Thần Y Ngốc Phi

Chương 101






“Hiên Viên Triệt, nó là công chúa của vương triều Đạt Hề, ngươi định làm gì?” Đạt Hề Nhiên đã sớm biết Hiên Viên Triệt này tàn độc đến mức nào, y đã nói thì nhất định sẽ làm.

“Hừ, bản cung chỉ biết ả đã phá hỏng kế hoạch của bản cung.” Hiên Viên Triệt lạnh lùng cười, trong giọng nói càng lộ ra sát ý, đôi mắt y nhìn xuyên qua Đạt Hề Nhiên chằm chằm hướng vào Đạt Hề Tĩnh, ánh mắt tàn độc giờ đã đỏ như máu.

“Hiên Viên Triệt, nó là hoàng muội của bản cung, bản cung sẽ không để cho ngươi động đến nó!” Đạt Hề Nhiên đứng thẳng người, giọng nói của gã đã trở nên kiên cường, dù có thế nào gã cũng sẽ bảo vệ muội muội này.

“Ngươi cho là ngươi còn có quyền nói không sao?” Hiên Viên Triệt nheo mắt lạnh lùng đảo qua gương mặt của Đạt Hề Nhiên, khóe môi chậm rãi nở ra nụ cười, “Từ trước đến nay những kẻ làm hỏng chuyện của bản cung chưa có ai sống sót.”

Lần này Đạt Hề Nhiên hoàn toàn kinh sợ, hai tròng mắt trợn ngược lên, gã tỏ vẻ khó tin nhìn Hiên Viên Triệt rồi hốt hoảng nói, “Ngươi…ý của ngươi là muốn giết chúng ta sao? Nếu như ngươi giết chúng ta, phụ vương ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi…”

“Không sao. Bản vương sẽ giải thích với phụ vương của ngươi rằng phụ vương của bản cung không đồng ý với hôn sự giữa bản cung với công chúa Đạt Hề, lại còn muốn chiếm giữ Càn Khôn Chuyển nên đã cho người hạ sát Thái tử và công chúa đây.” Hiên Viên Triệt cong môi nở một nụ cười tàn nhẫn, “Đến lúc đó, phụ vương của các ngươi nhất định sẽ báo thù cho các ngươi….”

“Ngươi….” Đạt Hề Nhiên kinh hoảng, sự tức giận tràn ngập hai mắt gã, “Hiên Viên Triệt, ngươi quá độc ác! Bản cung và Tĩnh nhi đến đây là để giúp ngươi, thế mà ngươi lại đối xử với chúng ta như thế này sao?”

“Từ trước đến nay bản cung chỉ nhìn vào kết quả.” Hiên Viên Triệt híp mắt nhìn qua Đạt Hề Nhiên một cái rồi cất giọng tàn nhẫn. Ngay sau đó, y khoát tay một cái, một đám thị vệ ẩn bí mật nấp gần đó bỗng nhiên xông ra vây chặt lấy bọn họ.

Thái tử Đạt Hề lúc tiến cung cũng không mang theo quá nhiều người, chỉ mang theo hai người bên mình. Một người là quốc sư, một người là tên nam tử thần thâu kia. Tuy rằng khả năng trộm đồ của gã thần thâu này cực cao nhưng võ công thì không được cao lắm. Giờ phút này, Hiên Viên Triệt lại đột ngột ra tay như vậy khiến bọn họ không thể chống đỡ nổi.

“Thái tử, không phải ngươi muốn lấy Tĩnh nhi sao? Tĩnh nhi sẽ gả cho ngươi. Chỉ cần Tĩnh nhi gả cho ngươi thì ngươi sẽ được lưu lại kinh thành, phụ vương cũng sẽ giúp ngươi có được ngôi vị Hoàng đế.” Đạt Hề Tĩnh sợ đến mức toàn thân phát run nhưng đầu óc vẫn tương đối nhanh nhẹn, ả vội vàng ra điều kiện với Hiên Viên Triệt.

“Đúng vậy! Tĩnh nhi nói không sai! Chỉ cần Tĩnh nhi gả cho ngươi thì phụ vương ta nhất định sẽ giúp ngươi đoạt lấy ngôi vị Hoàng đế. Nếu như ngươi giết chúng ta, phụ vương ta cũng không phải là người lỗ mãng, đến lúc đó nhất định sẽ điều tra đến tận cùng.” Đạt Hề Nhiên nghe Đạt Hề Tĩnh nói vậy cũng nhanh miệng tiếp lời.

