Thần Y Ngốc Phi

Chương 107: Hối Hận Không Kịp Bạch Dật Thần Bất Ngờ Kinh Hỉ






Bạch Dật Thần giờ đây đang trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm Mạnh Phất Ảnh. Y cứ như vậy ngây người, há hốc miệng sửng sốt nhìn nàng không chớp mắt. Y dường như hoàn toàn đã quên hết mọi phản ứng, miệng cũng quên khép lại, cứ thế há to ra, đủ để nhét vào một quả trứng gà.

Vừa rồi, tuy rằng y đã nhìn thấy bộ dáng nàng trong lúc cải nam trang, cũng đã biết nàng trên thực tế rất đẹp. Nhưng y thật không ngờ, nàng sau khi đổi về nữ trang lại đẹp như vậy. Nàng xinh đẹp khiến người ta không thể tưởng tượng được, gần như hút hồn khiến người ta quên cả hô hấp. Nếu không phải y tận mắt nhìn thấy, chỉ sợ y không thể tin được trong thiên hạ này sẽ có một nữ tử xinh đẹp như vậy.

Hay là, nàng vốn không phải là nữ tử nhân gian, mà là tiên tử từ trên trời hạ phàm? Không, e là nàng so với tiên tử còn xinh đẹp hơn. Một mỹ nữ như vậy, chỉ sợ trong cả thiên hạ này sẽ không thể tìm thấy người thứ hai. Giờ khắc này, trong lòng y đâu chỉ có hối hận đơn thuần, mà là y đang tiếc hận đến tím ruột bầm gan. Vì sao lúc trước y không phát hiện ra dung mạo thật của nàng? Ngay từ đầu, nàng vốn là thê tử của y, vốn là y có thể sở hữu con người có dung nhan tuyệt mỹ này. Nhưng giờ đây, nàng lại là nữ nhân của Hiên Viên Diệp.

Nhớ đến lần trước ở Hầu Vương phủ, lúc đó đó y vốn có thể hôn nàng, nhưng y lại vì lớp dịch dung đen tuyền trên mặt nàng mà bỏ qua, không hôn nàng. Nếu y sớm biết đó chỉ là dịch dung, nàng thật ra xinh đẹp như vậy thì y nhất định sẽ không chút do dự mà hôn nàng. Y cũng sẽ không chút do dự, bất chấp dẫn nàng đi, khiến nàng trở thành nữ nhân của y.

Nhưng mà bây giờ nói cái gì thì cũng đã quá trễ. Giờ đây, trong lòng y càng lúc càng thêm đố kỵ, càng thêm phẫn nộ, không cam lòng. Ngay thời khắc này, Bạch Dật Thần âm thầm thề trong lòng là dù bất cứ giá nào y cũng phải đoạt cho được nàng. Cho dù y không chiếm được lòng của nàng, y cũng phải có được thân xác của nàng.

Giữa lúc này, Hiên Viên Triệt đang ngồi ở phía dưới khán đài cũng đang nhìn Mạnh Phất Ảnh không nháy mắt, toàn thân cương cứng. Đôi tròng mắt âm lãnh ngày thường giờ đã không thấy, thay vào đó chỉ có sự kinh diễm khó có thể tin. Nàng đổi lại trang phục nữ nhân, bộc lộ dung nhan tuyệt đẹp, hơn hẳn sự tưởng tượng của y. Thật quá tốt! Y vừa rồi đã hủy bỏ kế hoạch kịp thời, cũng như lần trước Đạt Hề Nhiên không giết nàng, nếu không thì thật sự là quá đáng tiếc! Y tuy không phải là loại người biết thương hương tiếc ngọc, nhưng mà giờ phút này đây, trong lòng y cũng dâng lên một chút xúc động, một loại mơ tưởng cưỡng cầu, cùng một chút nhu ý muốn che chở bảo toàn.



Trước kia, nếu như người ta nói với y là có một nữ nhân có thể ảnh hưởng đến lời nói của y, y tuyệt đối sẽ không tin. Nhưng giờ phút này y đã biết, thật sự có một nữ nhân như vậy, và người đó là nàng. Thậm chí, nàng khiến y phải đích thân tỉ mỉ bày ra một kế hoạch tốt để có thể chiếm được nàng. Đây là một sự việc hoàn toàn bất ngờ, ngay cả y cũng không nghĩ tới sẽ có việc ngoài ý muốn như vậy.

Tay Hiên Viên Triệt đang cầm chén trà, cứ như vậy dừng lại giữa không trung. Y quên cả uống, cũng quên để nó xuống, cứ bưng chén trà khơi khơi ở giữa không trung, dường như không biết y đang có biểu hiện dị thường như thế nào. Y lại nhìn thẳng vào mắt của nàng, ánh mắt y suồng sả, lộ rõ ràng bá đạo ham muốn cùng dục vọng chiếm hữu. Ánh mắt kia cũng không che dấu cuồng vọng, cũng giống như trước kia, y tuyệt đối sẽ không cho phép xuất hiện việc ngoài ý muốn.

Đạt Hề Tĩnh trong nháy mắt đã ngây người, nàng ta trong lúc nhất thời cũng quên mất đố kỵ, hoàn toàn si ngốc nhìn Mạnh Phất Ảnh. Ả thật sự không thể tin được, trong thiên hạ sẽ có một nữ nhân xinh đẹp như vậy. Ả từ trước đến giờ luôn cực kì tự tin, tự cho là không có ai có thể đẹp bằng ả. Nhưng mà, giờ phút này ả lại không thể không thừa nhận nữ nhân này thật sự là quá đẹp, ngay cả ả cũng không thể so bì kịp. Khó trách Hiên Viên Diệp đã chọn lấy nàng ta.

Đạt Hề Nhiên cũng hoàn toàn mất hồn, trong lúc này e là hắn cũng không biết mình đang ở nơi nào. Hắn kìm lòng không đặng, cứ si ngốc nhìn Mạnh Phất Ảnh.



Ngay cả Đông Phương Sóc cũng bị kinh diễm. Khi hắn vừa nhìn thấy dung mạo của nàng, thiếu chút nữa hắn đã kinh ngạc đến độ gần như muốn phun ra ngụm trà mà hắn vừa uống vào trong miệng. Dù vậy, nếu nhìn kỹ thì chỉ thấy ánh mắt nhìn Mạnh Phất Ảnh của hắn chỉ lộ vẻ tán thưởng, chiêm ngưỡng một mỹ nữ bình thường, hoàn toàn không có loại dục vọng si mê. Ở trong mắt hắn, nữ nhân nào dù xinh đẹp mấy cũng không thể so sánh với “nàng”, người trong lòng hắn.

Vào lúc này, Hiên Viên Tinh đang từ từ bước đến. Nàng liếc mắt nhìn sơ qua những gương mặt đang ngây ra như phỗng, đặc biệt là những nam nhân kia… Một đám đều đang nhìn ngây ngốc, si mê như mất hồn, dường như đã không còn biết thân mình lạc đến nơi nào. Nàng không khỏi âm thầm buồn cười, khóe môi từ từ nở một nụ cười trào phúng. Nam nhân, tất cả đều giống nhau! Người nào người nấy khi thấy nữ nhân xinh đẹp là dán mắt không dời đi được!

Nhưng khi đôi mắt nàng hơi đảo qua nhìn Đông Phương Sóc, nàng bắt gặp đôi mắt hắn đang nhìn thẳng vào mắt nàng. Nàng không khỏi sửng sốt. Đông Phương Sóc tại sao không nhìn Thất tẩu ngẩn người, mà lại nhìn về hướng nàng? Trong lòng nàng có chút kinh ngạc. Và khi mắt nàng chạm phải con ngươi hắn đang nhìn nàng trân trân, nàng lại có chút e thẹn ngượng ngùng, mắt nàng khép hờ, tránh đi tia nhìn của hắn. Nàng đi từ từ về chỗ ngồi của mình.

Đông Phương Sóc hơi sửng sốt một chút, khóe môi hắn chợt nở nụ cười khẽ. Thật không ngờ nàng lại lộ ra biểu tình thẹn thùng, đáng yêu như thế.

