Giao Tiểu Đế Tân cho Diệp Lăng Nguyệt nuôi nấng, đối với công chúa Thanh Phong mà nói chắc chắn là một quyết định rất khó khăn.
Là một người mẹ, trong tình huống đứa con trai không dễ gì mất đi mà có lại được, công chúa Thanh Phong cũng đã từng nghĩ một cách ích kỷ rằng sẽ đưa Đế Tân theo bên cạnh để chăm sóc nên người, bù đắp sự tiếc nuối mà năm xưa bà ấy và Phượng Lan không ở bên Đế Tân trải qua thời thơ ấu.
Nhưng nhìn thấy sự nương tựa của Tiểu Đế Tân với Diệp Lăng Nguyệt lúc nãy, cùng với sự kiên cường mà Diệp Lăng Nguyệt biểu hiện ra thì công chúa Thanh Phong đã do dự.
Gác qua một bên yếu tố con dâu của mình, công chúa Thanh Phong rất yêu thích Diệp Lăng Nguyệt.
Bởi vì họ là cùng một loại người, cùng trải qua gian khổ, hơn nữa không bị đánh bại trong khó khăn.
Bà ấy nhìn ra được, dù Diệp Lăng Nguyệt có hơi chưa thích ứng với sự xuất hiện của Tiểu Đế Tân nhưng sự vui mừng và tình yêu trong mắt cô bé chỉ nhìn qua là thấy rõ ràng.
"Công chúa Thanh Phong, người thật sự đồng ý giao nó cho con à… Nhưng con thậm chí còn không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con." Diệp Lăng Nguyệt liếc nhìn Tiểu Đế Tân, đứa nhỏ ngủ rất thỏa mãn, lông mi dài tựa như cánh bướm hơi rung rung.
Dù là đang ngủ, tay của nó vẫn nắm chặt Diệp Lăng Nguyệt, cứ giống như trong tay nó chính là tất cả của nó.
"Ta tin rằng Tiểu Đế Tân cũng bằng lòng theo con hơn. Ở đây có một số đồ mà Phượng Tân từng dùng lúc nhỏ, đều vẫn còn mới nên con nhận lấy đi. Mấy ngày này ta vẫn sẽ còn ở Hạ Đô, về một số việc chăm sóc trẻ con thì ta sẽ cố gắng hướng dẫn cho con."
Công chúa Thanh Phong nói rồi lấy ra một túi trữ đồ trên người.
Cứ như vậy, việc chăm sóc Tiểu Đế Tân đã đặt lên người của Diệp Lăng Nguyệt.
Chỉ là so với việc dặn dò của công chúa Thanh Phong, điều khiến Diệp Lăng Nguyệt đau đầu hơn là làm sao báo cáo với người Diệp gia về lai lịch của Tiểu Đế Tân, đặc biệt là ông ngoại Diệp Cô bảo thủ nhà nàng.
Chuyện của Tiểu Đế Tân, nàng có thể phải nói thật với vợ chồng Thanh Phong nhưng lại không thể nói với người nhà Diệp gia.
Vừa mới sáng sớm, trong Diệp phủ một loạt tiếng hét tựa như lôi đình.
Trong bán kính vài dặm, mọi người đều nghe thấy giọng nói của lão thái gia, việc khiến các nô bộc ngạc nhiên là người khiến lão gia nổi trận lôi đình lại là Diệp Lăng Nguyệt vẫn luôn rất được lão gia yêu thích.
"Cái gì! Con nói con nhặt được một đứa bé bị bỏ rơi, còn định nuôi nấng nó! Ta nói nè cháu gái ngoan, con đừng có đầu óc hồ đồ, con là một khuê nữ chờ gả chồng sao có thể nuôi nấng trẻ con? Bản thân con cũng vẫn còn là trẻ con đó." Diệp Cô phun ra một ngụm trà trong miệng, mắt trợn tròn giống như cái chuông đồng vậy.
Việc này ra thể thống gì chứ, cháu gái ngoại nhà mình có ra năm cũng chỉ mới mười lăm tuổi, hơn nữa còn chưa kết hôn. Tuổi này mà mang theo một đứa bé sơ sinh nếu mà bị người ta biết thì không hiểu sẽ nói lời ong tiếng ve gì.
"Ông ngoại, con đã nghĩ kỹ rồi, đứa trẻ này có duyên với con, nó lẻ loi một mình con quả thực không thể đành lòng được."
Diệp Lăng Nguyệt chỉ có thể tiện miệng bịa ra lời nói dối.
Nói rằng Tiểu Đế Tân là sáng nay nàng vừa ra khỏi cửa thì ngẫu nhiên phát hiện ở trên bậc cửa của cổng bên.
"Dù là có duyên cũng không thể nuôi nó cả đời được. Cháu gái ngoan, con gái thì danh tiếng rất quan trọng, tuy con và Phượng gia chủ đã định hôn ước nhưng con vẫn phải kiêng dè ánh mắt của người ngoài một chút. Con xem hay là giao đứa bé này cho ta, ta tìm một mẹ sữa có kinh nghiệm để nó gởi nuôi ở Diệp gia. Con yên tâm, với địa vị và thực lực của Diệp gia ngày nay, bảo đảm nó sẽ không chịu chút uất ức nào đâu."
Diệp Cô nói rồi thì muốn sai người bế Tiểu Đế Tân đi.
Do Tiểu Đế Tân cực kỳ dính lấy Diệp Lăng Nguyệt, hầu như là mười hai canh giờ không lúc nào chịu để Diệp Lăng Nguyệt rời khỏi tầm mắt nó.
Diệp Lăng Nguyệt không còn cách nào nên chỉ đành làm một cái sọt tre nhỏ, đặt đứa nhỏ vào trong đó.