Gã hiểu suy nghĩ của Hiên Viên Triệt lúc này. Hiên Viên Triệt muốn trai cò cắn nhau ngư ông đắc lợi, muốn châm ngòi chiến tranh giữa vương triều Hiên Viên và vương triều Đạt Hề . Lúc chiến tranh bùng nổ sẽ là lúc Hiên Viên Triệt ra tay đoạt lấy vương quyền. Đến lúc đó nói không chừng cả vương triều Đạt Hề lẫn vương triều Hiên Viên đều ở trong tay y.

Có điều kế hoạch của Hiên Viên Triệt mặc dù có hay nhưng vẫn có phần mạo hiểm. Hiên Viên Triệt là người âm hiểm, ai ai cũng biết rõ điều này. Phụ vương cũng biết rõ cho nên chưa chắc đã tin lời nói của Hiên Viên Triệt. Hơn nữa, nếu đứng trên phương diện của vương triều Hiên Viên, Hoàng đế Hiên Viên tuyệt đối sẽ không làm như vậy. Vì vậy, Hiên Viên Triệt chỉ cần sơ sót một chút thì kế hoạch của y dù có hoàn hảo đến đâu cũng đổ sông đổ bể.

Sâu thẳm trong con ngươi của Hiên Viên Triệt hiện lên tia cười lạnh, lợi hại trong việc này như thế nào y đương nhiên là người biết rõ ràng hơn ai hết. Cho nên vừa rồi y cũng không thực sự muốn giết đám người Đạt Hề Nhiên này, chẳng qua chỉ muốn dọa bọn họ một chút.

“Hoàng thượng khẳng định vẫn muốn cứu Nhu phi trở về, chỉ cần người của Thái tử ở bên cạnh Hoàng thượng nói bóng nói gió, ta tin chắc Hoàng thượng sẽ trúng kế. Đến lúc đó, chúng ta sẽ tìm cơ hội để trừ bỏ Hoàng thượng. Ngươi bây giờ vẫn là Thái tử của vương triều Hiên Viên, chỉ cần Hoàng thượng xảy ra chuyện không may thì Thái tử sẽ được đăng cơ ngay tức khắc. Đến lúc đó, vương triều Đạt Hề chúng ta sẽ ở bên hiệp trợ củng cố thêm cho Thái tử và Thái tử phi.” Đạt Hề Nhiên lại vội vàng nói tiếp.

Nhìn gương mặt âm ngoan của Hiên Viên Triệt, Đạt Hề Nhiên vẫn thập phần sợ hãi. Hiên Viên Triệt quả nhiên là ác độc, nói không chừng y sẽ giết bọn họ thật.

Đôi mắt Hiên Viên Triệt lóe lên tia sáng, khóe môi khẽ nhếch cao, giọng nói của y vẫn lạnh lùng như cũ, “Được, bản cung sẽ tin lời các ngươi thêm một lần nữa. Nếu lần này lại thất bại thì bản cung nhất định sẽ không hạ thủ lưu tình.”

Đạt Hề Nhiên lần này mới nhẹ nhõm thở ra một hơi, “Yên tâm đi, chỉ cần Thái tử có thể làm cho Hoàng thượng chiêu quốc sư vào cung thì hết thảy mọi chuyện đều tốt đẹp.” Gương mặt của Đạt Hề Tĩnh đã vơi bớt vẻ sợ hãi, ả âm thầm thở ra một hơi.

Đôi mắt Hiên Viên Triệt lại nhìn về phía Đạt Hề Tĩnh, nữ nhân này tuy ngu xuẩn, đầu to óc quả nho, lại còn làm hỏng đại sự của y nhưng dù sao ả vẫn là công chúa của Đạt Hề. Cưới ả ta về đối với y mà nói vẫn còn có lợi, còn Mạnh Phất Ảnh kia, y coi như cũng có hiểu biết chút ít về nàng. Nữ nhân đó đã liều lĩnh giúp đỡ cho Hiên Viên Diệp. Nếu y dùng sức mạnh để có được nàng thì nàng nhất định cũng không giúp y, chỉ sợ còn phá hỏng đại sự của y nữa. Y tin năng lực phá hoại của nữ nhân đó cực cao. Hiện tại y đã không thể có được nàng thì phải nhanh chóng tìm cách trừ khử nàng. Như vậy, bây giờ mà kết hôn với Đạt Hề Tĩnh thì cũng không phải là một chủ ý tồi.

“Bản cung sẽ nhanh chóng cưới công chúa vào phủ.” Đôi mắt Hiên Viên Triệt hiện lên ý cười nhưng giọng nói vẫn âm u lạnh lẽo như trước.

Thân mình Đạt Hề Tĩnh trở nên cứng đờ, mục đích lần này tới đây của ả chính là vì muốn có được Hiên Viên Diệp, hơn nữa vừa rồi được chứng kiến bộ mặt âm lãnh ngoan độc của Thái tử thì ả càng không muốn gả cho y. Nhưng bây giờ cho dù trong lòng không muốn nhưng miệng cũng không dám nói ra nửa lời. Ả sợ không cẩn thận lại chọc đến Hiên Viên Triệt.