Trên đài cao, tất cả đại thần bao gồm cả Tể tướng đại nhân, không ai tránh khỏi kinh diễm khi nhìn thấy dung mạo của Mạnh Phất Ảnh. Trong lúc nhất thời, Tể tướng đã quên mất tuyên phong và ban thưởng cho nàng. Hoàng Thượng cũng giống họ, kinh ngạc trợn mắt há mồm. Ngay lúc này, trong lòng hắn cũng đang rung động, tựa như lần đầu tiên hắn nhìn thấy Nhu nhi.

Lần đầu tiên nhìn thấy Nhu nhi, hắn cũng tưởng nàng là tiên nữ hạ phàm. Tuy rằng cũng đồng dạng là rung động, nhưng tâm tình hắn khi đó và bây giờ thì hoàn toàn khác nhau. Đối với Phất nhi, hắn chỉ có tâm tình thưởng thức một mỹ nữ bình thường, còn lúc đó, khi nhìn Nhu nhi, hắn hoàn toàn rung động, cảm xúc lập tức xâm chiếm trọn lòng hắn.

Thân mình Hoàng Thượng đột nhiên đông cứng, hai tròng mắt hắn cũng hơi trợn lên. Dường như tâm tình Hoàng Thượng trong lúc này đang cực kì xúc động.

Đúng vậy! Khi hắn nhìn thấy Nhu nhi lần đầu tiên, nàng đã khắc sâu vào nội tâm của hắn. Vì thế, hắn đã liều lĩnh đi cầu hôn nàng, liều lĩnh mang nàng trở về. Nhưng mà, sau khi cưới nàng trở về, hắn lại không có quý trọng nàng. Có phải vì sự nhu thuận thông thường của nàng khiến hắn lơ là? Hay tại vì hắn thân là Hoàng Thượng, nên đã lầm tưởng rằng việc sở hữu hậu cung với nhiều nữ nhân như vậy là chuyện bình thường? Hắn đã tự nhiên hưởng thụ tề nhân chi phúc (*), nhưng lại chưa từng nghĩ đến tâm tình của nàng. Nàng yêu hắn như vậy, vì hắn thậm chí ngay cả gia tộc nàng cũng bỏ qua, thế mà hắn một lần lại một lần thương tổn nàng. Cuối cùng thì…

(*) Tề nhân chi phúc: cuộc sống quyền quý, giàu sang sung sướng, nhiều thê thiếp.

Hắn đáng chết! Hắn thật sự đáng chết! Là hắn hại chết Nhu nhi!

Lần này, hắn nhất định phải nghĩ biện pháp cứu Nhu nhi trở về, nếu không thể cứu hồi Nhu nhi, hắn tình nguyện cùng theo bồi Nhu nhi, hắn không thể để cho Nhu nhi cô đơn một mình. Hoặc là, đây là lần cuối cùng duy nhất mà hắn có thể làm vì Nhu nhi.

Hiên Viên Diệp nhìn thấy mọi người đang ngơ ngác, ngây ngất nhìn Mạnh Phất Ảnh, con ngươi hắn càng lúc càng lộ sự bất mãn cùng giận dữ. Sắc mặt hắn càng thêm âm trầm, đặc biệt khi hắn nhìn thấy ánh mắt cực kì si mê, không cam lòng của Bạch Dật Thần, và còn có sự cuồng vọng cưỡng cầu trong mắt Thái Tử.

Hiên Viên Diệp quay sang nhìn về phía Tể tướng đại nhân, ông ta đang ngơ ngác, hồn vía hình như hiện giờ cũng không biết đã ngao du đến nơi nào. Hắn từng chữ từng chữ lạnh lùng gọi hồn: “Tể tướng đại nhân!” Âm thanh lạnh như băng, ẩn chứa một chút cảnh cáo.

“A!” Tể tướng đại nhân lập tức hoàn hồn. Ông ta cảm giác được hàn khí đang bắn thẳng về phía mình, đang dồn dập nhập vào người ông, khiến ông không khỏi lạnh run, rùng mình một cái. Hai mắt Tể tướng nhanh chóng dời đi nơi khác, không còn nhìn chằm chằm vào gương mặt Mạnh Phất Ảnh như nãy giờ. Ông ta không khỏi âm thầm ảo não. Ông thật là đáng chết, tại sao vừa rồi ông lại nhìn Vương phi chằm chằm như vậy? Đây không phải là ông muốn tìm chết hay sao? Nếu như Thất Điện hạ lúc đó chém ông cũng không hề oan uổng!



Tể tướng đại nhân mau trấn tỉnh, lấy lại tinh thần và dõng dạc tuyên bố: “Ngay thời khắc này Bổn quan tuyên bố… Thất Vương phi đã thành công khiêu chiến Bạch Công tử… Vương phi là người thắng cuối cùng trong đại hội Phong Vân năm nay.”

Hoàng Thượng cũng dằn xuống đau xót, phục hồi lại tinh thần và gật đầu tiếp lời Tể tướng: “Đúng vậy. Trẫm ngay bây giờ phong Phất nhi là Thiên Hạ Đệ Nhất Tài Nữ. Trẫm tin tưởng là mọi người ở đây chắc hẳn sẽ tâm phục khẩu phục. Dĩ nhiên, nếu trong thiên hạ có người nào không phục thì có thể tới khiêu chiến Thất Vương phi tại đại hội Phong Vân lần sau.”

“Oa, Thất tẩu thật lợi hại!” Hiên Viên Tinh nhịn không được đứng lên, lớn tiếng hô to.

“Đúng nha, Thất Vương phi quả thật là lợi hại!” Mọi người ở dưới khán đài cũng không nhịn được phụ họa hô to.

“Thất Vương phi cùng Thất Điện hạ thật sự là một đôi thiên địa tạo nên!” Lại nhiều tiếng hô khác vang lên.

“Đúng vậy, chỉ có một tài nữ giống như Thất Vương phi mới xứng đôi với Thất Điện hạ!” Mọi người không ngớt lời phụ họa.



Bạch Dật Thần trên khán đài nghe thấy lời dân chúng bàn tán, sắc mặt y càng thêm sa sầm, đôi mắt y nheo lại. Hừ, một đôi thiên địa tạo nên? Rõ ràng nàng vốn là nữ nhân của y! Nhất định là Hiên Viên Diệp đã sớm biết nàng đẹp như thế cho nên hắn mới nghĩ cách cưới cho được nàng. Bằng không, trong lần tuyển phi đó hắn sẽ không vứt bỏ Mạnh Như Tuyết để lựa chọn nàng. Còn nữa, theo tình huống hiện tại thì nàng mới thật sự là Mạnh gia nữ tử do Tinh hạ phàm, giống như trong truyền thuyết xưa nay. Hiên Viên Diệp thật đúng là lợi hại!

Con ngươi Thái tử lúc này cũng đang tóe ra tia âm lãnh mà bình thường vẫn khiến người ta kinh hãi. Khóe môi hắn đang cười lạnh, bộ dáng mai mỉa. Một đôi thiên địa tạo nên? Kể cả là bọn họ có do thiên địa định sẵn thì y cũng sẽ làm cho bọn ly tán. Mọi người hãy chờ xem đi!

“Chúng ta đi thôi!” Hiên Viên Diệp thấy mọi chuyện giờ coi như đã xong, bèn ôm nàng nhẹ giọng nói. Hắn vừa nói vừa ôm lấy nàng nhảy xuống khỏi khán đài, xoẹt cái đã nhanh chóng biến mất trước mặt mọi người.

Mọi người run sợ. Thật không ngờ, Điện hạ cứ như vậy mang theo Vương phi rời đi? Dù sao thì Hoàng Thượng còn chưa mở miệng cho bọn họ đi mà? Nhưng cũng kỳ lạ, Hoàng Thượng trên mặt lại không có chút nào tức giận, ngược lại còn mỉm cười?

