Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 937




Thình thịch—

Đó là tiếng tim đập chỉ người mới có.

Tuy tiếng không mạnh nhưng lại giống như một mũi thuốc trợ tim, khiến cho Diệp Lăng Nguyệt trước đó thân tâm đều tổn thương khẽ bừng tỉnh thần thức.

Nàng nhìn Càn Đỉnh một cách dè dặt, muốn nhìn thấy người quen thuộc đó.

Cụm ánh sáng năm màu rất rực rỡ, nàng không thể không nhíu mắt lại, cố gắng nhận rõ.

Nhưng điều khiến nàng thất vọng là nàng không thể nhìn thấy bóng người cao lớn chắn trước người nàng vô số lần đó.

Ngược lại, cụm ánh sáng trong Càn Đỉnh hiện ra một đường nét nhỏ bé.

Lúc Diệp Lăng Nguyệt đang nghi hoặc, Càn Đỉnh "phụt" một tiếng nhả ra một cụm ánh sáng, rớt đúng vào trong lòng Diệp Lăng Nguyệt.

Diệp Lăng Nguyệt chỉ cảm thấy trên cánh tay có luồng xúc giác bóng láng mềm mại, lúc vừa định cúi đầu thì một loạt tiếng khóc của trẻ sơ sinh lanh lảnh, đâm thủng màng nhĩ của Diệp Lăng Nguyệt.

Diệp Lăng Nguyệt lập tức trố mắt, cụm ánh sáng năm màu đó ở trong lòng cuối cùng dần dần tản đi.

Lộ ra gương mặt thật của cái thứ nhỏ bé đang được bao bọc bên trong.

Dưới chân của Diệp Lăng Nguyệt cũng cùng khoảnh khắc đó chui ra vô số dây hoa Tịch Nhan màu xanh.

Lượng lớn hoa Tịch Nhan màu sắc diễm lệ nở rộ cùng lúc vào khoảnh khắc thứ nhỏ bé đó ra đời.

Trong chớp mắt, trong toàn bộ động khoáng không chỉ là màu sắc đa dạng, đồng thời còn nở đầy hoa Tịch Nhan rực rỡ.

Những hoa Tịch Nhan này giống như là hộ vệ trung thành nhất, vây chặt bên cạnh Diệp Lăng Nguyệt và thứ nhỏ bé đó.

Diệp Lăng Nguyệt chưa kịp để ý cảnh tượng thần kỳ hoa Tịch Nhan nở rộ, nàng lúc này đã bị thứ nhỏ bé trong lòng nàng làm cho kinh ngạc rồi.

Đó lại là một đứa trẻ sơ sinh!

Đó là một bé trai xinh đẹp gần như yêu nghiệt, gương mặt mũm mĩm giống như nắm xôi vậy, sờ vào rất mềm.

Mắt phượng nóng bỏng, con ngươi màu vàng kim nhạt, tóc màu đen bóng, môi mỏng màu anh đào nhạt.

Đứa nhóc tuy vừa luyện hóa ra không bao lâu nhưng lại to gan hơn nhiều so với đứa trẻ bình thường, sau khi nó khóc tượng trưng mấy tiếng thì dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm cô gái nhỏ đang bế mình.

Cũng không biết có phải là ảo giác không, Diệp Lăng Nguyệt còn phát hiện khóe miệng của đứa nhóc còn mang theo một nụ cười quen thuộc.

Diệp Lăng Nguyệt cũng nhìn chằm chằm đứa nhỏ.

Nụ cười trên mặt nàng ngưng kết lại từng chút, đến cuối cùng thì tất cả tâm trạng đều trở thành một câu.

"Đỉnh Linh! Ngươi giải thích rõ ràng cho ta, đây rốt cuộc là chuyện gì!"

Nói rõ là luyện hóa thân xác mà!

Thứ luyện ra không phải là Phượng Tân cũng không phải Vu Trọng, mà là một cục bột co lại nghiêm trọng!

Tuy nhiên, Diệp Lăng Nguyệt không thể không thừa nhận, đứa nhóc này trông rất dễ ghét.

Việc này bảo nàng làm sao đây!!!

Không lẽ chớp mắt từ vị hôn thê thành mẹ sữa, chơi dưỡng thành không xong, lại chơi xỏ như vậy.

Nàng rốt cuộc đã nuôi phải Đỉnh Linh gì vậy.

Tiếng rít của Diệp Lăng Nguyệt dọa đến nỗi Đỉnh Linh vèo một tiếng, chui về lại trong lòng bàn tay của Diệp Lăng Nguyệt.

Híc híc, thực ra nó sớm đã muốn nói với chủ nhân rồi. Nó tuy có thể luyện chế thân xác nhưng suy cho cùng vẫn là Đỉnh Linh, thêm vào đó linh thạch không đủ, có thể luyện chế ra một thể hỗn hợp của Phượng Tân Vu Trọng bản mini đã là phát huy vượt quá tiêu chuẩn rồi.

Dĩ nhiên, những lời này đối với một cô gái đã mất hết lý trí, bế đứa trẻ con chạy loạn khắp nơi mà nói rõ ràng là không nói rõ được.

Đỉnh Linh quyết định rồi, nó phải ngủ say một thời gian, một là để trốn tránh tai nạn, hai là lần này nó luyện chế thân xác quả thực cũng đã tiêu hao lượng lớn linh lực. Trong tình huống không có linh thạch bổ sung, nó cần ngủ say một thời gian để tự mình phục hồi.

Đỉnh Linh không nói tiếng nào thì đã ngủ say rồi.

