, hắn do dự một chút mới thấp giọng nói tiếp, “Lần trước nàng nói trong lòng Tinh nhi đã sớm có người khác, ta chính là sợ nam nhân kia đột nhiên xuất hiện, sợ Tinh nhi sẽ đổi ý.”

Mạnh Phất Ảnh không khỏi sửng sốt, hai mắt hơi trợn lên nghi hoặc nhìn hắn. Nam nhân trong lòng Hiên Viên Tinh không phải là hắn sao? Hắn còn lo lắng nam nhân kia xuất hiện là thế nào? Hay là hắn có thuật phân thân?

Trong đầu Mạnh Phất Ảnh bỗng lóe lên một ý nghĩ, nàng đột nhiên hiểu ra rồi không khỏi ngạc nhiên, xem ra đến giờ Đông Phương Sóc vẫn không biết nam nhân trong lòng Hiên Viên Tinh chính là hắn. Nàng thật sự không hiểu Đông Phương Sóc thông minh tuyệt đỉnh như thế mà vì sao trong chuyện này lại trở nên ngốc nghếch như vậy. Haiz, nếu Hiên Viên Tinh không nói cho hắn biết thì nàng đương nhiên cũng không lắm chuyện.

Ánh mắt Hiên Viên Diệp cũng lóe sáng, khóe môi tựa như kéo cong lên một chút, hắn nói với Đông Phương Sóc, “Được rồi, đi thôi!” Một lúc nữa mới tới thời gian thiết triều, hắn có thể đưa Đông Phương Sóc đến chỗ phụ vương nói chuyện, sau đó phụ vương có thể trực tiếp ra chiếu chỉ khi thiết triều. Nếu Đông Phương Sóc muốn làm gấp như vậy thì đương nhiên hắn sẽ giúp Đông Phương Sóc.

“Tốt quá, cảm ơn ngươi!” Đông Phương Sóc thở phào nhẹ nhõm, hắn lập tức đáp lời rồi cùng Hiên Viên Diệp nhanh chóng vào cung.

Lúc bọn họ đến nơi thì Hoàng thượng vừa mới rời giường. Các thái giám đang hầu hạ Hoàng thượng mặc quần áo.

“Hoàng thượng, Thất điện hạ cầu kiến!” Thái giám chậm rãi đến trước mặt Hoàng thượng rồi thấp giọng thông báo.

“Hả?” Hoàng thượng nhíu mày lại, sắc mặt hơi trầm xuống rồi gấp giọng ra lệnh, “Mau cho vào!” Trong lòng thì âm thầm suy đoán, có phải có chuyện gì xảy ra hay không, sao Diệp nhi đến sớm như vậy? Khi thấy Hiên Viên Diệp cùng vào với Đông Phương Sóc, trong lòng Hoàng thượng lại càng thêm nghi ngờ.

“Hoàng thượng, hôm nay ta tới để cầu thân!” Không đợi Hoàng thượng mở miệng, Đông Phương Sóc liền vội vàng hướng về phía trước nói luôn, mọi lễ tiết cơ bản nhất hắn cũng quên sạch.

“Cầu thân? Cái gì mà cầu thân?” Hoàng thượng càng thêm không hiểu, mới sáng sớm tinh mơ thế này sao lại cầu thân?

“Ta muốn cưới Tinh nhi!” Đông Phương Sóc không mảy may lôi thôi dài dòng, hắn mở miệng nói thẳng vào vấn đề.

“Ra là muốn kết hôn với Tinh nhi, nhưng Tinh nhi…” Hoàng thượng hơi giật mình, hắn hết sức hài lòng với Đông Phương Sóc nhưng Tinh nhi lại không đồng ý, hắn cũng không có cách nào khác.

“Hoàng thượng, lần này Tinh nhi đã đồng ý rồi.” Đông Phương Sóc ngắt lời Hoàng thượng, hắn vội vàng nói tiếp.

“Thật sao?” Hoàng thượng sửng sốt rồi không nhịn được thấp giọng kêu lên. Tuy không hiểu rõ sự tình bên trong thế nào nhưng nếu Đông Phương Sóc đã nói Tinh nhi đồng ý rồi thì chắc là không có vấn đề gì nữa, hắn đương nhiên rất vui mừng.

“Phụ vương, Tinh nhi quả thực đã đồng ý rồi.” Hiên Viên Diệp nói giúp.

“Được, được, nếu Tinh nhi đồng ý rồi thì trẫm đương nhiên sẽ không ngăn cản.” Trên mặt Hoàng thượng lúc này đã tràn ngập ý cười.