Hoàng Thượng sao lại không hiểu tâm tình của Diệp nhi… Hôm nay nếu đổi lại là hắn, đổi lại là Nhu nhi, hắn cũng sẽ không để những nam nhân kia nhìn thấy nữ nhân của hắn xinh đẹp như vậy. Hôm nay, Diệp nhi có thể để cho Phất nhi đi lên khán đài, hoàn toàn vì bận tâm mặt mũi của hắn.



Mọi người thấy Hoàng Thượng không có tí ti tức giận, cũng âm thầm thở dài nhẹ nhõm. Tể tướng đại nhân lúc này lại lớn tiếng tuyên bố: “Tốt lắm, đại hội Phong Vân lần này kết thúc trong mỹ mãn.”

Trong lúc tuyên bố kết thúc, đôi mắt Tể tướng hơi liếc nhìn về phía Bạch Dật Thần. Ông ta nhìn thấy mặt y giờ đây đang xanh mét, ánh lên tia thị huyết cùng ngoan tuyệt. Tể tướng không khỏi âm thầm lắc đầu. Ông ta thấy thật ra bụng dạ Bạch Dật Thần cũng chẳng khác tiểu hài tử, căn bản là không đủ phong độ để nhận thua.

Kể từ hôm nay trở đi, danh hiệu Thiên Hạ Đệ Nhất Tài Tử của y đã không còn nữa, và sau này y cũng sẽ không giữ được huyền thoại là tài tử bất bại của đại hội Phong Vân. Chỉ là không có ai nghĩ tới, người phá vỡ huyền thoại của y lại là một nữ nhân. Có lẽ, y càng không thể tưởng tượng được, nữ nhân kia còn là người mà trước đây vẫn ngây ngốc đeo đuổi theo y, lại luôn bị y chế giễu không thương tình. Thật đúng là ông trời cũng có lúc trêu người, mọi chuyện thật khó ngờ trước được…

Sau khi Hiên Viên Triệt nhìn thấy Mạnh Phất Ảnh rời đi, y cũng đứng lên, xoay người bỏ đi, thậm chí không có nửa câu cáo biệt cùng Đạt Hề Nhiên. Bạch Dật Thần dù không cam tâm cũng không có khả năng tiếp tục đứng ở trên khán đài, y lắc mình nhanh chóng rời khỏi.







Hiên Viên Diệp ôm lấy Mạnh Phất Ảnh đi thẳng về Nghệ Vương phủ. Về đến Vương phủ, tâm tình hắn đã tốt lên nhiều, nét âm lãnh cùng tức giận cũng đã tan biến. Giờ đây hắn lại nhìn chằm chằm nàng, trong một khoảng cách gần như vậy nhìn nàng. Dung nhan nàng xinh đẹp đến độ không thể tin, đang rõ ràng hiện diện trước mắt hắn. Hắn giờ phút này không cần phải lo lắng đến những nam nhân khác, có thể yên tâm, tận tình thưởng thức vẻ đẹp của nàng.

“Phất nhi.” Hắn nhìn nàng, thì thào kêu. Hắn lại một lần nữa kìm lòng không được, bị nàng hấp dẫn, bị nàng say mê, đôi mắt ánh lên những xúc động khác thường. Sau tiếng kêu thầm thì kia, môi hắn cũng từ từ hướng về phía nàng hạ xuống, rơi lên trên đôi môi đỏ mọng, trong suốt ướt át của nàng.

Mạnh Phất Ảnh mỉm cười. Nhìn môi hắn từ từ hạ xuống, bờ môi nàng cũng từ từ hé mở. Tuy rằng hắn đã nhiều lần hôn nàng, nhưng mà giờ phút này đây, tim nàng lại không nhịn được, đang đập càng lúc càng nhanh, đang mong đợi nụ hôn của hắn.



Nhưng trong nháy mắt đó, lúc môi hắn sắp chạm lên trên môi nàng, nàng lại đột nhiên cảm thấy dạ dày không thoải mái, một cơn buồn nôn không thể kìm chế dâng lên. Nàng nhanh chóng tránh khỏi hắn: “Ọe.”

Nàng “oẹ” hai ba lượt nhưng lại không nôn ra cái gì, chỉ là nôn khan. Hiên Viên Diệp khựng lại, đôi mắt hơi trợn lên, vẻ mặt thất vọng. Nhưng khi nhìn thấy bộ dáng nàng nôn khan khó chịu, hắn lại nhịn không được, lo lắng hỏi: “Làm sao vậy? Không thoải mái sao? Ta truyền lệnh cho Thái y tới xem bệnh.”

“Không có chuyện gì.” Mạnh Phất Ảnh nhanh tay giữ chặt hắn, nhẹ giọng nói. Chính nàng cũng biết y thuật, cho nên tình trạng thân thể của mình thì nàng vẫn biết rõ, không có chuyện gì khác thường. Ngưng một chút, hít hơi vào rồi nàng nói tiếp: “Có thể là mấy ngày nay quá mệt mỏi.”

Mấy ngày nay, nàng phải xử lý nhiều chuyện, nhất nhất phải đề phòng cẩn thận Hiên Viên Triệt. Hiên Viên Diệp cũng đã bận rộn điều tra về sự tình lần trước ở đại hội Phong Vân. Hai người bọn họ đều đã mệt muốn chết, mấy ngày liền không được nghỉ ngơi đầy đủ, mỗi lúc trời tối nhiều nhất cũng chỉ ngủ có hai canh giờ. Vậy nên, tình trạng này có lẽ là do mệt quá sức.

Thường thì tình trạng nôn khan cũng còn có một lý do quan trọng khác nữa, đó là dấu hiệu mang thai bé cưng. Nhưng mà, nàng hiện tại vẫn chưa có nguyệt sự cho nên khả năng này là hoàn toàn không thể. Chắc chỉ còn nguyên nhân là nàng quá mệt mỏi mà thôi.

Thật ra, Hiên Viên Diệp trong lúc này cũng có nghĩ đến khả năng kia, nhưng mà hắn nhớ đến lời nói của Phong Lăng Vân, trong lòng phút chốc cũng đánh mất hy vọng. Tình trạng sức khỏe hiện tại của nàng… Trong khoảng thời gian này, Phong Lăng Vân không có ở Kinh thành, hẳn là đang đi tìm sư phụ của y. Chờ đến lúc đó, sau khi Phong Lăng Vân tìm được sư phụ, may ra nàng mới có thể… Hiện tại, hắn căn bản cũng không dám suy nghĩ hay hy vọng nhiều đến phương diện kia.

“Vậy hãy ngủ một giấc cho khỏe.” Hiên Viên Diệp ôn nhu nói, rồi nhẹ nhàng ôm lấy nàng đi đến bên giường, mấy ngày nay quả thật là khiến nàng mệt muốn chết rồi.





“Ừ, ngủ thôi.” Mạnh Phất Ảnh nhẹ giọng đáp lời, không phản đối, tùy ý hắn ôm nàng đặt trên giường, giúp nàng cởi giày ra, cẩn thận vì nàng đắp chăn buôn màn. Nàng chỉ an tĩnh hưởng thụ, trong lòng dâng trào cảm động cùng hạnh phúc vô biên.

Hắn đắp chăn cho nàng xong rồi mà vẫn còn đứng ở cạnh giường, không có động tác gì khác. Mạnh Phất Ảnh nhích mình một chút về bên trong giường rồi vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Chàng cũng cùng ngủ đi!” Mấy ngày nay hắn cũng đã quá mệt.

Hiên Viên Diệp bất ngờ, mắt hắn chợt lóe, rồi khóe môi từ từ nở ra nụ cười thâm ý, vừa nheo mắt làm bộ thăm dò vừa trêu nàng: “Nàng đây là đang mời ta sao?”

“Hả…” Mạnh Phất Ảnh có chút ngạc nhiên. Nam nhân này, hắn không phải là người lạnh như băng đá trước kia sao? Nàng hơi vểnh môi, hơi hơi liếc trắng mắt, ấm ức nói: “Đi lên ngủ.”