Đạt Hề Nhiên hơi giật mình, gã lập tức đáp lại ngay, “Như vậy là tốt rồi. Bản cung sẽ nhanh chóng an bài mọi việc.”

Hiện giờ Tĩnh nhi cũng đã đến tuổi thành thân, chỉ cần bọn họ giúp Hiên Viên Triệt đoạt được giang sơn của vương triều Hiên Viên thì lúc đó Tĩnh nhi sẽ là hoàng hậu rồi. Dù Hiên Viên Triệt có âm ngoan đến mức nào thì Tĩnh nhi dù sao thân cũng là công chúa của vương triều Đạt Hề, Hiên Viên Triệt chắc chắn cũng không dám làm gì hại đến Tĩnh nhi.

Đạt Hề Tĩnh ở phía sau Đạt Hề Nhiên hơi níu lấy gấu áo gã. Có điều Đạt Hề Nhiên cũng chẳng thèm để ý đến ả. Về chuyện này gã không thể theo ý của muội muội mà làm loạn lên được.

“Bây giờ bản cung còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.” Hiên Viên Triệt đương nhiên nhìn thấy cử chỉ của Đạt Hề Tĩnh nhưng cũng chẳng thèm để ý, y chỉ trầm giọng nói với Đạt Hề Nhiên.

“Chuyện gì?” Đạt Hề Nhiên hơi sửng sốt, không hiểu lúc này còn chuyện gì quan trọng hơn nữa chứ?

“Bản cung muốn mượn mười tên thị vệ của Thái tử để trừ bỏ một người.” Hiên Viên Triệt híp hai mắt lại, giọng nói tràn đầy sát ý. Nếu y không thể có được nàng thì y sẽ hủy diệt nàng.

“Ai? Hiên Viên Diệp ư?”Đạt Hề Nhiên kinh sợ kêu lên.

Đạt Hề Tĩnh cũng cứng đơ người lại, hai mắt trợn tròn, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

“Nếu trừ khử hắn dễ như vậy thì bản cung còn để cho hắn sống đến ngày hôm nay sao? Bản cung muốn nói tới nữ nhân bên cạnh hắn kìa.” Trong giọng nói âm ngoan của Hiên Viên Triệt có thêm vài phần căm tức. Nhiều năm qua y luôn nghĩ cách ám sát Hiên Viên Diệp không biết đã bao nhiêu lần nhưng tất cả đều không thành công.

“Đúng, giết nữ nhân kia đi! Hôm nay kế hoạch của chúng ta đều là bị hủy trong tay của ả!”Đạt Hề Tĩnh nghe nói ám sát Mạnh Phất Ảnh thì đột nhiên hứng thú, ả lập tức cao giọng nói.

“Nhưng Hiên Viên Diệp và nàng ta cả ngày luôn như hình với bóng, chỉ sợ chúng ta sẽ không có cơ hội ra tay đâu.” Đạt Hề Nhiên bất mãn quét mắt qua Đạt Hề Tĩnh một cái rồi bình tĩnh nói. Chuyện này quá mức mạo hiểm, thành công hay không thành công thì gã cũng không có đường lui. Hiên Viên Triệt đang ép buộc gã, khiến gã không có cách nào thoát khỏi chuyện này.

“Bản cung sẽ nghĩ cách dụ nàng ra ngoài, không để Thái tử phải mạo hiểm một mình đâu. Người của bản cung cũng sẽ hành động. Chẳng qua người của bản cung mang vào trong kinh thành lần này đều không phải những người trung thành nhất cho nên mới thỉnh Thái tử giúp sức. Đến lúc đó, tất cả bọn chúng đều che mặt và không lưu lại người sống. Nếu có chuyện gì xảy ra, bản cung sẽ chịu trách nhiệm, sẽ không làm liên lụy đến Thái tử đâu.” Hiên Viên Triệt há lại không hiểu Đạt Hề Nhiên nghĩ gì, y nhếch miệng tươi cười nhẹ nhàng nói tiếp. Giọng điệu của y lúc này không còn lạnh lẽo như lúc trước mà đã trở nên hòa hoãn hơn rất nhiều.

