Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 967




Mấy đệ tử nam đó chán chường đi đến phía trước rồi mới dừng lại.

"Đúng thật là xui xẻo, trúng tà rồi, linh thạch sao lại mất hết rồi."

Đệ tử nam Ngoại Môn đó bịt chặt mũi, máu mũi chảy không ngừng khiến cả người hắn đều rất thảm hại.

Hắn nhập môn lâu như vậy mà chưa từng xui xẻo như hôm nay, việc khiến hắn khó hiểu là hắn vẫn không biết linh thạch của mình rốt cuộc là đã đi đâu.

Trước đó nghi ngờ nữ đệ tử kia nhưng sau đó bản thân hắn nghĩ lại cũng không thể nào, tiểu sư muội đó có đôi mắt ngây thơ tựa như chú nai con, vừa nhìn thì đã khiến người ta không khỏi muốn thương yêu, không thể nào là nàng ta giở trò.

"Sư huynh, việc này khoan tính toán đã, dù gì cũng phải hoàn thành việc mà sư phụ dặn dò trước. Đã quá trưa rồi, chúng ta vẫn nhanh đem đan dược bán đi thôi."

Mấy đệ tử Ngoại Môn này đều là thuộc môn hạ của một quản sự Cô Nguyệt Hải tên Đàn Nhất Chân Quân.

Đàn Nhất Chân Quân vốn là đệ tử môn hạ của Nguyệt Phong Nguyệt trưởng lão, vì biết một chút tài nghệ luyện đan nên được Nguyệt trưởng lão phái đến Ngoại Môn phụ trách luyện chế đan dược.

Hắn ỷ vào sư phụ mình là Nguyệt trưởng lão, lại biết luyện đan nên trong đám quản sự của Ngoại Môn vẫn luôn tự cho mình cao thâm, đệ tử dạy dỗ ra cũng đều có đủ tính khí của hắn, người nào cũng toàn xem thường người khác.

Dựa theo quy tắc của Ngoại Môn, quản sự là không thể lợi dụng chức quyền mà mưu lợi cho mình, càng không thể tự ra mặt buôn bán đan dược.

Nhưng Đàn Nhất Chân Quân ham muốn cái lợi nhỏ, hắn chê bổng lộc trong môn phái không đủ nên vẫn luôn lén sai đệ tử môn hạ lấy danh nghĩa cá nhân để bán đan dược trên chợ phiên tháng.

Tên đệ tử nam Ngoại Môn này vì có chút quan hệ thân thích với Đàn Nhất Chân Quân, vì vậy vẫn luôn rất được Đàn Nhất Chân Quân yêu mến, hắn cũng lén nhiều lần giúp Đàn Nhất Chân Quân buôn bán đan dược.

Lần này, thứ mà Đàn Nhất Chân Quân bảo hắn bán là một loại Tục Mạch Đan bậc bảy.

Loại đan dược này có thể nhanh chóng sửa chữa mạch đứt trong trường hợp người bị trọng thương gân mạch đứt lìa, là thuốc tốt hiếm có, một viên có giá hai mươi viên linh thạch cấp thấp.

Đệ tử Ngoại Môn đó tuy bị đánh vỡ mũi, nhưng vừa nghĩ đến đan dược của mình vẫn còn thì cũng xem như là trong cái rủi có cái may rồi.

Hắn điều chỉnh lại tâm trạng, tùy tiện đứng ở đầu phố bắt đầu bán dược.

Do hắn giúp Đàn Nhất Chân Quân bán thuốc cũng không phải lần một lần hai, giá cả tuy không rẻ nhưng dù gì dược hiệu cũng không tệ, vì vậy cũng có một vài khách quen. Không bao lâu thì có không ít đệ tử Nội Môn và Ngoại Môn đến mua thuốc, một bình mười hai viên đan dược rất nhanh đã bán ra mười viên.

Túi trữ đồ trống rỗng trước đó của hắn rất nhanh lại chứa đầy hơn hai trăm viên linh thạch.

Đúng vào lúc hai viên Tục Mạch Đan cuối cùng định bán ra, bỗng có hai ba đệ tử vội vàng đi tới, hai người đó đang dìu một đệ tử.

Người đó sắc mặt trắng bệch, hơi thở khó khăn, vừa nhìn thì đã bị trọng thương.

"Nghe nói ở đây có Tục Mạch Đan, sư đệ ta vừa nãy mới luyện công không cẩn thận luyện sai hơi thở nên gân mạch bị đứt, rất nguy hiểm. Ta cần một viên Tục Mạch Đan."

Một người trong đó nghe ngóng được gần đây có người đang bán Tục Mạch Đan nên vội vàng chạy tới, định làm ngừng thương thế rồi đưa đi chữa trị.

Thấy có người muốn dùng đan dược cứu mạng, người muốn mua hai viên đan dược còn lại đã tự động nhường lui.

Đệ tử Ngoại Môn đó vừa thấy thì con ngươi xoay tròn.

"Vị sư huynh này, Tục Mạch Đan chỗ ta có, nhưng phải bốn mươi linh thạch một viên."

Hôm nay hắn vô cớ đã mất đi hơn trăm viên linh thạch, thấy mấy người này lại cần đan dược cứu mạng thì nổi lòng tham, định thừa cơ vơ vét một món.

