Một người phụ nữ dáng vẻ quản sự đi ra ngoài, bà ta mặc một bộ váy trắng, búi tóc sau đầu, dáng vẻ cũng coi là đoan chính.
"Ta là Tiêu quản sự của Cán Y Phường, sau này các ngươi thuộc bọn ta quản lý. Mấy người các ngươi đều là người mới, tối nay cứ ở lại trước đã. Nếu đã đến Cán Y Phường thì trước hết ta sẽ nói về quy tắc, mỗi tạp dịch của Cán Y Phường mỗi ngày đều phải hoàn thành năm thùng áo quần. Nếu có thể hoàn thành thuận lợi thì một tháng có thể nhận được một linh thạch cấp thấp. Người nào không hoàn thành thì trừ đi ba bữa cơm, không nhận linh thạch. Mồng một và mười lăm hàng tháng, các ngươi có thể nghỉ ngơi."
Linh thạch?
Diệp Lăng Nguyệt bị phân đến Cán Y Phường vốn dĩ còn có hơi bực bội, nàng vẫn đang lo lắng Tiểu Đế Tân có quen hay không.
Nhưng khi nghe đến linh thạch thì vẫn là không khỏi có thêm tâm tư.
Trong Cô Nguyệt Hải lại có linh thạch cấp thấp?
Linh thạch cấp thấp có thể sử dụng như tiền tệ thông dụng ở Thần Giới, trong Cô Nguyệt Hải hình như cũng được coi là tiền tệ lưu thông trực tiếp.
Sau khi Diệp Lăng Nguyệt đến Cô Nguyệt Hải thì đã phát hiện, Cô Nguyệt Hải là một nơi cực kỳ nghịch thiên.
Khoan nói đến linh khí ở đây dồi dào vượt xa so với thế giới bên ngoài, ngay cả đệ tử ở đây cũng mạnh đến mức khiến người ta căm phẫn.
Còn có những quản sự trưởng lão trước mặt này nữa, dường như ai ai cũng đều có tu vi cao thâm hơn cả tu vi của Hỗn Nguyên Lão Tổ.
Bọn họ lợi hại như vậy tại sao vẫn luôn không trực tiếp vào Thần Giới giống như Hỗn Nguyên Lão Tổ.
Cô Nguyệt Hải có hơi khác với Nam Vô Sơn, Dao Trì Tiên Tạ mà Diệp Lưu Vân đã biết, đệ tử trong môn của họ thực lực mạnh hơn xa so với hai phái đó.
Sự xuất hiện của Tử Đường Túc trước đó cũng chỉ là một góc núi băng thôi.
Hơn nữa xem ra người của Dao Trì Tiên Tạ và Nam Vô Sơn cũng không biết thực lực thật sự của Cô Nguyệt Hải.
Thay vì nói Cô Nguyệt Hải là đại tông môn siêu cấp, ở đây càng giống là "thế giới thứ hai" hơn.
Ở lại đây làm tạp dịch, tâm trạng của Diệp Lăng Nguyệt dĩ nhiên không tốt.
Nhưng nghĩ lại, nếu có thể nhận được linh thạch thì đó cũng là thu hoạch bất ngờ.
Đỉnh Linh ở trạng thái ngủ say đã rất lâu rồi.
Nếu có thể nhận được nhiều linh thạch hơn, có lẽ nàng có thể khiến Đỉnh Linh nhanh chóng thức tỉnh.
Ôm lấy ý nghĩ như vậy, Diệp Lăng Nguyệt đã vơi đi vẻ buồn rầu trước đó, cả người cũng trở nên có tinh thần.
Sau khi dặn dò xong, Tiêu quản sự đã dẫn mọi người đi về chỗ ở của họ.
Tạp dịch ở Cô Nguyệt Hải là có cấp bậc thấp nhất, chỗ ở của họ cũng rất đơn sơ.