Những lời này của Hiên Viên Triệt quả thật dễ nghe. Có điều nếu Đạt Hề Nhiên đã ra mặt, hơn nữa lại còn giết một người là Vương phi của Hiên Viên Diệp thì Đạt Hề Nhiên có muốn không liên quan cũng khó. Nhưng lúc này gã cũng không còn sự lựa chọn nào khác, bởi vì lần này gã đến vương triều Hiên Viên là để giúp đỡ Hiên Viên Triệt giành được vương quyền. Hiên Diệp Diệp đã bắt đầu nghi ngờ gã nên hiện giờ gã cũng chỉ còn cách đi theo Hiên Viên Triệt đến cùng.

Hơn nữa, kế hoạch hoàn mỹ của bọn họ ngày hôm nay cũng chính là bị hủy trong tay của nữ nhân kia. Nếu nữ nhân đó còn tồn tại thì kế hoạch sau này của bọn họ nhất định sẽ còn gặp nhiều phiền toái. Vừa rồi ở trên đại điện, nếu không phải do nàng ta nói ra nói vào thì có lẽ Hoàng thượng đã đồng ý cho quốc sư vào cung để khởi động vòng Càn Khôn rồi.

“Được, bản cung đồng ý với kế hoạch của ngươi.” Hai mắt Đạt Hề Nhiên hiện lên vẻ tàn độc, gã trầm giọng nói với Hiên Viên Triệt.

…….

Trong Hoàng cung.

Hai mắt Hoàng thượng nhìn chằm chằm vào Càn Khôn Chuyển đặt trước mặt, trong con ngươi dấy lên tia hy vọng. Vật này có thật sự linh nghiệm không?

Thật sự có khả năng xoay chuyển thời gian không?

Thật sự có thể mang Nhu nhi của ta trở về hay không?

“Hoàng thượng.” Một âm thanh dịu dàng êm ái vang lên cắt đứt suy nghĩ của Hoàng thượng. Liễu phi đang từ từ tiến vào.

Sắc mặt Hoàng thượng khẽ trầm xuống, khi nhìn về phía nàng ta, ánh mắt tỏ vẻ hơi bất mãn. Hắn cất giọng nặng nề, “Trẫm đã nói nếu không có lệnh của trẫm thì không cho phép bất cứ kẻ nào được vào đây, nàng tới đây làm gì?”

“Hoàng thượng! Chỉ vì thấy Hoàng thượng quá mức mệt nhọc nên thần thiếp tự nấu ít canh mang tới, kính xin Hoàng thượng dùng một chút ạ!” Thân mình của Liễu phi hơi cứng lại, nàng ta vội vàng cúi đầu tỏ vẻ sợ hãi, “Thần thiếp không có ý quấy rầy Hoàng thượng.”

Hoàng thượng nhíu mày. Nhìn đến bát canh trong tay nàng ta, ánh mắt hiện lên tia sáng, hắn thấp giọng nói, “Cứ để đó đi!”

Mấy ngày nay Hoàng thượng cũng đang suy tính xem nên an bài những nữ nhân trong Hậu cung này như thế nào. Từ sau khi Nhu nhi ra đi, hắn phát hiện bản thân mình đã không còn cảm giác gì đối với những nữ nhân khác. Thậm chí khi nhìn đến những nữ nhân khác, hắn còn cảm thấy thập phần chán ghét và có lỗi với Nhu nhi.

Hiện tại Hoàng thượng thực sự rất muốn đuổi hết những nữ nhân này ra khỏi Hoàng cung, nhưng chuyện này tuyệt đối không phải chuyện nhỏ. Ngẫm nghĩ lại, nếu muốn làm thì thật sự rất khó. Hơn nữa, những nữ nhân kia đã theo hắn nhiều năm nay, thậm chí còn vì hắn mà sinh con dưỡng cái, không thể cứ nói muốn giải tán là giải tán ngay được.

Bình thường Liễu phi luôn là một người an tĩnh và nhu mì nhất, lại cũng chưa từng làm ra chuyện gì sai trái. Từ sau lần đuổi nàng ta ra khỏi Nhu Tâm cung, nàng ta cũng chưa từng dám tự tiện xuất hiện trước mặt hắn một lần nào, giống như một con người đột nhiên biến mất vậy. Cho nên trong lòng Hoàng thượng vẫn có chút áy náy với nàng ta.

Liễu phi nghe Hoàng thượng nói vậy mới ngước mắt lên, nàng ta từ từ đi đến trước mặt Hoàng thượng rồi đem bát canh trong tay đặt lên bàn. Hai mắt khẽ liếc thấy Càn Khôn Chuyển, nàng ta không khỏi sửng sốt, do dự một lúc lâu sau mới dám mở miệng nói, “Hoàng thượng sẽ không tin lời vị quốc sư kia nói để làm Nhu phi quay về đấy chứ ạ?”

Sắc mặt Hoàng thượng lại trầm xuống, trên mặt hiện lên một chút bất mãn, Hắn lạnh lùng hỏi lại, “Đúng thế thì sao?”