Mấy đệ tử mua đan đó vừa nghe thì vô cùng tức giận.

Nhưng lại nhìn sư đệ đã lành ít dữ nhiều nên chỉ có thể cắn răng gom đủ linh thạch mua đan dược, đút cho đệ tử trọng thương đó.

Ai ngờ sau khi uống đan dược không bao lâu, đệ tử bị thương đó bỗng gào thét điên cuồng một tiếng, tay chân co giật, trong miệng nôn ra bọt trắng, thân thể cứ như chú dê phát bệnh điên vậy, lăn lộn ở trên đất.

"Khốn kiếp! Thứ ngươi đưa cho sư đệ ta là đan dược gì?"

Mấy đệ tử mua đan đó thấy tình hình thì hai mắt đỏ ngầu, túm chặt mấy đệ tử Ngoại Môn đó.

Không chỉ là mấy người đó, mấy người trước đó đã mua đan dược cũng đều vây tới.

Lẽ nào là vậy, nói cái gì mà Tục Mạch Đan, đây rõ ràng chính là thuốc độc.

May mà vẫn chưa uống, nếu thật sự uống rồi chỉ e cũng có một kết cục giống với đệ tử đứt mạch đó.

"Sư… sư huynh, mọi người có gì… từ từ nói… thuốc ta bán là thuốc thật, những thuốc này đều là Tục Mạch Đan mà sư phụ ta… Đàn Nhất Chân Quân luyện ra."

Mấy đệ tử của Đàn Nhất Chân Quân đó thấy tình thế không hay thì muốn chạy trốn.

Lúc này cũng không biết ai ở bên cạnh hét lớn lên một tiếng.

"Đừng tha cho mấy tên bán thuốc giả này, hôm nay chúng có thể lừa người khác thì ngày mai sẽ lừa mọi người. Đánh chết chúng đi, đánh chết những tên cặn bã, tay sai bán thuốc giả này đi."

Giọng nói này tựa như thêm một thanh củi vào ngọn lửa tức giận đang cháy rừng rực của mọi người.

Mọi người không nói lời nào mà xông lên phía trước, vô số nắm đấm từ trên trời giáng xuống tựa như mưa đá vậy.

Mấy đệ tử Ngoại Môn đó căn bản không kịp chạy trốn, đã bị mọi người ấn xuống đất, một trận đấm đá túi bụi, tiếng kêu cứu xin tha càng lúc càng yếu.

"Sư đệ, sư đệ đệ vẫn ổn chứ?"

Mấy đệ tử mua phải "đan giả" đó đang dìu người bị đứt mạch, đau lòng nhức óc.

Đúng vào lúc này, bỗng có một cái tay đưa tới.

"Kẻ nào thế!"

Mấy người chỉ cảm thấy một mùi thơm nhè nhẹ xông vào mũi, có một thiếu nữ xinh đẹp duyên dáng yêu kiều đang ngồi xổm xuống, kiểm tra thương thế của đệ tử đứt mạch.

Thiếu nữ mặc một bộ y phục luyện công màu xanh, giữa eo đeo một mảnh lệnh bài, mắt nàng tựa như trăng non, môi hồng răng trắng tựa như một luồng gió mát mùa hè, khiến người khác nhìn thấy đều cảm thấy rất thoải mái.

Thiếu nữ cũng không trả lời.

Chỉ thấy ngón tay nõn nà của nàng để lên người của sư đệ nhà mình một cách chuẩn xác.

Sư đệ trước đó miệng còn nôn bọt trắng, thân thể lập tức đã thả lỏng ra.

Diệp Lăng Nguyệt lại xoa bóp mấy chỗ huyệt đạo ở tay chân hắn một lượt, đưa một số đỉnh tức màu trắng vào trong gân mạch của đệ tử bị đứt mạch, sửa chửa lại từng sợi gân mạch do hắn tẩu hỏa nhập ma mà đứt lìa.

Sắc mặt của đệ tử đứt mạch cũng hơi khôi phục lại chút huyết sắc, hơi thở cũng đã nhẹ nhàng hơn nhiều.

"Mấy vị sư huynh, vị tiểu sư huynh này chắc không còn gì đáng ngại nữa, các người tìm một cái cáng chuyển đi cẩn thận, đưa hắn đến chỗ dược sư gần nhất, uống một ít đan dược dưỡng gân hộ mạch là được rồi. Đan dược không cần quá tốt, chỉ cần một ít đan dược tam tứ phẩm là được."

Diệp Lăng Nguyệt không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mấy đệ tử Ngoại Môn đó, sau khi hành lễ thì lướt đi rời khỏi đó.

Vị sư muội này đúng thật là xinh đẹp.

Mấy đệ tử Ngoại Môn đó qua một hồi lâu mới hồi phục thần trí.

Mấy người trước đó mua đan dược sắc mặt đỏ ửng, bỗng vỗ vào đầu.

"Còn ngây ra làm gì, mau làm theo đi."

Mọi người lúc này mới tỉnh ngộ, vội làm một cái cáng tạm thời, hùng hùng hổ hổ chạy đi về phía nhà thuốc gần nhất.

Về phần mấy đệ tử đó của Đàn Nhất Chân Quân thì thoi thóp nằm một bên, rên rỉ cả nửa ngày cũng không có ai để ý.