Khi trong đầu nảy lên ý nghĩ này, Diệp Lăng Nguyệt gần như là nói ra ngoài miệng trong vô thức.
“Đỉnh Linh, nếu ta đưa cho ngươi đủ linh thạch, có phải là ngươi có thể luyện ra được bất cứ thứ gì không. Ngoại trừ đan dược và linh khí, ngươi thậm chí còn có thể luyện chế ra người?”
Diệp Lăng Nguyệt nói rất nóng vội, thoáng chốc cắn phải đầu lưỡi. Máu tươi ngập tràn trong khoang miệng nhưng nàng lại không cảm thấy đau. Dù biết ý nghĩ này của mình rất nực cười, nhưng Diệp Lăng Nguyệt lại không khống chế nổi bản thân.
Tiểu Ô Nha và Tiểu Chi Ước cũng bị lời nói của Diệp Lăng Nguyệt dọa sợ rồi. Nhưng chúng đều đồng thời chọn im lặng. Từ khi lão đại rời khỏi người thân và bằng hữu, chúng vẫn luôn bầu bạn bên cạnh lão đại, cũng là người có thể cảm nhận sâu sắc nỗi đau khổ của lão đại.
Sau khi lão đại tỉnh lại, nhìn vào dường như không có gì, có thể cười nói, nhưng mỗi khi đêm về, nàng đều sẽ nằm ở trên giường mất ngủ, cả đêm không chợp mắt.
Là thú sủng của nàng, chúng không thể làm gì được. Cái đêm quay về Phượng phủ đó, là đêm duy nhất mà lão đại ngủ ngon giấc. Có một số người lúc còn sống có lẽ không cảm thấy là gì nhưng một khi mất đi rồi mới biết quý trọng.
Chàng đã chết mấy ngày rồi. Mỗi một ngày đối với Diệp Lăng Nguyệt mà nói đều là một sự giày vò. Diệp Lăng Nguyệt sốt ruột chờ câu trả lời của Đỉnh Linh, mỗi một khắc đều trở nên vô cùng giày vò. Dù người ngoài sẽ chê cười nàng là kẻ điên, nhưng chỉ cần có một cơ hội thì nàng đều sẽ thử.
Đỉnh Linh lo lắng không yên, sợ rằng mình mà nói không phải thì chủ nhân sẽ đem nó “trả lại hàng”. Nó xoắn xuýt cả nửa ngày, nói với vẻ đáng thương.
“Chủ nhân, yêu cầu của người có hơi khó.”
Nhưng lập tức, nó lại nói với tốc độ nhanh như bay.
“Nhưng cũng không phải là không thể. Đỉnh Linh bọn tôi chia thành ba bậc Linh, Thánh, Tiên, ít nhất phải đạt đến Đỉnh Thánh. Đỉnh Linh có thể luyện đan luyện khí, Đỉnh Thánh có thể luyện sinh linh, Đỉnh Tiên có thể luyện thế ngoại thiên.”
Ý trong lời nói là nó hiện tại vẫn là Đỉnh Linh, luyện sinh mệnh thể đối với nó mà nói thì có hơi khó. Nhưng chờ sau khi nó trở thành Đỉnh Thánh thì có thể luyện hóa sinh mệnh thể rồi. Diệp Lăng Nguyệt có hơi thất vọng, nhưng nàng không từ bỏ hoàn toàn, ít nhất còn có một cơ hội.
“Vậy ngươi đại khái cần bao lâu mới có thể trở thành Đỉnh Thánh?”
“Cái này tùy theo người mà khác nhau. Sự mạnh yếu của Đỉnh Linh có liên quan với ký chủ. Giống như ký chủ của mẫu thân ta là Hồng Mông Phương Tiên, thời gian bà ấy đạt đến Đỉnh Tiên sẽ rất ngắn, đại khái chỉ tốn một ngàn năm.” Đỉnh Linh nói với khẩu khí hâm mộ đố kỵ.
Một ngàn năm đã có thể thành Đỉnh Tiên, luyện hóa ra động thiên phúc địa thế ngoại như Hồng Mông Thiên. Việc này trong gia tộc Đỉnh Linh đã là chuyện vô cùng giỏi rồi. Chỉ đáng tiếc, sinh mạng của Đỉnh Linh có liên quan với ký chủ.
Ký chủ của mẫu thân nó Hồng Mông Phương Tiên cuối cùng cũng không biết vì nguyên nhân gì mà rời khỏi Càn Đỉnh, mang theo cả mẫu thân nó cùng biến mất rồi. Nó cứ như vậy trở thành Đỉnh Linh con không nơi nương tựa. Đỉnh Linh đắm chìm trong hồi ức của mình. Ngay cả Tiểu Chi Ước và Tiểu Ô Nha dùng mắt ra hiệu mà nó hoàn toàn không cảm nhận được.
Lúc Diệp Lăng Nguyệt nghe đến một ngàn năm thì mặt lập tức sa sầm xuống. Phải biết rằng, ngàn năm đối với các Đỉnh Linh mà nói có lẽ chỉ là việc trong nháy mắt, nhưng đối với người tu luyện của đại lục Thanh Châu mà nói thì trừ phi tương lai có thể bước vào Thần Thông Cảnh trở thành Chủ Thần, nếu không sau một ngàn năm đã là bộ xương khô xinh đẹp.
Chưa kể, Diệp Lăng Nguyệt hiện giờ chỉ là một Phương Tôn, muốn đột phá đến Phương Tiên thì không biết phải mất bao nhiêu năm. Lỡ như tu luyện đến lúc tóc trắng xóa rồi luyện sống lại Phượng Tân, chuyện cặp đôi già trẻ này chỉ nghĩ thôi cũng đã khiến người ta e ngại.