“Đương nhiên là ngủ, nhưng ngủ cũng có nhiều cách nói.” Hiên Viên Diệp lại cười khẽ, trên mặt lại thêm mấy phần lưu manh chọc ghẹo, ánh mắt thì tràn ngập ái muội, dụ tình.

Trong khi nói chuyện hắn cũng ngồi xuống giường, nhanh tay cởi giày, và sau đó vụt lên giường, một cái xoay người liền đè nàng, ôm gọn trong lòng ngực. Môi hắn trườn tới bên tai nàng, từng chữ từng chữ chậm rãi thì thào: “Nếu nàng đã mời Bổn vương, như vậy không thể trách Bổn vương được.”

Hơi thở của hắn theo lời nói phun nhập vào trong tai nàng, gây ngứa ngáy một chút, tê dại một chút. Bờ môi hắn không biết là vô tình hay là cố ý, hơi hơi cọ ở vành tai của nàng, thân mình nàng khẽ run. Mạnh Phất Ảnh vội thấp giọng nói: “Đừng đùa nữa, ngủ đi!”

“Ha.. ha.” Hiên Viên Diệp cười ra tiếng, rồi đột nhiên hé môi nhẹ nhàng cắn vành tai nàng, giọng ái muội hỏi: “Vương phi nói đi, nàng muốn ngủ kiểu nào?”

“Hử…” Mạnh Phất Ảnh càng thêm ngạc nhiên, nam nhân này thật đúng là… Nhưng mà, vì hắn thời khắc đó khẽ cắn tai nàng nên khiến thân thể của nàng không nhịn được, tự dưng căng cứng, trong người dâng lên một cỗ xúc động, run rẩy.

Hắn rốt cục buông lỏng nàng ra, môi hắn chậm rãi dời đến trước mặt nàng rồi hung hăng hôn lên môi nàng. Hắn bá đạo nhưng không mất đi sự mềm nhẹ, cuồng vọng nhưng không thiếu ôn nhu, che chở. Khi nàng sắp nghẹn thở hắn mới ngừng hôn. Sau đó, hắn kéo ra một chút khoảng cách, cứ như vậy chăm chú nhìn nàng. Mạnh Phất Ảnh mở to mắt, cũng nhìn thẳng vào hai con ngươi đang nhìn nàng; nàng hơi sửng sốt, không hiểu hắn đây là đang muốn làm gì.

“Phất nhi.” Hiên Viên Diệp lại nhẹ giọng kêu, thanh âm êm ái nhưng có vẻ như hơi run rẩy, cũng có chút khẩn trương. Hắn thật sự sợ đã làm nàng bị thương tổn.

“Vâng.” Mạnh Phất Ảnh nhẹ giọng đáp lời. Nàng đương nhiên hiểu được trong lòng hắn đang lo lắng. Nàng vươn tay nhẹ nhàng nâng lên mặt hắn, khóe môi hơi cười khẽ. Nụ cười rất nhẹ rất nhạt, nhưng lại có thể làm cho người ta an tâm thoải mái, cũng làm cho khuôn mặt nàng càng thêm xán lạn xinh đẹp.



Mắt Hiên Viên Diệp tối sầm lại, sâu trong con ngươi kia phản chiếu sự hưng phấn tình dục. Hắn không khỏi âm thầm nuốt nước miếng, giờ phút này cũng quên mất vừa rồi còn lo lắng, khẩn trương. Môi mỏng khẽ nhúc nhích, lại từng chữ từng chữ thì thầm: “Phất nhi, khi nàng cười, nàng thật đẹp.” Lời vừa dứt hắn lại hôn lên môi nàng, nhưng lần này cũng chỉ là hôn nàng, không có động tác gì đi xa hơn. Sau vài giây triền miên hôn môi, hắn khẽ trở mình, nằm ở bên cạnh nàng, cánh tay gắt gao ôm lấy nàng, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi.”

Hắn biết nàng đã quá mệt, giờ thì nên để nàng nghỉ ngơi thật tốt. Hắn ôm nàng trong lòng như ủ nàng đi vào giấc ngủ. Mạnh Phất Ảnh lại âm thầm mỉm cười hạnh phúc, hắn chính là như vậy, luôn săn sóc, trân trọng nàng.

Nàng thoang thoảng cảm giác được một làn hương quen thuộc từ từ tản ra, nhẹ nhàng truyền vào trong mũi nàng. Rất dễ chịu, thật thoải mái. Sau đó, nàng cảm giác được mùi hương đó dường như từ từ truyền sâu vào thân thể, rồi từng điểm từng điểm ở trong thân thể nàng tản ra, cho thân thể cảm giác thoải mái, cực kì thoải mái. Nàng từ từ tiến nhập mộng hương.

Khi nàng tỉnh ngủ thì trời đã hoàn toàn tối đen, không biết là đã qua giờ gì. Bên trong gian phòng không có thắp đèn, một mảnh tối ôm, cũng tĩnh lặng như không có ai ngoài nàng. Mạnh Phất Ảnh trở mình ngồi dậy, định rời giường, nhưng nàng vừa động đậy thì đột nhiên bị một cánh tay rắn chắc niết lấy, ôm vào trong lòng. Lập tức, nàng nghe thấy hơi thở ấm áp phun ở trên mặt mình, tiếp theo là thanh âm êm ái, nhàn nhạt vang lên: “Nàng tỉnh rồi?” Giọng hắn trầm thấp, ẩn chứa vui vẻ và sủng ái.

Mạnh Phất Ảnh sửng sốt một chút, rồi lên tiếng hỏi: “Chàng đã tỉnh từ lâu rồi ư?”

“Ha ha.” Hiên Viên Diệp không trả lời, chỉ nhẹ nhàng cười, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, sau ôn nhu nói: “Rời giường rồi đi ăn cái gì đi!”

Mặc dù không nghe được câu trả lời của hắn, nhưng Mạnh Phất Ảnh có thể đoán được hắn thật ra đã tỉnh dậy lâu rồi, nhưng vì sợ đánh thức nàng nên không đứng dậy, đốt đèn. Nam nhân này, hắn đối nàng là cỡ nào cẩn thận, cỡ nào lo lắng, che chở. Trong lòng nàng trào dâng hạnh phúc cùng cảm kích. Đôi cánh tay nàng theo cảm xúc cũng từ từ vươn ra, nhẹ nhàng ôm ở hông hắn, mặt nàng cũng lập tức áp tại trước ngực hắn, thấp giọng nói: “Diệp, chàng thật tốt.”

Thân mình Hiên Viên Diệp lập tức căng cứng, hắn hơi bất ngờ, và có chút kinh hỉ. Trong bóng đêm, nàng nhìn không thấy vẻ mặt của hắn, chỉ nghe được hắn nửa thật nửa giả cười nói: “Nếu như nàng không đói bụng thì Bổn vương cũng không cần để ý…”



“Thiếp đói bụng.” Mạnh Phất Ảnh lập tức buông tay ra và đứng lên. Nàng đột nhiên cảm thấy thật sự rất đói bụng, đói như đã mấy ngày chưa có gì ăn, có lẽ vì nàng đã ngủ quá lâu rồi.

“Ha.. ha.. ha…” Hiên Viên Diệp cười to ra tiếng. Hắn cũng rất muốn cùng nàng ấm áp lãng mạn – nhưng hắn biết nàng đã sớm đói bụng, bởi vì khi nàng đang ngủ thì bụng nàng đã kêu nhiều lần. Hắn cũng không muốn để nữ nhân của hắn chịu đói, vì vậy hắn nhanh chóng đứng lên và rời giường. Sau khi Mạnh Phất Ảnh xuống giường thì nàng trước thắp đèn, sau đó thì kêu Thanh Trúc sửa soạn thức ăn bưng lên.

“Vương phi, những thứ này đều là những món người thích nhất.” Thanh Trúc nhanh tay dọn thức ăn và chén đũa trên bàn, rồi nhẹ giọng nói.