Diệp Cô vừa muốn sai người bế nó đi, Tiểu Đế Tân ở trong sọt tre đã thò cái đầu ra, cái tay nhỏ mũm mĩm túm lấy đầu tóc của Diệp Lăng Nguyệt, rõ ràng là không hài lòng Diệp Lăng Nguyệt đã lạnh nhạt với nó lâu như vậy.
Nô bộc đó mới vừa đi lên trước, chuẩn bị bế đi Tiểu Đế Tân, ai ngờ đứa nhóc khẽ vung "móng vuốt nhỏ" không hề khách khí hất tay của nô bộc đó ra.
Không chỉ có thế, con ngươi màu vàng tựa như có ma lực thần bí vậy, trừng mắt với nô bộc đó.
Nô bộc chỉ cảm thấy toàn thân đầu gối bỗng mềm nhũn, quỳ xuống một cách không hề có ý thức.
"Ê ê a a."
Tiểu Đế Tân bĩu môi, tiếp tục nghịch mái tóc dài vừa đen vừa mượt của Diệp Lăng Nguyệt, nghịch rất chi là vui.
Diệp Cô bị hành động của Tiểu Đế Tân dọa sợ rồi, nhìn kỹ lại thì lúc này mới nhìn rõ dáng vẻ của đứa nhỏ.
Vốn tưởng rằng "đứa bé bị bỏ rơi" này sẽ là đứa nhỏ tàn tật dơ dáy, nhưng lúc này vừa nhìn.
Đứa nhỏ trông như châu tròn ngọc sáng, mặt mày xinh đẹp, tuấn tú hơn so với bất cứ đứa bé nào mà Diệp Cô từng gặp. Hơn nữa tuy nó tuổi nhỏ nhưng quanh người lại có một luồng khí thế hoàn toàn tự nhiên.
Ôi chà, đây đâu có phải đứa trẻ bị bỏ rơi bình thường.
Diệp Cô đang lẩm bẩm, càng nghi ngờ hơn về thân phận của Tiểu Đế Tân.
Nhưng với hiểu biết của Diệp Cô đối với cháu gái ngoại nhà mình, sự kín miệng của con bé giống như trai sò ngàn năm vậy, nếu việc mà con bé không muốn nói thì dù có cạy cũng không mở ra được.
"Ông ngoại, người cũng nhìn thấy rồi đó, đứa trẻ này biết lạ, người ngoài ngay cả đến gần cũng khó. Chuyện nuôi dưỡng nó, con đã bàn bạc qua với người của Phượng phủ rồi. Công chúa Thanh Phong cũng định nhận nó làm con trai." Diệp Lăng Nguyệt lựa lời khuyên giải, nói xấu nói tốt cuối cùng đã nói qua chuyện được với Diệp Cô.
Lại mấy ngày trôi qua, chờ đến khi năm cũ âm lịch qua đi.
Tháng giêng sắp đến, công chúa Thanh Phong và Phượng Lan đã rời khỏi Diệp gia. Trước khi đi, bà ấy lại dặn dò Diệp Lăng Nguyệt một vài việc, lúc này mới yên tâm rời đi.
Sau khi công chúa Thanh Phong đi chưa bao lâu, việc Diệp Lăng Nguyệt nuôi dưỡng một đứa trẻ bị bỏ rơi vẫn nhanh chóng truyền khắp Diệp gia.
Dù thân phận của Diệp Lăng Nguyệt hiện giờ ở Diệp gia không hề tầm thường, nhưng ngoài Diệp Ngân Sương và Diệp Lưu Vân có quan hệ tốt nhất với nàng và mấy vị trưởng bối ra, thì có không ít người bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng Diệp Lăng Nguyệt. Chuyện Diệp Cô lo lắng trước đây vẫn xảy ra rồi.
Thậm chí có người nói sau lưng rằng, Tiểu Đế Tân căn bản không phải là đứa trẻ bị bỏ rơi gì cả, mà là con riêng của Diệp Lăng Nguyệt và người khác lén sinh ra.
Lời đồn rơi vào tai của Tiểu Chi Ước, nó còn âm thầm bảo Đại Hoàng đi giáo huấn người tung tin đồn, nhưng việc này vẫn là trị ngọn không trị gốc.
Vả lại, Diệp Cô cũng đã mấy lần hỏi thăm Phượng Tân đã đi đâu.
Để tránh thân thế thật sự của Tiểu Đế Tân lộ ra, Diệp Lăng Nguyệt âm thầm dự tính, cũng đã đến lúc nên rời khỏi Diệp phủ rồi.
Việc này cũng khiến Diệp Lăng Nguyệt càng kiên định quyết tâm, nghĩ cách nhanh chóng khiến Tiểu Đế Tân trưởng thành.
Chỉ là nhất thời nàng cũng vẫn chưa quyết định được sau khi rời khỏi Hạ Đô thì nên đi đâu.
Trong thời gian này, Diêm Cửu vẫn không hề có tin tức.
Sau khi luyện hóa ra Tiểu Đế Tân, Đỉnh Linh tự biết mình đuối lý, hoặc có thể là luyện chế thân xác quả thực là hao tốn quá nhiều linh khí. Đỉnh Linh thời gian này vẫn luôn ở trạng thái ngủ sâu, mặc cho Diệp Lăng Nguyệt có kêu gọi thế nào cũng không tỉnh lại.
Đỉnh Linh không tỉnh giấc, Diệp Lăng Nguyệt cũng không có cách nào khiến Tiểu Đế Tân trực tiếp trưởng thành.
Đúng vào lúc Diệp Lăng Nguyệt khổ sở vì không suy nghĩ ra thì một chuyện bất ngờ đã xảy ra.