Mấy gian nhà trệt sơ sài, phảng đá, chăn đệm rách và chiếu cỏ, tiếp theo là giường chung lớn có thể cung cấp cho mười người ngủ chung, thậm chí ngay cả nam nữ cũng không phân ra.
Trên giường chung lớn còn đặt ngay ngắn hai bộ áo mũ mà tạp dịch mặc, là màu xám xanh xấu xí nhất.
Điều kiện như vậy khiến những người mới trước đây ở trong nhà đều được xem là con trời rất bất mãn.
Nhưng bị ánh mắt lạnh lùng của Tiêu quản sự khẽ quét qua thì không ai dám nói nhiều.
Từng người đều mặt ủ mày chau, nhận lấy áo mũ.
"Ngươi tên Diệp Lăng Nguyệt phải không, tình hình của ngươi Phong trưởng lão đã nói với ta rồi, ngươi đi theo ta."
Tiêu quản sự đi đến bên cạnh Diệp Lăng Nguyệt, một mình dẫn nàng ra ngoài.
Diệp Lăng Nguyệt có chút được sủng ái mà lo sợ, các tạp dịch mới khác ai ai cũng nhìn Diệp Lăng Nguyệt một cách ngưỡng mộ.
Tiêu quản sự cứ dẫn Diệp Lăng Nguyệt ra khỏi Cán Y Phường, đến cạnh một khu nhà riêng biệt.
Trong khu nhà có mấy căn nhà tranh nhỏ, có hơi giống với Bắc Trang đơn sơ mà năm xưa hai mẹ con Diệp Lăng Nguyệt ở.
Điều này khiến Diệp Lăng Nguyệt có cảm giác giống như quay trở về lúc ở Diệp gia. Tuy không sánh được với nơi ở của Diệp Lăng Nguyệt lúc ở Đại Hạ, nhưng ở nhà đơn có phòng bếp và còn có phòng ngủ, mao xí.
Trong phòng ngủ cũng trải lên chăn đệm mới sạch sẽ, ngay cả áo tạp dịch cũng mới hơn rất nhiều so với của người khác.
Nhà tuy nhỏ nhưng tiện nghi đầy đủ, so với những giường chung lớn đó mà nói thì không biết tốt hơn gấp bao nhiêu lần.
"Ta nghe nói đệ đệ của ngươi Tiểu Đế Tân được trúng tuyển vào Bích Nguyệt Nhai, hắn tuổi nhỏ nên sau này buổi tối còn cần ngươi chăm sóc. Phong trưởng lão đồng tình hai tỷ đệ ngươi nương tựa vào nhau nên đã sai người chuẩn bị thêm khu nhà nhỏ này. Nhưng chỗ ở là chỗ ở, còn riêng ngươi cũng đừng cho rằng ngươi có thể có bất kỳ đặc quyền gì. Ban ngày việc ngươi phải làm thì đều không thể thiếu việc nào. Ta cũng sẽ không vì ngươi có đệ đệ thiên phú hơn người mà phân biệt đối xử với ngươi."
Tiêu quản sự nói nghiêm túc.
Quả đúng là một người đắc đạo gà chó thăng thiên, Diệp Lăng Nguyệt thầm nghĩ.
Lời Tiêu quản sự nói cũng thật là chính nghĩa hào hùng, nhưng thái độ của bà ấy đối với Diệp Lăng Nguyệt tốt hơn nhiều so với các tạp dịch khác.
Chuyện trong các đệ tử thu nhận lần này đã xuất hiện một đệ tử Ngũ Nguyên Niết Bàn Thể đã truyền khắp toàn bộ Cô Nguyệt Hải.
Đệ tử có thiên phú như vậy, hơn nữa vẫn là một đứa trẻ, bất luận là bái trưởng lão nào làm sư phụ thì tiền đồ đều chắc chắn là không thể giới hạn.