“Ừ.” Mạnh Phất Ảnh nhìn trên bàn bày đầy thức ăn mà bình thường nàng yêu thích thì càng cảm thấy đói bụng hơn. Nàng bèn bưng chén lên, bắt đầu ăn cơm rất nhanh. Bởi vì khi còn ở thời hiện đại nàng đã có thói quen này, nàng thường ăn cơm rất mau, mà lần này vì quá đói nàng ăn càng mau hơn. Chỉ thoáng một lát, nàng đã ăn qua mấy món ở trên bàn, ăn sạch cả chén cơm.

“Thanh Trúc, giúp ta đơm thêm một chén.” Mạnh Phất Ảnh cảm thấy bụng của mình còn chưa no, bèn đưa chén không lại cho Thanh Trúc đang đứng ở một bên.

Thanh Trúc sửng sốt, hơi trợn mắt có chút khó tin nhìn nàng. Bình thường dù chủ tử ăn cơm nhanh nhưng cũng không và nhiều đến mức này. Bây giờ người còn muốn nàng đơm thêm một chén, giống như là đã nhiều ngày nhịn đói không được ăn cơm.

Thấy biểu tình kinh ngạc của Thanh Trúc, Mạnh Phất Ảnh hơi xấu hổ giải thích: “Có thể là vì trì hoãn giờ ăn cơm nên ta cảm thấy đặc biệt đói bụng.”

Hiên Viên Diệp cũng có chút kinh ngạc, nhưng sau khi nghe được lời nàng nói hắn cũng không có hỏi gì thêm. Nàng ăn nhiều một chút cũng tốt, nàng vốn rất gầy, nên mập lên một chút mới là tốt.

Thanh Trúc sau khi lấy lại tinh thần, nhanh chóng tiếp nhận cái chén trong tay Mạnh Phất Ảnh, đơm thêm cho nàng một chén. Lần này tốc độ ăn của Mạnh Phất Ảnh tương đối chậm đi, nhưng nàng vẫn ăn hết chén cơm thứ hai, hơn nữa cũng ăn hết hơn phân nữa thức ăn trước mặt. Thanh Trúc lại ngạc nhiên, chủ tử hôm nay ăn nhiều lắm, so với bình thường thì ăn nhiều gấp đôi. Hiên Viên Diệp khóe môi hơi giật một chút, nhịn không được lắc đầu cười khẽ.

*********

Sau ngày hôm đó, toàn bộ kinh thành lan truyền tin tức về Mạnh Phất Ảnh và cuộc tỷ thí tại khán đài. Hơn nữa, càng truyền càng thêm huyền thoại, cơ hồ đem nàng truyền trở thành thần tiên giáng phàm. Trong khi đó, Bạch Dật Thần thì bị người ta quên lãng.

“Đại ca, nàng thật sự thắng huynh sao? Nàng căn bản chính là một người đần độn, làm sao có thể thắng huynh được?” Bạch Dật Vũ bởi vì ngày đó có việc không thể đi dự, về sau nghe được kết cục như vậy, nửa ngày sau cũng chưa lấy lại được tinh thần. Mà đến bây giờ nàng ta vẫn không có cách nào tin được.

Bạch Dật Thần sắc mặt càng trầm xuống, trong đôi mắt càng thêm âm lãnh, hậm hực nói: “Hừ, ta sẽ không bỏ qua như vậy, tuyệt đối sẽ không!”

“Đại ca, ý của huynh là muốn tại đại hội Phong Vân lần sau sẽ đoạt lại danh hiệu Thiên Hạ Đệ Nhất Tài Tử hả?” Bạch Dật Vũ run run, hơi vui sướng hỏi lại. Rồi nàng nói thêm: “Đại ca, ta tin tưởng huynh, nàng lần này có thể thắng huynh có lẽ nhờ may mắn. Chắc chắn lần sau Đại ca sẽ thắng lại.”

Bạch Dật Thần không để ý đến câu cổ vũ Bạch Dật Vũ, y đột nhiên đứng lên, đi thẳng về phía thư phòng. Hiện giờ, thứ y muốn đoạt lại không phải là danh hiệu kia, mà là nàng… Khi đi ngang qua người hộ vệ ở ngoài cửa, y thấp giọng ra lệnh: “Đi theo ta đến thư phòng.”

“Vâng.” Hộ vệ cung kính đáp lời, sau đó cùng hắn đi thư phòng.

Vào đến thư phòng, Bạch Dật Thần lấy ra một phong thư, nhìn sơ qua một lần, rồi khóe môi y từ từ kéo ra tia cười âm lãnh, ngoan tuyệt. Sau đó, y cấp tốc viết một phong thư khác, cho vô một phong bì, đóng ấn rồi giao cho hộ vệ đang đứng chờ. Y trầm giọng phân phó: “Đem phong thư này của ta đưa đến…”

Hộ vệ kia là người đắc lực nhất bên cạnh y, tự nhiên hiểu được ý tứ của y, lại cung kính đáp lời: “Vâng, chủ tử.” Lời nói vừa dứt thì người cũng đã vội vã ra khỏi thư phòng.

**********

Sau một ngày nghỉ ngơi, hôm sau Mạnh Phất Ảnh cùng Hiên Viên Diệp nhập Cung. Nàng không có tiếp tục hóa trang, mà là giữ nguyên dung mạo bình thường để gặp mặt mọi người. Khi ấy, những thái giám cung nữ vừa nhìn thấy nàng liền sửng người, ngây ngốc.

“Người đó là Thất Vương phi sao?” Các cung nữ nhịn không được nhỏ giọng bàn tán. Thật sự không thể trách các nàng được, bởi vì sự việc này khiến người ta quá đỗi kinh ngạc.

“Không phải là Điện hạ đang vui vẻ với người mới đấy chứ?” Một cung nữ nhỏ giọng suy đoán. Các nàng đoán non đoán già vì bọn họ ở trong Cung, không biết chuyện xảy ra ngày hôm qua.

“Các ngươi đang nói bậy cái gì đó? Cả đám đều không muốn sống nữa hay sao mà dám xàm ngôn sau lưng chủ tử như vậy?” Một cung nữ tương đối lớn tuổi nghe được các nàng bàn tán, tức giận quát.



“Mọi người đừng ăn nói lung tung nữa! Nàng ấy đúng là Thất Vương phi đó! Chắc các ngươi chưa nghe thấy chuyện ngày hôm qua phải không? Trước kia Thất vương phi đã dịch dung, hiện tại mới chính là dung nhan thật của người.” Một cung nữ khác vừa đi tới vừa thấp giọng vì mọi người giải thích, nàng bình thường tương đối hiền hòa hơn những người khác.

“À, thì ra là như vậy!” Đám cung nữ ào ào đáp lời, cũng không có ai dám nói này nói nọ gì thêm nữa.

……………….



“Ảnh nha đầu, con rốt cuộc đã tới.” Thái hậu nhìn thấy Mạnh Phất Ảnh, bà tươi cười, mặt mừng rỡ, vui vẻ nắm thật chặt tay nàng. “Hoàng nãi nãi đã nghe qua chuyện ngày hôm qua, ta thật không ngờ, Ảnh nha đầu con còn có bản lãnh như vậy.”

Thái hậu bởi vì đã sớm biết dung mạo thật của Mạnh Phất Ảnh nên bà cũng không quá đỗi ngạc nhiên, nhưng bà có chút bất ngờ và không khỏi khen ngợi tài hoa của nàng.

Nhưng những người khác hiện đang có mặt tại Vĩnh Thọ Cung lúc này thì khác. Bọn họ nhìn thấy nàng xinh đẹp, tất cả đều bị nàng làm kinh sợ. Hôm nay tất cả mọi người gần như đều có mặt ở đây, Mị Phi, Liễu Phi, Minh Phi, còn có vài Phi tử có chút địa vị khác. Mọi người sau khi nghe kể chuyện ngày hôm qua bèn cố ý chờ ở chỗ này để xem tận mắt dung nhan tuyệt trần của Mạnh Phất Ảnh.