“Hoàng thượng, chỉ là thần thiếp lo lắng cho long thể của Hoàng thượng, sợ nếu như ngộ nhỡ xảy ra việc ngoài ý muốn…” Đôi mắt của Liễu phi nhìn thẳng vào Hoàng thượng, khuôn mặt nàng ta tỏ vẻ lo lắng, con ngươi lại càng hiện lên sự sợ hãi, “Thần thiếp thật sự rất sợ, thật sự rất sợ…”

Hoàng thượng sửng sốt nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy quan tâm và sợ hãi của Liễu phi. Sự bất mãn trên gương mặt cũng dần dần biến mất, hắn thở dài một hơi rồi mở miệng nói, “Không có Nhu nhi, trẫm sống cũng chẳng còn ý nghĩa nữa.”

“Hoàng thượng!” Liễu phi nhịn không được mà hô lên, đôi mắt hiện lên tia đau đớn mãnh liệt. Thở dài một hơi, nàng ta không khuyên ngăn Hoàng thượng nữa mà chỉ điều chỉnh lại suy nghĩ rồi nói tiếp, “Mấy ngày nay thần thiếp đều nhìn thấy Hoàng thượng đau khổ, cũng hiểu rõ tình cảm sâu nặng mà Hoàng thượng dành cho Nhu phi là như thế nào. Thần thiếp chỉ muốn an ủi Hoàng thượng nhưng lại không có cách nào thay thế được Nhu phi, cũng không thể nào chia sẻ được nỗi đau khổ với Hoàng thượng…” Trong giọng nói của Liễu phi đã tràn đầy sự đau đớn, hình như còn có chút nức nở.

Yên lặng một chút, nàng ta lại nhìn lên Hoàng thượng, đôi mắt đầy quả quyết, “Hoàng thượng, thần thiếp nguyện ý thay Hoàng thượng đi đưa Nhu phi trở về. Nếu thần thiếp có thể đưa được Nhu phi trở về, Hoàng thượng sẽ vui vẻ, thần thiếp cũng vui vẻ. Nếu thần thiếp không cứu được Nhu phi, lại không có cách nào trở về được thì chỉ hy vọng Hoàng thượng có thể nhớ đến thần thiếp.”

Hoàng thượng không khỏi kinh sợ, đôi mắt nhìn thẳng vào Liễu phi tràn đầy ngạc nhiên và kinh hãi, “Sao trẫm có thể để nàng đi thay trẫm?”

“Hoàng thượng là vua một nước, đất nước một ngày không thể không có vua, Hoàng thượng làm sao có thể mạo hiểm được? Nhưng thần thiếp thì khác. Thần thiếp chỉ là một nữ nhân, một nữ nhân có làm sao thì cũng không ảnh hưởng đến ai cả, cũng không có gì đáng ngại. Thần thiếp chỉ mong làm tiêu tan nỗi buồn của Hoàng thượng.” Liễu phi một mặt thâm tình nói.

“Là trẫm đã khiến nàng phải chịu oan ức.” Hoàng thượng cảm động vô cùng. Trong hậu cung này, tất cả những nữ nhân đều chỉ muốn danh và lợi từ hắn, liệu có mấy người thật lòng với hắn như Liễu phi, thậm chí có thể vì hắn mà sẵn sàng hy sinh bản thân mình?

Hoàng thượng thật không ngờ Liễu phi đối với hắn thâm tình như vậy. Dù sao đây cũng là nữ nhân đã chung chăn chung gối biết bao nhiêu năm, hắn làm sao không cảm động cho được?

“Hoàng thượng đồng ý để thần thiếp đi thay người rồi sao?” Liễu phi nghe Hoàng thượng nói vậy thì trên mặt hiện lên sự vui mừng, nàng ta vội vàng hỏi lại.

“Lúc trước quốc sư kia có nói phải là người hữu duyên mới được. Hơn nữa, trẫm cũng không thể để nàng đi mạo hiểm như vậy.” Hoàng thượng hơi suy tư một lát mới trầm giọng trả lời. Tuy rằng muốn cứu Nhu phi và cũng không có quá nhiều tình cảm đối với Liễu phi nhưng Hoàng thượng cũng không thể vì vậy mà đang tâm để nàng ta hy sinh mạo hiểm.

“Quốc sư cũng đâu biết được ai là người hữu duyên thật sự. Biết đâu, thần thiếp lại chính là người hữu duyên đó thì sao?” Liễu phi vội vàng nói, “ Hoàng thượng hãy để cho thần thiếp thử một chút đi! Vì Hoàng thượng, thần thiếp có thể làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần Hoàng thượng vui vẻ, thần thiếp có chết cũng cam lòng.”