Diệp Lăng Nguyệt trầm lặng.
“Ồ, chủ nhân, trên người chủ nhân sao lại có khí tức của yêu nguyên.” Đỉnh Linh bô lô ba la nói một tràng, bỗng nhảy chồm lên, đi quanh một vòng bên cạnh Diệp Lăng Nguyệt cứ như một chú chó nhỏ vậy.
“Yêu nguyên? Đó là thứ gì?”
Diệp Lăng Nguyệt nghi hoặc, mở túi Càn Khôn Tử Kim ra, ngoài tiền của và một số đan dược linh khí ra thì chỉ có một đóa Tịch Nhan Vương cùng với Phụng Lệnh Hoàng Lệnh, thêm đôi Thư Hùng Cửu Long Ngâm.
Sau khi Phượng Tân bị Tứ Phương Phong Ma Trận cưỡng ép trấn áp, thân xác không thể lưu giữ lại. Nhưng Tử Đường Túc vẫn đem đồ vật mà Phượng Tân để lại sau khi chết giao cho Diệp Lăng Nguyệt.Diệp Lăng Nguyệt khó tránh nhìn vật nhớ người, chỉ đành đem chúng cất vào trong túi Càn Khôn Tử Kim.
“Yêu nguyên chính là sự tồn tại lớn mạnh cấp Yêu Vương trở lên, là nguyên thần sau khi tu luyện đến mức độ nhất định mới có thể luyện hóa ra. Yêu Giới thường nói nguyên thần bất diệt, sống mãi không chết.” Đỉnh Linh liếc nhìn đóa Tịch Nhan Vương, không dễ dàng gì mới phát hiện một mảnh khí tức cực kỳ yếu ớt trên đóa hóa của Tịch Nhan Vương.
Trên nhụy hoa của Tịch Nhan Vương lại từ từ xuất hiện một mảnh khí tức nguyên thần cực kỳ yếu ớt tựa như ngọn đèn. Nguyên thần đó chỉ giống như đom đóm, người thường căn bản không thể nhận ra.
“Ôi, nguyên thần này quả thực là quá yếu rồi, nhìn vào giống như sắp tan ra bất cứ lúc nào. Chủ nhân, chúng ta phải nghĩ cách tăng cường mảnh yêu nguyên này.” Đỉnh Linh lo lắng.
Mảnh yêu nguyên này là nguyên thần yếu nhất mà nó từng thấy, giống như là gió vừa thổi qua thì sẽ tan mất vậy. Cũng may, nó vẫn luôn ẩn trốn trong Tịch Nhan Vương, nếu không chỉ sợ sớm đã tan mất rồi.
“Cần làm cách nào, mày cứ nói đi.” Diệp Lăng Nguyệt nói một cách không hề do dự.
“Trước tiên, phải tìm được một nơi mà yêu nguyên từng ở, một số khí tức còn lưu lại ở đó có ích cho việc phục hồi của yêu nguyên. Còn nữa, chính là dùng đỉnh tức để giúp nó cường hóa nguyên thần.”
Theo đề nghị của Đỉnh Linh, Diệp Lăng Nguyệt lập tức đêm yêu nguyên mang về phòng ngủ, cũng chính là nơi mà Phượng Tân đã ở trước đó. May mà lúc Diệp gia bố trí căn nhà này đã không thay đổi quá nhiều. Toàn bộ căn nhà cũng không khác mấy với lúc Phượng Tân ở năm đó.
Sau khi quay về phòng ngủ, mảnh nguyên thần đó có hơi rõ nét hơn một chút so với trước đó. Đỉnh Linh lập tức phóng ra một mảnh đỉnh tức màu trắng. Từ sau khi Đỉnh Linh xuất hiện, đỉnh tức hai màu trắng đen trong Càn Đỉnh cũng hoạt động mạnh hơn lúc trước.
Diệp Lăng Nguyệt lại bất ngờ phát hiện, đỉnh tức màu trắng so với trước đây lại có tác dụng phục hồi nguyên thần. Đỉnh tức màu trắng hòa vào nguyên thần. Ngọn lửa vốn dĩ tựa như ngọn đèn giống như là được rót thêm sức sống vậy. Từ kích thước như con đom đóm lúc đầu, nguyên thần đã lớn bằng đầu ngón tay, cuối cùng từ từ hiện ra hình thái của một người nhỏ.
Thân hình nhỏ nhắn, một bộ áo trắng, nguyên thần chỉ lặng lẽ đứng trên Tịch Nhan Vương, không dính chút bụi nào. Chỉ là nhìn vào hắn không có biểu cảm gì, cứ như cô hồn dã quỷ vậy, lơ lơ lửng lửng. Lúc Diệp Lăng Nguyệt nhìn thấy mảnh nguyên thần đó, không nén nổi bụm chặt miệng, cố nén để bản thân không thốt lên thành tiếng.
Nhưng Tiểu Chi Ước và Tiểu Ô Nha không nhịn được, hai tên nhóc đã vây lên.
“Chít chít!”
“Là Phượng thiếu gia!”
“Là Quỷ Đế!”
Tiểu Ô Nha và Tiểu Chi Ước vẫn đang ở đó tranh chấp ngươi một câu ta một câu.
Diệp Lăng Nguyệt nhìn sững mảnh nguyên thần đó, đáy mắt ngấn lệ.
Thì ra, chàng vẫn luôn ở bên cạnh nàng, chỉ là nàng vẫn luôn không biết. Chả trách tối qua nàng lại ngủ đặc biệt an lòng ở nơi này, thậm chí cảm nhận được có người đang âm thầm nhìn nàng.