Ban đầu, bọn họ đều tưởng rằng người ngoài quá mức khoa trương vẻ đẹp của nàng, nhưng mà hiện thời thì tất cả đều kinh diễm khi vừa nhìn thấy nàng. Có người hâm mộ, cũng có người đố kỵ. Đặc biệt là Mị Phi, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Mạnh Phất Ảnh, con ngươi nàng ta hiện rõ sự ganh tị, hận không thể đem khuôn mặt xinh đẹp kia chuyển qua ình.

Ánh mắt Minh Phi thì pha lẫn nhiều cảm xúc, trong kinh ngạc còn có ẩn qua chút hối hận. Trước kia Phàm nhi thích Mạnh Phất Ảnh, nhưng nàng cảm thấy Ảnh nha đầu không xứng với Phàm nhi của nàng. Bây giờ… Thật không ngờ, nha đầu kia không những thông minh hơn người, mà còn có dung nhan tuyệt thế như vậy.

“Thật không ngờ, Phất nhi lại là một tuyệt thế mỹ nhân! Ngay cả bản cung cũng cảm thấy si mê.” Vẫn là Liễu Phi phản ứng mau, nhanh chóng lấy lại tinh thần. Nàng ta nhìn Mạnh Phất Ảnh mỉm cười, lời nói nửa thật nửa giả, gương mặt tươi cười, như đang thật lòng khen ngợi, trong đáy mắt không thấy nửa điểm đố kỵ.

Mạnh Phất Ảnh hơi chau mày, nhưng vẫn mỉm cười đáp lễ. Tuy rằng lời nói và vẻ mặt của Liễu Phi đều không có gì khác thường, nhưng sao nàng luôn có cảm giác Liễu Phi không phải là người đơn giản.

Tất cả mọi người đều đoán rằng Thái Tử có gài người ở trong Hoàng cung. Hơn nữa, người được gài này dường như đặc biệt quen thuộc đối với Hoàng Thượng. Khởi đầu, nàng từng hoài nghi người kia có phải là Liễu Phi hay không, nhưng sau khi nghĩ lại thì nàng thấy hình như không phải. Liễu Phi mặc dù là cung nữ của Hoàng Hậu khi trước, nhưng về sau Hoàng Hậu vì ngăn cản nàng cùng Hoàng Thượng nên đã từng nghĩ cách hại nàng. Thế nên, chỉ sợ Liễu Phi hiện tại hận Thái Tử còn không kịp, không có lý đâu lại đi giúp Thái Tử.

“Tốt lắm, các ngươi cũng đã thỉnh an Ai gia, muốn nhìn cũng đã nhìn thấy, bây giờ mọi người hãy trở về đi.” Thái Hậu đảo mắt nhìn qua mấy vị phi tử rồi thấp giọng nói. Tuy rằng trên mặt bà không có biểu hiện gì khác thường, nhưng trong lòng và lời nói vẫn có một chút bất mãn. Bà thật sự không hy vọng những nữ nhân kia sẽ tới quấy rầy bà.

’’Vâng ạ!’’ Chúng phi tần nghe Thái Hậu nói, vội vàng đứng dậy, cung kính đáp lời rồi làm hành lễ ra về.

“Nàng ở đây nói chuyện cùng Hoàng nãi nãi, ta phải đi lâm triều.” Hiên Viên Diệp đợi cho các phi tử đi khỏi, hắn mới nhìn Mạnh Phất Ảnh nhẹ giọng nói.

” Đi đi! Bây giờ đã là giờ gì rồi mà con còn không mau một chút!” Không đợi Mạnh Phất Ảnh trả lời, Thái Hậu liền liên tục thúc giục Hiên Viên Diệp. Nàng hơi kinh ngạc, không phải Thái Hậu đang đuổi hắn đấy chứ?

“Phất nhi, con tới đây kể chuyện ngày hôm qua cho Hoàng nãi nãi nghe đi.” Hiên Viên Diệp vừa đi khỏi, Thái Hậu bèn lôi kéo Mạnh Phất Ảnh ngồi xuống bên cạnh bà, không ngăn được tò mò, bà gấp rút hỏi chuyện hôm qua. Tuy rằng bà ở trong Hoàng cung này đã lâu, gần như đã đánh mất hết cảm hứng hay kích tình đối với thế sự, nhưng mà khi nghe cung nữ kể chuyện ngày hôm qua, bà vẫn không nhịn được kích động, không nhịn được tò mò. Nếu biết như vậy bà đã đi xem rồi.

“Ha ha…” Mạnh Phất Ảnh cười to ra tiếng, thì ra Thái Hậu gấp gáp đuổi đi Hiên Viên Diệp là vì muốn nghe kể chuyện. Thế mới nói, già trẻ giống nhau quả thật không sai chút nào! Tính tình lão tử có đôi khi lại càng giống tiểu hài tử.

Mạnh Phất Ảnh đem chuyện ngày hôm qua tỉ mỉ kể lại cho Thái Hậu nghe. Bà càng nghe gương mặt càng hưng phấn. Đến cuối cùng, khi nghe nàng kể đến Hiên Viên Tinh, vẻ mặt bà có chút đau lòng. Bà khẽ nói: “Tình nhi nha đầu kia, cái gì cũng tốt, chỉ là tính tình nó quá quật cường. Thật ra Thái Tử của Bắc Nguyên cũng là một nam tử tốt khó gặp, hơn nữa đối với nó cũng có tình ý, nhưng mà nha đầu kia lại cố tình cự tuyệt.”



Mạnh Phất Ảnh nghe Thái Hậu đột nhiên nhắc đến chuyện tình của Hiên Viên Tinh, trong lòng nàng cũng không khỏi có chút đau lòng. Nàng cũng nhìn ra Đông Phương Sóc thật sự thích Hiên Viên Tinh. Hơn nữa, nhiều năm như vậy hắn vẫn không lập phi, chắc cũng bởi vì Tinh nhi. Nàng biết nếu như Tinh nhi gả cho Đông Phương Sóc, hắn nhất định sẽ xem nàng ấy như trân châu bảo ngọc. Nói thật, nàng cũng hy vọng Tinh nhi có thể cùng Đông Phương Sóc thành một đôi. Chỉ tiếc là chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, tất cả còn phải tùy vào tình cảm của Tinh nhi.

Thái hậu hơi nhíu mày suy tư rồi nói: “Ảnh nha đầu, con nói Thái Tử Bắc Nguyên đến bây giờ vẫn chưa lập phi, có phải là vì Tinh nhi hay không? Lần trước, hắn đến đây vấn an, Hoàng nãi nãi nhìn ra hắn đối với Tinh nhi hình như…”

Lời nói của bà hơi dừng lại một chút, sau đó lại nói tiếp: ” nha đầu Tình nhi không thể cứ tiếp tục như vậy được. Đã trải qua ba năm, có lẽ nó sẽ không quyết liệt cự tuyệt Đông Phương Sóc như hồi trước. Hoàng nãi nãi thật muốn vì bọn chúng mà đứng ra làm chủ…”

“Hoàng nãi nãi, đừng gấp! Chuyện này hãy hỏi qua Tinh nhi trước rồi nói sau.” Mạnh Phất Ảnh giật mình, lập tức phản đối. Thái Hậu thật tình lo lắng cho Hiên Viên Tinh, dù sao Tinh nhi cũng không còn nhỏ, nếu bây giờ còn chần chừ thì sợ sẽ thành gái lỡ thì. Nhưng mà nàng biết tính Tinh nhi, nếu trong lòng nàng ấy có nam nhân khác, thì đừng nói là ba năm, cho dù là ba mươi năm thì sự tình cũng chưa chắc đã có thay đổi. Nàng không muốn Tinh nhi lại một lần nữa khó xử.

“Hỏi nó, nó sẽ ưng thuận sao?” Thái Hậu chau mày, nhăn mặt lại: “Hoàng nãi nãi thấy Đông Phương Sóc là người không tệ, Tinh nhi gả đi chắc chắn sẽ không phải chịu khổ. Nó hiện tại tuy rằng không đồng ý, có lẽ sẽ trách Hoàng nãi nãi, nhưng về sau sẽ có một ngày nó hiểu ra.”