“Vậy thì xin Hoàng thượng hạ chỉ vào buổi thiết triều hôm nay, ta sẽ cho người nhanh chóng về Bắc Nguyên chuẩn bị, mười ngày sau sẽ tới đón đâu.” Đông Phương Sóc thấy Hoàng thượng đáp ứng thì trên mặt tràn đầy vui sướng, hắn vội vàng đề nghị.

“Như vậy có quá vội vàng không?” Hoàng thượng kinh ngạc, đây là hôn nhân đại sự chứ không phải chuyện nhỏ, sao có thể làm qua loa đại khái được? “Trong mười ngày ta e là không chuẩn bị kịp.”

“Hoàng thượng, ta đã sớm chuẩn bị xong từ ba năm trước rồi.” Đông Phương Sóc chớp mắt rồi trịnh trọng nói. Trong ba năm nay hắn vẫn chưa từng có ý từ bỏ.

Hoàng thượng cả kinh, ánh mắt nhìn về phía Đông Phương Sóc càng thêm cảm động. Một nam tử si tình thế này, Tinh nhi có thể gả cho hắn cũng là phúc khí của Tinh nhi. Hoàng thượng bèn cao giọng nói, “Được, vậy cứ theo ý của Thái tử!”

“Đa tạ Hoàng thượng!” Đông Phương Sóc vừa cảm động vừa vui sướng nói, nghĩ đến rốt cục có thể cưới được nàng, trong mắt hắn lại tràn đầy chờ mong.

Sau đó, trong buổi thiết triều, Hoàng thượng đã hạ chỉ về hôn sự và yêu cầu cả nước chuẩn bị đón mừng. Vì thời gian quá gấp gáp nên cả Hoàng cung đều rất vội vã, ngay cả Thái hậu cũng vội vàng chuẩn bị cho Tinh nhi, dù sao công chúa xuất giá cũng không phải là việc nhỏ.

Tinh nhi ở trong cung viện tự tay chuẩn bị đồ cưới, trên mặt luôn mang theo một nụ cười thản nhiên khe khẽ. Nàng cung nữ đứng bên cạnh cũng tỏ ra vui sướng hân hoan. Ba năm nay nàng ta chưa từng thấy công chúa tươi cười hạnh phúc như vậy, xem ra lần này công chúa thật sự cam tâm tình nguyện gả cho Thái tử Bắc Nguyên.



“Chủ tử, đoàn đón dâu của nước Bắc Nguyên có thể đang đến Kinh thành.” Trong phủ của Thái tử, một thị vệ cung kính nói.

Hiên Viên Triệt híp hai mắt lại, ánh nhìn lạnh lẽo như băng lại mang theo vài ngoan tuyệt, khóe môi hơi kéo ra một tia cười lạnh, y nói khẽ, “Được, tốt lắm!” Y dừng lại một lát rồi nói tiếp, “Bản cung sai ngươi đi điều tra chuyện của nàng, ngươi đã điều tra ra được gì chưa?” Hiện tại đối với y mà nói, việc quan trọng nhất chính là nàng.

“Chủ tử, thuộc hạ đã tra xét mọi chuyện quá khứ của nàng, có thể trước kia nàng ta thật sự giả ngu nhưng cũng không phát hiện ra điều gì đặc biệt.” Người kia khẽ run rẩy một chút mới nhỏ giọng nói.

“Bản cung chỉ nghe những lời có ích!” Hiên Viên Triệt khẽ nâng hai mắt lên thẳng tắp quét về phía gã thị vệ, y lạnh lùng nói từng chữ.

Thân mình tên thị vệ càng run mạnh, gã suy tư một lát rồi nói tiếp, “Thuộc hạ còn nghe nói có vẻ nàng không thể sinh con. Nghe nói Phong Lăng Vân đã tự mình đến Nghệ vương phủ để kiểm tra cho nàng. Có điều sau đó có vị thái y nhiều tuổi nhất và có danh tiếng nhất trong triều là Hồ thái y đến kiểm tra cho nàng nhưng dường như lại không phát hiện ra điều gì.”

Hai mắt Hiên Viên Triệt đột nhiên lóe lên, một tia sáng khác thường chợt xẹt qua đôi mắt, nụ cười lạnh trên khóe môi càng thêm rõ ràng, y lạnh lùng nói, “Đúng vậy không?” Bàn tay nắm trước ngực trở nên căng thẳng, y lại híp mắt lại, trong mắt càng lộ rõ vẻ ngoan tuyệt, “Ngươi mau đưa Hồ thái y đến đây!” Nếu chuyện này là thật thì đúng là trời giúp y.



Cùng lúc đó, Mạnh Phất Ảnh nhìn một bàn đầy đồ ăn mà nàng vẫn thích trước mặt, nàng bỗng cảm thấy có chút ghê tởm, thậm chí muốn ói hết cả ra.