Diệp Lăng Nguyệt giận thì giận, nhưng cuối cùng vẫn là không có cách nào khác mà đi ra khỏi động khoáng.

Bên ngoài động khoáng, Tiểu Chi Ước và Tiểu Ô Nha sớm nghe thấy "tiếng gầm sư tử hà đông" tức giận của Diệp Lăng Nguyệt đã nóng ruột không thể nhẫn nại mà đợi ở đó rồi.

Còn có một vài Tam Túc Điểu Nhân nhiệt tình quá đáng cũng vây quanh đó.

Lúc nhìn thấy Diệp Lăng Nguyệt bế một đứa trẻ sơ sinh ra, Tiểu Chi Ước và Tiểu Ô Nha biết sự tình trước tiên là ngẩn người, rồi nhìn kỹ đứa nhóc trong lòng của Diệp Lăng Nguyệt, hai tên nhóc lại nhìn Diệp Lăng Nguyệt vẻ mặt u ám thì lặng im một cách rất hiểu ý.

Chỉ là những Tam Túc Điểu Nhân đó thì khác.

Họ nhìn thấy Diệp Lăng Nguyệt rồi nhìn bé trai rất xinh đẹp trong lòng nàng, lẩm bẩm trong lòng rằng dám là Nữ Vương đại nhân ở trong động khoáng bảy ngày là để sinh con rồi.

Chỉ là trước khi Nữ Vương đại nhân sinh con sao không thấy bụng to nhỉ, nhưng đứa bé đó xinh đẹp như vậy, xinh y như Nữ Vương đại nhân vậy thì nhất định là con của Nữ Vương đại nhân.

Đám Tam Túc Điểu Nhân tư tưởng đơn giản đều hô lên.

"Chúc mừng Nữ Vương đại nhân, mừng được quý tử."

Mặt của Diệp Lăng Nguyệt dài ra, vừa muốn giải thích thì đứa trẻ trong lòng bỗng nhiên cười "khanh khách", lộ ra mấy cái răng nhỏ chưa mọc hết, vung cái tay nhỏ úc núc cọ vào Diệp Lăng Nguyệt.

Diệp Lăng Nguyệt mềm lòng, thở dài một tiếng, cũng lười giải thích thêm, nàng bế đứa nhỏ rời khỏi Hồng Mông Thiên.

Trong Diệp phủ, vợ chồng công chúa Thanh Phong cũng nóng ruột chờ đợi bảy ngày. Đặc biệt là công chúa Thanh Phong, bà ấy từ sau khi biết được Phụng Tân có cơ hội hồi sinh thì không thiết ăn uống, đứng ngồi không yên, khiến cả Phượng Lan cũng giày vò theo.

"Thanh Phong, nàng ăn chút gì trước đi, trước đó nàng vừa xẻo một miếng thịt, thân thể còn yếu." Phượng Lan khuyên nhủ công chúa Thanh Phong.

Phượng Lan tuy là bản thân cũng lấy một khúc xương cho Diệp Lăng Nguyệt, nhưng ông ấy vẫn có hơi nghi hoặc đối với chuyện Phượng Tân hồi sinh.

Suy cho cùng trên đại lục Thanh Châu chưa từng nghe nói đến có tiền lệ người đã bị hủy hết hồn phách và thân xác hồi sinh lại.

Nhưng ông ấy cũng không muốn nói ra băn khoăn của mình, suy cho cùng tất cả ký thác hiện giờ của thê tử đều ở trên chuyện Phượng Tân hồi sinh này.

"Không, thiếp có dự cảm con trai chúng ta thật sự sẽ sống lại. Thiếp cảm nhận được đứa con đó là một miếng thịt rơi ra trên người thiếp, thiếp cũng cảm nhận được nó sẽ sống lại." Công chúa Thanh Phong đẩy đan dược mà Phượng Lan đưa tới ra, trên mặt tràn trề ánh sáng của bản năng người mẹ.

Chính vào lúc Phượng Lan chuẩn bị khuyên tiếp, cửa “két” một tiếng được đẩy ra.

Công chúa Thanh Phong đứng bật dậy, Phượng Lan cũng nhìn theo qua đó.

Diệp Lăng Nguyệt đi vào, nhưng phía sau nàng không hề có người khác, ngược lại trên tay của Diệp Lăng Nguyệt đang bế một đứa trẻ.

Đây là?

Công chúa Thanh Phong và Phượng Lan đều rất ngạc nhiên.

"Công chúa Thanh Phong, rất xin lỗi."

Diệp Lăng Nguyệt nhất thời không biết nên giải thích thế nào.

Sắc mặt của công chúa Thanh Phong tối sầm lại, Phượng Lan ôm chặt vai bà ấy, nhỏ tiếng khuyên giải an ủi.

Nhưng lúc này, công chúa Thanh Phong để ý đến đứa bé trong lòng Diệp Lăng Nguyệt.

"Con không thể trả cho người một đứa con trai hoàn hảo, vị cao nhân thế ngoại đó chỉ luyện hóa ra… nó thôi." Diệp Lăng Nguyệt đưa đứa bé lên trước.

Đứa bé lúc này đang dùng cái tay mập nhỏ tóm lấy ngón tay của Diệp Lăng Nguyệt để chơi, bỗng thấy một cặp người lạ, đôi mắt lớn chớp chớp, tóm chặt tay của Diệp Lăng Nguyệt không buông.

"Đứa bé này là? Tân… Sao nó lại giống hệt với Tân nhi lúc nhỏ vậy. Phượng Lan chàng mau nhìn đi, đứa bé này."