Là một nữ nhân, việc quan trọng nhất cả đời có lẽ là được gả ột người có thể thật tâm đối xử tốt với mình. Tinh nhi quá mức tùy hứng, và nàng ấy hiện tại vẫn không rõ đạo lý này. Nhưng nếu nàng ấy gả cho Đông Phương Sóc, nhất định có thể từ từ hiểu được. Nghe ý tứ Thái Hậu là muốn mau chóng gả Hiên Viên Tinh đi, Mạnh Phất Ảnh không khỏi âm thầm lo lắng. Nàng hiểu được Thái Hậu làm như vậy kỳ thực cũng là vì Tinh nhi. Nhưng chỉ sợ cá tính nàng ấy…

Nàng cũng tin tưởng là nếu như Hiên Viên Tinh gả cho Đông Phương Sóc, nhất định nàng ấy sẽ hạnh phúc hơn so với hiện tại. Nhưng mà nàng không mong muốn thấy Thái Hậu bắt buộc Hiên Viên Tinh. Vì thế, nàng nhẹ giọng khuyên: “Hoàng nãi nãi, hãy để cho Ảnh nhi đi trước thăm dò ý tứ của Tình nhi đã. Tính tình Tinh nhi người cũng đã biết rồi đó, ngộ nhỡ muội ấy lại bướng bỉnh, thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa đâu.”



“Phải, con nói cũng có lý. Vậy con đi hỏi thử xem ý của nó thế nào.” Thái Hậu trầm ngâm một chút, sau đó không khỏi thở dài một hơi: “Haiz, Hoàng nãi nãi rất thương Tinh nhi. Ta thật không hiểu được tại sao nó lại cự tuyệt Bắc Nguyên Thái tử như vậy?“

“Hoàng nãi nãi đừng quá lo lắng. Tinh nhi luôn có ý tưởng riêng của mình. Ảnh nhi ngay bây giờ sẽ đi nói chuyện với muội ấy.” Mạnh Phất Ảnh an ủi Thái Hậu rồi sau đó đứng lên định đi tìm Tinh nhi. Nàng mấy ngày nay đã muốn tìm Tinh nhi nói chuyện, chỉ tiếc là không có cơ hội thích hợp, hôm nay vừa vặn nàng có thể đi thăm nàng ấy.

“Được, cũng tốt. Con đi đi!” Thái hậu gật đầu ưng thuận.

Mạnh Phất Ảnh ra khỏi Vĩnh Thọ Cung, dọc theo đường đi đến chỗ Tinh nhi, nàng thấy đám thái giám và cung nữ, thậm chí cả bọn thị vệ đều nhìn nàng chằm chằm. Ai ai nhìn thấy dung mạo bây giờ của nàng thì cũng đều ngây ngẩn, mỗi một người đều đều ngơ ngác nhìn nàng cho đến khi nàng đi rất xa mới hồi phục lại tinh thần.

Đến chỗ ở của Hiên Viên Tinh, nàng nhìn thấy chung quanh cực kì yên tĩnh, trong cung viên cũng không có lấy một âm thanh nào hết. Nàng lên tiếng gọi: “Tinh nhi…”

Mạnh Phất Ảnh nhẹ giọng gọi rồi chờ một lát, nhưng không có nghe thấy tiếng người trả lời. Cả khu vườn hình như không có ai, ngay cả cung nữ cũng không biết đã chạy đi đâu mất. Chẳng lẽ không có ai ở đây? Mạnh Phất Ảnh hơi thắc mắc, vừa định đẩy cửa vào xem thử thì ngay lúc đó cửa phòng lại đột nhiên mở ra, và người mở cửa chính là Hiên Viên Tinh.

“Ta ở đây. Ngươi đã đến rồi à.” Tinh nhi đang đứng ở trước mặt nàng, thấp giọng nói, nhưng mắt nàng ấy lại hơi khép lại né tránh nàng, dường như đang che dấu cái gì.

Kỳ thật thì Mạnh Phất Ảnh đã nhanh mắt nhìn thấy hai con ngươi của nàng ấy hơi hơi ửng đỏ. Chỉ sợ là vừa rồi có một người đang trốn ở trong phòng vụng trộm khóc đây mà! Haiz, nha đầu si tình này, tại sao không thể nào quên người kia, tại sao không thể bắt đầu lại từ đầu?

Bất quá, nàng giả bộ như không nhìn thấy, bước chân chầm chậm đi vào phòng, ra vẻ tự nhiên nói: “Thất ca ngươi đã đi lâm triều, ta không có chuyện gì làm nên ghé thăm ngươi một chút.”

Hiên Viên Tinh thừa dịp Mạnh Phất Ảnh đang đi vào phòng, đang đưa lưng về phía nàng, nàng ấy vội vàng lau mắt, sau đó cũng nửa thật nửa giả nói: “Hừ, Thất ca không có thời gian bồi ngươi, ngươi mới nhớ tới ta.”

Giờ phút này, Hiên Viên Tinh cũng miễn cưỡng mỉm cười, cực lực che dấu mình đang đau lòng. Nàng không muốn bị Mạnh Phất Ảnh nhìn thấy bởi vì không muốn cho tẩu ấy lo lắng.

Mạnh Phất Ảnh nhìn thấy bộ dáng che dấu của nàng thì càng thêm đau lòng. Nàng có thể tưởng tượng được trong lòng của Hiên Viên Tinh giờ phút này có bao nhiêu thống khổ. Nhưng Tinh nhi lại đem tất cả đau khổ, âm thầm cố gắng nuốt vào, không muốn làm cho bất luận người nào lo lắng cho nàng ấy. Một nữ tử thiện lương như vậy tại sao ông trời lại để cho nàng ấy phải chịu khổ như vậy? Giờ đây Mạnh Phất Ảnh không thể giả bộ nổi nữa, bởi vì nàng không muốn Hiên Viên Tinh một mình gánh chịu tất cả thống khổ, nàng muốn chia sẻ cùng Tinh nhi. Cho dù nàng không thể giúp được Tinh nhi, ít nhất nàng cũng không để Tinh nhi phải cố sức che đậy ở trước mặt nàng.



“Tình nhi, ngươi hãy nghe ta nói… Ở trước mặt ta, ngươi không cần phải che dấu, ngươi càng che dấu thì ta càng đau lòng.” Mạnh Phất Ảnh gắt gao ôm nàng ấy vào lòng, nhẹ giọng an ủi, trong thâm tâm thật đau lòng cho Tinh nhi.

Thân mình Hiên Viên Tinh chợt cứng lại, hai mắt vốn đỏ giờ càng thêm đỏ. Tuy rằng nàng đã muốn cực lực chịu đựng, nhưng lại không nhịn được, giờ đây nàng nằm phủ ở trong lòng Mạnh Phất Ảnh thấp giọng nức nở.

“Khóc đi… Khóc lên thì ngươi sẽ thoải mái hơn một chút.” Mạnh Phất Ảnh nhẹ nhàng vỗ lưng nàng ấy, thấp giọng an ủi. Nàng biết Hiên Viên Tinh đè nén đã quá lâu, nếu bây giờ khóc lên thì sẽ mới giải phóng được một chút, có thế thì bản thân nàng ấy mới có thể thả lỏng hơn một chút.

Hiên Viên Tinh thật sự không đè nén được nữa, nàng ấy khóc lớn lên, lúc đầu thì tiếng khóc còn có chút nhỏ, nhưng từ từ càng lúc càng lớn. Nước mắt tựa như đê vỡ bờ, không thể khống chế trào ra không ngừng, chỉ thoáng mắt đã ướt đẫm cả vai áo của Mạnh Phất Ảnh. Mạnh Phất Ảnh ôm chặt lấy Tinh nhi, vòng tay nàng càng xiết chặt, dường như đang thay lời an ủi, đồng tình. Nghe được tiếng khóc nức nở của Tinh nhi, tâm nàng cũng không khỏi se lại. Có lẽ không có ai có thể hiểu được nỗi lòng của Tinh nhi cũng như bao thống khổ đè nén trong lòng nàng ấy.

