Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 947




Dùng xích sắt quấn chặt quanh eo, Diệp Lăng Nguyệt một tay túm chặt xích sắt, tay còn lại bế chặt Tiểu Đế Tân.

Tiểu Đế Tân dường như cũng cảm nhận được có thể nguy hiểm, hắn không khóc cũng không gây náo, chỉ dùng cái tay nhỏ mũm mĩm ôm chặt cổ của Diệp Lăng Nguyệt.

Mọi người lại đồng tâm hiệp lực đưa xích sắt chậm rãi thả xuống dưới Khe Ngân Hà.

Các đệ tử của Cô Nguyệt Hải bên cạnh há miệng, không nói nhiều, chỉ là trong mắt của mỗi người đều không còn sự khinh thường trước đó nữa.

Họ đã từng hộ tống nhiều chiếc thuyền nhưng đây là đội ngũ duy nhất đồng tâm hiệp lực, không loạn như cát rời, mà tất cả những điều này đều là vì cái người tên Diệp Lăng Nguyệt đó.

Trong Khe Ngân Hà, sóng biển kinh thiên, gió mạnh dữ dội vô cùng ngang ngược.

Chân tay Diệp Lăng Nguyệt bay bổng, càng rơi xuống dưới thì càng có thể cảm nhận được uy lực của Khe Ngân Hà hiểm yếu.

Mười mét, năm mươi mét, một trăm mét, hai trăm mét, cùng với xích sắt thả xuống từng chút một, xích sắt cộng thêm trọng lượng của cơ thể người đang đánh giằng co với gió mạnh sóng dữ.

Nhưng đến khi hai người họ vào sâu đến một nửa Khe Ngân Hà, đại khái là khi cách tám chín trăm mét.

Dưới Khe Ngân Hà, gió mạnh kết hợp với hơi nước đã hình thành một con rồng hút nước dưới đáy nước cực kỳ hiếm thấy, con rồng hút nước đó đã hình thành một xoáy nước khổng lồ.

Lực hút của rồng hút nước vô hạn, chớp mắt cuốn Diệp Lăng Nguyệt và Tiểu Đế Tân vào trong đó, xích sắt trên eo bỗng chốc bị quăng ra.

Hai người cùng bị hút vào trong xoáy nước.

Phía trên dãy núi, mọi người chỉ cảm thấy xích sắt trong tay chìm xuống, dường như có lực lớn gì đó đang kéo, tiếp theo đó xích sắt nhẹ bẫng.

"Không hay rồi, lẽ nào đã gặp phải hải thú?"

Đám người La Y cực kỳ hoảng sợ, nhất thời ai nấy đều nhìn nhau.

"Đều là do các người đã hại chết hai tỷ đệ Lăng Nguyệt." La Y thở gấp, làm ra vẻ định nhảy xuống dãy núi đi kiểm tra, kết quả thì bị mọi người ngăn cản lại.

Khi Diệp Lăng Nguyệt và Tiểu Đế Tân bị rồng hút nước cuốn vào xoáy nước, trong một khoảnh khắc đã sợ hãi, nhưng liền sau đó nàng đã bình tĩnh lại, bởi vì nàng phát hiện bên trong rồng hút nước lại có một pháp trận.

Một luồng ánh sáng màu trắng như tuyết lóe lên, Khe Ngân Hà đã biến mất.

Trước mắt đã xuất hiện một bầu trời ánh nắng rực rõ và một thác nước xinh đẹp, gió mạnh cũng theo đó đã biến mất, bốn bề một vùng chim hót hoa thơm.

Mức nước chênh lệch của thác nước rất lớn, cũng phải cao đến ba bốn trăm mét.

Ở chính giữa thác nước có một mảnh sân trời do đá mài mà thành.

Trên mảnh sân trời có một ông lão nhỏ người lùn mũi đỏ đang đi.

Trước mặt ông lão đang cắm một cây sào tre, ông lão đang nhắm mắt ngủ gật, ngay cả bong bóng cá trên cần câu động đậy hai cái cũng không phát hiện.

Khi Diệp Lăng Nguyệt và Tiểu Đế Tân rơi xuống, "bịch" một tiếng rớt đúng ngay trên người ông lão.

Ông lão đó kêu to lên một tiếng.

"Ui cha, đập chết lão rồi, là cái tên nào không có mắt."

Ông lão mở mắt ra, nổi giận đùng đùng tìm quanh “kẻ hành hung”, ai ngờ mở mắt thì nhìn thấy một đứa bé sơ sinh.

Đứa bé sơ sinh ngồi trên sân trời, cái chân nhỏ khẽ đạp thì đã đá sọt cá của ông ấy vào trong nước.

Nhìn thấy linh ngư mấy ngày nay không dễ gì mới mang lên được, ông lão nhỏ tức đến nghẹn họng, nhưng ông ấy lại không thể nổi giận với một đứa trẻ.

Bên cạnh ông ấy còn có một tiểu nha đầu để tóc mái hai bên đang đứng.

Tiểu nha đầu trông mặt mày cực xinh đẹp, nàng ta vừa đến đây nhưng không lộ ra vẻ lạ lùng quá nhiều, chỉ là âm thầm quan sát một chút, rất nhanh thì đã đưa ánh mắt khóa chặt lên người của ông lão nhỏ.

Nhìn qua, ông lão nhỏ bé này giống với bà lão tóc bạc trước đó, đều là trưởng lão trong Cô Nguyệt Hải.