“Haizza, nàng thật là…” Hoàng thượng thở dài một hơi, đôi mắt nhìn Liễu phi tràn đầy cảm động.

“Hoàng thượng nếu không có Nhu phi thì sẽ không vui vẻ. Thần thiếp không muốn nhìn thấy Hoàng thượng ngày nào cũng đau lòng khổ sở. Thần thiếp nguyện ý chấp nhận mạo hiểm.” Liễu phi nhìn ánh mắt cảm động của Hoàng thượng thì trong lòng vui sướng vô cùng, xem ra rốt cuộc Hoàng thượng đã không xua đuổi nàng ta nữa rồi!

“Tâm ý của nàng đối với trẫm trẫm đã hiểu. Có điều chuyện này cần phải suy tính kỹ càng, cứ để sau rồi bàn tiếp đi!” Hoàng thượng rất mâu thuẫn. Một mặt hắn rất muốn cứu Nhu phi, một mặt lại không thể hy sinh Liễu phi. Cho nên hắn muốn tự mình làm việc đó. Nhưng mà trước hết hắn phải an bài mọi chuyện trong vương triều Hiên Viên cho tốt đã.

“Hoàng Thượng…” Liễu phi tình ý dạt dào nhìn Hoàng thượng, trong con ngươi hiện lên ý cười, “Xin Hoàng thượng thành toàn cho thần thiếp! Nhu phi với thần thiếp tình thân như tỷ muội. Thần thiếp mỗi ngày cũng rất thương tâm cho Nhu phi.”

Nhưng mà, chính vì nàng ta càng nói như vậy nên Hoàng thượng càng thêm áy náy, dù sao Hoàng thượng cũng không phải là một người vô tình vô nghĩa.

“Việc này trẫm đã có chủ ý rồi.” Hoàng Thượng than nhẹ một tiếng, giọng nói khá ôn hòa.

“Xin Hoàng thượng uống chút canh nóng này đã ạ!”Liễu phi cũng không dám nói thêm gì nữa mà bưng bát canh trên bàn lên đưa tới trước mặt Hoàng thượng. Lần này Hoàng thượng không đẩy ra nữa, hắn đón lấy bát canh từ từ đưa lên miệng uống.

“Hoàng thượng, đây là canh thần thiếp tự tay nấu, không biết có hợp khẩu vị của Hoàng thượng không ạ?” Liễu phi đứng ở một bên cười khẽ, ánh mắt ngập tràn nhu tình.

“Ừm.” Hoàng thượng thấp giọng trả lời, hai tròng mắt hơi buông xuống ẩn chứa vẻ áy náy. Nếu giải tán hậu cung thì đối với những nữ nhân này đúng là chuyện vô cùng tàn nhẫn.

Liễu phi đứng ở một bên nở nụ cười sáng lạn và hạnh phúc, nhưng sâu thẳm trong con ngươi thì ẩn chứa một vẻ gì đó.

…..

Ngày hôm sau, Mạnh Phất Ảnh vẫn như mọi khi đi theo Hiên Viên Diệp vào triều. Khi Hiên Viên Diệp vào triều thì nàng tới Vĩnh Thọ cung.

Liễu phi và Mị phi hôm nay cùng nhau tới thỉnh an Thái hậu.

“Nha đầu Tinh nhi vừa tới thỉnh an Thái hậu phải không ạ?” Liễu phi đứng phía sau tỏ vẻ lơ đãng cất tiếng hỏi.

“Làm gì có.” Thái hậu hơi ngạc nhiên, bà nghi ngờ hỏi lại, “Hôm nay còn chưa thấy nha đầu kia đâu cả, sao Liễu phi lại nói như vậy?”

“Chẳng là vừa rồi lúc tới đây thần thiếp và Mị phi tỷ tỷ vừa vặn gặp được Tinh nhi, cũng không có chuyện gì đâu ạ.” Liễu phi khẽ lên tiếng rồi mỉm cười.

“Cái gì mà không chuyện gì đâu ạ?” Mị phi tức giận, “Lúc vừa rồi bọn thần thiếp gặp nha đầu đó ở chính điện, bọn thần thiếp còn lên tiếng chào hỏi thế mà nó lại chẳng thèm để ý.” Mị phi vốn là người thiếu kiên nhẫn nên không chịu nổi ấm ức dù chỉ một chút.

“Có thể là do không nghe thấy. Tỷ tỷ, chớ nên tức giận!” Liễu phi ôn nhu khuyên nhủ Mị phi.

“Sao mà không nghe thấy, nha đầu đó rõ ràng còn trừng mắt nhìn lại bản cung.” Mị phi lại càng thêm phẫn nộ, nàng ta tức giận kể lể.