Hiên Viên Tinh khóc thật lâu, mãi một lúc sau, tiếng khóc của nàng mới từ từ nhỏ đi, từ từ ngừng lại… Mặt nàng ấy giờ đây vẫn như cũ, chôn ở trong lòng Mạnh Phất Ảnh. Nàng nức nở, nghẹn ngào nói: “Phất nhi, cám ơn ngươi.”

Nhiều năm qua như vậy, Hiên Viên Tinh chưa bao giờ muốn cho bất cứ ai biết tâm sự của nàng. Thứ nhất là nàng không muốn làm cho người khác lo lắng, thứ hai cũng là sợ người ta cười nàng. Vì vậy, nàng ở trước mặt mọi người luôn luôn giả bộ rất vui vẻ, rất khoái lạc… Nhưng mỗi khi nàng ở một mình thì không nhịn được. Có rất nhiều lần, giữa đêm khuya nàng khóc đến tỉnh ngủ. Nàng biết mình rất ngu, nhưng nàng thật sự không có biện pháp, nàng không có cách nào quên được hắn.

“Nha đầu ngốc.” Mạnh Phất Ảnh nhẹ nhàng vuốt tóc của Tinh nhi, giọng nàng trầm thấp, tràn đầy đau lòng.

Thân mình Hiên Viên Tinh lại se thắt, nàng khẽ ngẩng đầu lên nhìn Mạnh Phất Ảnh, bờ môi nàng run run, từng chữ từng chữ chậm rãi nói: “Đúng vậy, ta cũng biết mình rất ngu, thật sự rất ngu… Biết rõ hắn căn bản cũng không thật lòng… Có lẽ nhân lúc trời tối lấy ta trêu ghẹo… Những lời hắn nói, có lẽ chỉ có ta còn nhớ…. Có lẽ khi hắn rời khỏi hoàng cung này, chỉ sợ đã quên lời hắn nói, cũng như đã quên mất còn có một người như ta… Nhưng mà ta lại suy nghĩ ba năm, đợi ba năm, hẹn ba năm…Cho tới bây giờ còn không thể nào quên hắn, ta thật sự quá ngốc, thật sự quá ngốc.”

Mạnh Phất Ảnh giật mình, thật không ngờ Hiên Viên Tinh sẽ nói với nàng chuyện này. Lần trước nàng ấy nói qua trong lúc nàng ấy uống say, nhưng về sau, khi Tinh nhi thanh tỉnh thì lại không có nói tới sự kiện kia lần nào nữa. Mặc dù trong lòng nàng có chút tò mò, nhưng lại sợ chạm đến chỗ thương tâm của Hiên Viên Tinh nên nàng chưa từng hỏi lại. Bây giờ nàng nghe được Hiên Viên Tinh kể chuyện cũ, nàng có chút hồ đồ.

“Ta rõ ràng biết, hắn sớm đã đem ta quên sạch, không còn nhớ một chút nào. Nhưng mà, ta lại như cũ không thể nào quên hắn, ta…” Hiên Viên Tinh lại lầm bầm nói nhỏ.

Một câu này, Mạnh Phất Ảnh nghe thật rõ ràng, lập tức bắt lấy vai nàng, vội vàng hỏi: “Tình nhi, ngươi gặp lại được hắn sao?” Trong lòng nàng nghĩ, chỉ cần gặp được người kia thì mọi chuyện sẽ liền dễ dàng giải quyết.

Hiên Viên Tinh do dự, suy tư một chút rồi hơi chua sót cười nói: “Phải, ta đã gặp lại được hắn, nhưng mà ta thật sự mong là chưa hề nhìn thấy lại hắn… Nếu như vậy, ta ít nhất có thể tự lừa gạt mình, tự viện cớ là hắn vì vội vã, vì có việc trì hoãn nên không có thời gian tới tìm ta… Nhưng mà, sau khi gặp lại hắn, ngay cả một cái cớ cuối cùng này để tự lừa gạt ta cũng không có.”

“Tình nhi, hắn rốt cuộc là ai?” Mạnh Phất Ảnh nhịn không được hỏi. Nàng hiện tại thật sự muốn biết xem rốt cuộc là cái loại đàn ông nào, hạng người nào mà lại lừa gạt Tinh nhi như thế, cũng không coi trọng Tình nhi như vậy. Theo lý thuyết, một thiếu nữ hoạt bát, xinh tươi như Tinh nhi sao lại có nam nhân không quý trọng, không thương yêu.

“Hắn…” Hiên Viên Tinh thân mình lại cứng đờ. Nàng nhìn Mạnh Phất Ảnh, con ngươi hơi lóe lóe, khóe môi khẽ nhúc nhích, vẻ mặt lại có vẻ như do dự. Sâu trong đôi mắt nàng đang ẩn một chút đau xót.

“Nếu ngươi không muốn nói, thì thôi vậy!” Mạnh Phất Ảnh thấy bộ dáng nàng thương tâm, lại nhẹ giọng nói. Nàng thật sự không muốn nhìn thấy Hiên Viên Tinh thương tâm.

“Ảnh nhi, ở trước mặt ngươi, ta còn có cái gì phải che dấu. Kỳ thực, trước kia ta cũng không biết hắn là ai, bởi vì ta cũng không nhìn thấy được diện mạo thật của hắn. Nhưng mà, lần rồi… tại đại hội bán đấu giá ta rốt cuộc biết được thân phận thật của hắn.” Hiên Viên Tinh cười buồn, giọng hơi chua xót nói.

Mạnh Phất Ảnh nhẹ chau mày lại. Tại đại hội bán đấu giá? Không lẽ Tinh nhi đã gặp lại nam nhân kia ở đại hội bán đấu giá? Nhưng mà, khi đó có nhiều nam nhân như vậy, rốt cuộc thì là ai? Hơn nữa, lúc ấy nàng cũng không có phát hiện Hiên Viên Tinh đặc biệt chú ý đến một nam nhân nào.

“Hắn chính là Bộ Kinh Vũ.” Hiên Viên Tinh thở ra một hơi, sau đó từng chữ chậm rãi nói tên người đó. Giờ phút này, nàng dường như đang đau lòng kịch liệt, tuy giọng nói của nàng rất nhẹ nhưng lại có vẻ như đang dùng toàn thân khí lực.

“Bộ… Bộ Kinh Vũ!” Mạnh Phất Ảnh hoàn toàn kinh sợ. Hiên Viên Tinh vừa nói nam nhân kia là Bộ Kinh Vũ ư?

Hiên Viên Tinh vừa nói, nàng trước kia vốn cũng không biết nam nhân kia là ai, bởi vì nàng ngay cả diện mạo của hắn cũng chưa từng thấy qua? Nàng là ở lần đó, tại đại hội bán đấu giá mới biết hắn chính là Bộ Kinh Vũ? Như vậy, Hiên Viên Tinh e là căn bản cũng chưa có thấy qua diện mạo thật của nam nhân kia, có lẽ nàng ấy chỉ căn cứ vào cái mặt nạ kia để nhận diện hắn?

Mạnh Phất Ảnh biết người mang theo mặt nạ trong đại hội đấu giá thật ra là Phi Ưng, không phải là Bộ Kinh Vũ. Vậy thì Bộ Kinh Vũ mà Tinh nhi gặp trước kia khẳng định không phải là Phi Ưng. Cho nên nói, Bộ Kinh Vũ mà nàng ấy gặp trước sau đều không phải là một người. Hơn nữa Phi Ưng trong lúc đó cũng không nhận ra Hiên Viên Tinh. Vậy Bộ Kinh Vũ mà Tinh nhi gặp qua trước kia là ai?

Mạnh Phất Ảnh đột nhiên nhớ lại, nàng lần đầu tiên nhìn thấy Bộ Kinh Vũ… người kia lời nói lưu manh, giọng cười cười ha ha, thực sự chính là…

Trời ơi, có thể hay không? Người Hiên Viên Tinh thích kia, lại chính là…