"Vị lão tiên sinh này, ở đây có phải là Cô Nguyệt Hải?"

Diệp Lăng Nguyệt biết hai chân đã chạm đất mới hiểu ra, hóa ra cái gọi là Khe Ngân Hà căn bản chính là con cọp giấy.

Nó chẳng qua là nhìn trông nguy hiểm, chỉ cần là các đệ tử được chọn có gan đủ lớn, dám nhảy xuống Khe Ngân Hà thì sẽ gặp pháp trận ẩn giấu trong rồng hút nước, tự nhiên sẽ được dịch chuyển vào Cô Nguyệt Hải trong Khe Ngân Hà.

"Ngươi là tuyển thủ vượt qua tuyển chọn lần hai, còn mang theo đứa nhỏ?" Mũi đỏ của ông lão khịt khịt, vẻ tức giận trên mặt hơi thu lại một chút. "Đã chờ mấy ngày mấy đêm, cuối cùng đã chờ được một người. Đi, theo ông già nhỏ tham gia tuyển chọn cuối cùng."

"Lão tiên sinh, ta chỉ là người đầu tiên đến, phía sau còn có người, ông đợi một lát."

"Người khác?"

Ông lão nhỏ nghi ngờ.

"Bọn ta là đi cùng nhau."

Tiểu nha đầu này, có hơi khác đó.

Đệ tử trước đó thuận lợi tiến vào Khe Ngân Hà, trước giờ đều không quan tâm sống chết của người khác, vội vã muốn đi tham gia tuyển chọn cuối cùng.

Diệp Lăng Nguyệt dứt lời, vỗ về Tiểu Đế Tân một chút rồi quay người đi đến cạnh thác nước.

Chỉ thấy một luồng sáng kim lấp lánh, một thanh phi kiếm bay tới. Nàng giẫm lên Thư Kiếm Cửu Long Ngâm bay nhanh lên mấy trăm mét, ở trên đỉnh ngọn thác đã tìm được pháp trận đó, dùng tay kéo mạnh một dây xích sắt ở trong pháp trận.

Trên dãy núi, từ sau khi Diệp Lăng Nguyệt xảy ra chuyện, mọi người đều trầm lặng không nói.

Không có ai rời khỏi, cũng không có ai xuống nữa.

Đúng vào lúc này, xích sắt vốn đã không có chút động tĩnh bỗng nhiên động đậy hai cái.

"Nhìn xem! Xích sắt động đậy rồi! Lăng Nguyệt thành công rồi!"

La Y là người đầu tiên phát hiện tín hiệu của xích sắt, vui mừng kêu lên thất thanh.

"Sẽ không có lừa bịp đấy chứ?"

Còn một vài người đang do dự.

Diệp Lăng Nguyệt nhìn qua yếu đuối, hơn nữa nàng ta còn mang theo đứa nhỏ.

Trước sau khi nàng ta xuống chỉ có một khắc thì đã thuận lợi vượt qua Khe Ngân Hà?

Điểm này khiến họ có hơi hoài nghi.

"Các ngươi không tin thì thôi, ta tin, ta phải xuống dưới." Vừa nãy khi La Y thấy Diệp Lăng Nguyệt, Tiểu Đế Tân xuống dưới thì đã hối hận rồi.

Nàng ta nên dũng cảm hơn một chút, là người đầu tiên xuống.

Trong lòng nàng ta đã chuẩn bị sẵn dự tính xấu nhất, dù hai tỷ đệ Diệp Lăng Nguyệt thật sự đã xảy ra chuyện gì thì nàng cũng phải tìm lại thi thể của họ.

Nói rồi, La Y lập tức kéo xích sắt về, rồi không một chút do dự quấn xích sắt lên người, đi xuống phía đáy Khe Ngân Hà.

La Y dĩ nhiên cũng tiến vào Cô Nguyệt Hải thuận lợi.

Sau khi có tiền lệ Diệp Lăng Nguyệt, Tiểu Đế Tân và La Y, ngày càng nhiều người, hết người này đến người khác đều đi về phía Khe Ngân Hà.

Trên một con thuyền hơn một trăm người, ngoại trừ hai người hi sinh đầu tiên thì hơn một trăm người phía sau cuối cùng đều vượt qua Khe Ngân Hà dù có sợ hãi nhưng không nguy hiểm.

Nhìn dãy núi trống không, mấy đệ tử của Cô Nguyệt Hải dường như có chút nghĩ ngợi.

"Tần sư huynh, xem ra tuyển chọn lần này trong tông môn sẽ thêm không ít huyết dịch mới." Một nữ đệ tử trông rất thanh tú nói.

"Hiện giờ nói thì vẫn còn hơi sớm, ai biết bọn họ cuối cùng có thể ở lại được mấy người. Đừng quên, người chủ trì tuyển chọn cuối cùng của năm nay là Phong trưởng lão kén chọn nhất. Điều kiện chọn đệ tử của ông ấy vẫn luôn cực kỳ nghiêm khắc."

Nam đệ tử đứng đầu đó không cho là phải.

Đối với những đệ tử mới này, hắn không quá để ý, sự tàn khốc của Cô Nguyệt Hải không phải người thường có thể chịu được.

Dứt lời, mấy đệ tử đó không hẹn mà cùng lướt nhanh đi xuống phía dưới dãy núi, phía trước có một con thuyền nhỏ đang chờ họ.