“Có thể do tâm tình Tinh nhi không được tốt, vừa rồi sắc mặt của con bé cũng có vẻ không vui.” Liễu phi hơi nhíu mày, vẻ mặt hiện lên chút lo lắng.

“Ồ, nghe ngươi nói như vậy bản cung cũng nhớ ra, sắc mặt của nha đầu đó không chỉ không tốt mà bộ dạng còn như sắp khóc đến nơi.” Hai tròng mắt của Mị phi trợn lên, làm như giật mình phát hiện ra điều gì. Nghĩ ngợi một lúc, trên mặt càng nhiều nghi hoặc hơn, nàng ta lại lên tiếng nói tiếp, “Thật kỳ quái, sáng sớm tinh mơ như thế này, nha đầu đó không phải đi thỉnh an Thái hậu mà tại sao lại như đi từ hướng này ra? Hơn nữa, theo hướng mà Tinh trở về hình như cũng đâu phải là tẩm cung của con bé?”

Đôi mắt Mạnh Phất Ảnh trầm xuống. Ngay trong buổi bán đấu giá, nàng đã phát hiện Tinh nhi có điều gì đó không bình thường. Không, nói chính xác là rất không bình thường. Vốn dĩ nàng định lát nữa sẽ đi tìm Tinh nhi hỏi thăm, nhưng nghe những lời này của Mị phi thì trong lòng càng thêm lo lắng.

Mị phi tuy là một nữ nhân độc địa nhưng nàng ta không phải là người biết bịa chuyện, cũng không phải là kẻ có tâm kế, cho nên lời nói của nàng ta chắc chắn cũng không phải giả. Hơn nữa, Mị phi cũng chẳng có lý do gì để nói dối về chuyện này.

“Thái hậu, Phất nhi đi xem Tinh nhi thế nào ạ.” Mạnh Phất Ảnh đứng lên lo lắng nói.

“Ừ, con đi đi!” Thái hậu cũng lo lắng cho Hiên Viên Tinh, giọng nói của bà lúc này đã hiện rõ sự lo âu.

“À, vừa rồi bản cung thấy hình như nha đầu đó chạy về phía Hậu hoa viên.” Mị phi nhìn thấy Mạnh Phất Ảnh đứng lên liền vội vàng nói.

Mạnh Phất Ảnh cũng không nói thêm gì nữa, nàng nhanh chân rời khỏi Vĩnh Thọ cung đi về phía Hậu hoa viên.

Đến Hậu hoa viên, quả nhiên nàng nhìn thấy Hiên Viên Tinh đang ngồi giữa những tán liễu rủ, bộ dạng si ngốc. Những nhành liễu rủ che đi gần hết thân mình của Hiên Viên Tinh nhưng Mạnh Phất Ảnh vẫn nhìn ra tâm trạng của nàng ấy.

Giờ phút này, bên cạnh Hiên Viên Tinh không có bóng dáng của cung nữ hay thái giám nào, nàng ấy chỉ ngồi một mình ở đó, bóng dáng tịch liêu lại có phần thiểu não.

Mạnh Phất Ảnh âm thầm thở dài một hơi, nàng đương nhiên có thể hiểu được nút thắt trong lòng Hiên Viên Tinh. Nhưng mà với chuyện này, những người ngoài cuộc như nàng không ai có thể giúp được Hiên Viên Tinh.

Chân bước chậm lại một chút, nàng từ từ đi đến bên cạnh Hiên Viên Tinh. Giờ phút này, nàng không muốn làm kinh động đến Hiên Viên Tinh, bởi vì nàng cũng không biết nên khuyên Hiên Viên Tinh như thế nào.

Tuy rằng bước chân của nàng rất nhẹ nhưng khi đến gần thì vẫn làm kinh động Hiên Viên Tinh. Hiên Viên Tinh hơi ngước mắt lên nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh. Khi thấy nàng, ánh mắt Hiên Viên Tinh hiện lên sự kinh ngạc nhưng sau đó nàng ấy chỉ khẽ cười.

Trong nụ cười đó lại có quá nhiều chua xót, Mạnh Phất Ảnh nhìn thấy mà càng thêm đau lòng.

Mạnh Phất Ảnh rảo bước nhanh hơn. Nhưng vừa tới gần bên cạnh Hiên Viên Tinh thì đột nhiên có một người mặc áo đen từ đâu phi tới đánh ngất Hiên Viên Tinh. Sau đó, gã ôm lấy Hiên Viên Tinh tung người phi thân đi mất.

Sự tình phát sinh quá mức đột ngột, Mạnh Phất Ảnh vô cùng kinh hãi, hơn nữa giờ phút này trong Hậu hoa viên cũng không có quá nhiều thị vệ.