Tiêu quản sự có thể cai quản Cán Y Phường dĩ nhiên cũng là một người tinh ranh, đối xử đặc biệt với Diệp Lăng Nguyệt cũng là hi vọng Tiểu Đế Tân tương lai thăng quan tiến chức thì có thể giúp đỡ bà ấy một chút.
"Đa tạ Tiêu quản sự."
Sau khi tiễn Tiêu quản sự, Diệp Lăng Nguyệt quan sát khu nhà nhỏ một chút, trong lòng rất vừa ý.
Trên người nàng mang theo không ít bí mật, hơn nữa lại có không gian thần kỳ như Hồng Mông Thiên nên cũng thật sự không tiện ở chung với người khác.
"Cũng không biết Tiểu Đế Tân thế nào rồi."
Diệp Lăng Nguyệt như có điều suy nghĩ, lấy ra mảnh Hoàng Lệnh trong lòng.
Bích Nguyệt Nhai, nơi ở của Nội Môn Cô Nguyệt Hải.
Trong phòng chủ quản xa hoa lại không mất đi khí thế, có mấy vị trưởng lão và một trưởng giả tóc xám mặt mày nho nhã đang ngồi.
Phong trưởng lão dẫn theo bốn đệ tử Nội Môn mới thu nhận, trên tay đang bế Tiểu Đế Tân, cung kính đứng ở đó chờ đợi.
Mấy vị này chính là bốn đại trưởng lão Phong, Hoa, Tuyết, Nguyệt của Nội Môn Cô Nguyệt Hải.
Trong đó Phong trưởng lão lý lịch kém nhất, xếp ở cuối cùng.
Trong mấy trưởng lão, người lớn tuổi nhất tầm ngoài chín mươi, người trẻ tuổi nhất nhìn vào chỉ mới hơn ba mươi tuổi, còn vị trưởng giả tóc xám đó tuổi tác hình như ở giữa mọi người, tầm ngoài bảy mươi. Người này chính là chưởng giáo Vô Nhai của Cô Nguyệt Hải.
"Khởi bẩm chưởng giáo, mấy người này chính là đệ tử mới được chọn ra sau khi trải qua sàng lọc nghiêm khắc, mời các vị xem qua."
Phong trưởng lão nói một cách cung kính.
Dứt lời, mấy đệ tử bên cạnh ông ta, đặc biệt là Hồng Minh Nguyệt vội tiến lên trước.
"Bái kiến chưởng giáo và các vị trưởng lão."
Hồng Minh Nguyệt miệng ngọt, là người đầu tiên nói.
Trước đó nàng ta còn cho rằng có thể gặp được Tử Đường Túc, nhưng rất tiếc là không thấy.
Hồng Minh Nguyệt là ai chứ, tuy trong lòng thất vọng nhưng nàng ta rất nhanh đã che giấu đi.
Hồng Minh Nguyệt cũng biết, trong mấy vị này rất có thể có một người sẽ là sư phụ tương lai của nàng ta.
Vốn muốn lấy lòng mấy nhân vật cấp cao của Cô Nguyệt Hải, thu hút sự chú ý của họ đặc biệt là chưởng giáo Vô Nhai, ai ngờ bọn họ gồm cả chưởng giáo Vô Nhai đều không để ý Hồng Minh Nguyệt.
Ngược lại, ánh mắt của họ đều tập trung lên Phong trưởng lão và đứa bé đó ở trên tay ông ấy.
Mấy trưởng lão khác nhìn qua, khi nhìn thấy mặt của Phong trưởng lão thì mấy vị trưởng lão không khỏi mỉm cười.
"Ta nói nè Phong trưởng lão, mặt của ông làm sao thế?"
Thì ra trên gương mặt tựa như khúc gỗ của Phong trưởng lão có thêm rất nhiều vết cào ngắn dài.
Ngay cả đầu tóc thường ngày chải rất kỹ lưỡng cũng bị cào đến rối loạn giống như ổ rơm vậy.