Tốc độ của kẻ kia lại quá nhanh, trong chớp mắt đã bay đi rất xa. Mạnh Phất Ảnh chỉ có thể nhìn thấy bóng hình xa xa của gã.

“Người đâu, mau bắt thích khách! Có kẻ cướp công chúa đi rồi!” Mạnh Phất Ảnh vội vàng hô lên rồi chạy theo. Nàng biết tốc độc của bản thân không thể nào đuổi kịp kẻ kia, chỉ sợ còn gặp thêm nguy hiểm. Nhưng mà nàng bất chấp, nàng không thể trơ mắt nhìn Hiên Viên Tinh bị người ta cướp đi ngay trước mặt mình được.

Mà giờ khắc này, thị vệ còn chưa đuổi tới, nàng dù có như thế nào cũng phải bám sát theo sau.

Hậu hoa viên vốn dĩ đã không có nhiều thị vệ, lúc tới chỗ ở của Hoàng thượng căn bản không được dẫn theo hộ vệ nên Mạnh Phất Ảnh hiện tại có gắng sức kêu to thì cũng phải đợi một lúc lâu đám thị vệ ở nơi khác mới đến.

Mạnh Phất Ảnh vội vàng chạy theo kẻ kia, nhưng tốc độ của gã quá nhanh, nàng chạy được vài bước đã không nhìn thấy bóng dáng gã đâu nữa.

Trong lòng càng thêm sốt ruột, có điều nàng nghĩ Hoàng cung vốn được canh gác hết sức nghiêm ngặt, nếu muốn mang một người ra ngoài cũng không phải chuyện dễ dàng, huống chi lúc này đã kinh động đến cả thị vệ.

Cho nên người kia vẫn còn ở trong Hoàng cung.

Thị vệ nghe thấy tiếng la của Mạnh Phất Ảnh thì vội vàng chạy tới, không nhìn thấy thích khách đâu thì bọn họ không khỏi ngây người.

“Mau cho người đi tìm nhanh lên, có người đem công chúa đi rồi!” Mạnh Phất Ảnh thấy đám thị vệ thất thần thì vội vàng phân phó.

“Vâng ạ!” Đám thị vệ đồng loạt lên tiếng rồi tản ra bốn phía tìm người.

Mạnh Phất Ảnh cũng đi tìm. Công chúa bị cướp đi là một chuyện lớn. Có thể làm gì thì nàng sẽ làm.

Lúc này Hoàng thượng còn đang lâm triều, đương nhiên không có ai dám quấy rầy.

Mạnh Phất Ảnh vẫn luôn đi theo thị vệ tìm kiếm, sự việc phát sinh quá nhanh, nàng cũng không dám hành động đơn độc. Có thị vệ bên người thì an toàn hơn.

“Ở bên kia.” Một thị vệ đột nhiên hô lên. Mọi người nhìn theo hướng người đó chỉ thì quả nhiên nhìn thấy một người mặc áo đen. Gã đang ôm Hiên Viên Tinh, bộ dạng như muốn lao ra khỏi Hoàng cung.

Tất cả thị vệ đều ào ào đuổi theo. Khinh công của người mặc áo đen kia xem ra cực cao, chỉ vài cái lên xuống đã tạo ra một khoảng cách rất xa. Những thị vệ kia đương nhiên tiếp tục đuổi theo. Lúc này chỉ còn lại một mình Mạnh Phất Ảnh.

Cũng may thị vệ trong Hoàng cung khá nhiều, nhóm này vừa đi đã có một nhóm khác chạy đến bảo hộ nàng. Nhưng sau đó lại phát hiện người mặc áo đen ôm Hiên Viên Tinh kia chạy vòng vòng một hồi lại quay về trước mặt bọn họ.

Những thị vệ kia hoàn toàn kinh sợ. Công chúa đang nằm trong tay người nọ nên đương nhiên phải cứu công chúa trước, cả đám liền đồng loạt đuổi theo.

Mạnh Phất Ảnh nhíu mày, cảm thấy hình như có điều gì đó không đúng. Hình dáng của người mặc áo đen kia hình như không giống lúc đầu nàng nhìn thấy. Việc này quả thật rất kỳ quái, chỉ sợ cướp công chúa là giả, bên trong còn có một âm mưu khác.

Đang định hét lên thì lập tức có người điểm huyệt nàng, lời nói đến cửa miệng bị buộc phải ngừng lại.

Lập tức, nàng bị người nào đó ôm vào trong lòng. Giờ phút này, những thị vệ kia đều bị tên áo đen dẫn chạy ra xa rồi, người nọ ôm lấy Mạnh Phất Ảnh nhanh chóng ra khỏi cung.