Khi tia nắng ban mai đầu tiên chiếu vào phòng, lông mi của Diệp Lăng Nguyệt khẽ rung rung. Nàng đã mở mắt, đã lâu rồi nàng không ngủ ngon như vậy. Trong gian phòng ngủ vương vấn khí tức của Phượng Tân này, trái tim của nàng bình yên chưa từng thấy.
Diệp Lăng Nguyệt ngồi dậy, có hơi không yên tâm nên đi xem thử Tiểu Ô Nha và Tiểu Chi Ước. Hai tên nhóc này đều ngủ rất say.Diệp Lăng Nguyệt cũng không kinh động chúng, nàng đi ra ngoài.
Trong sân vườn sớm tinh mơ, một lớp sương mù lờ mờ mỏng tựa như làn khói. Xa xa có thể nghe thấy một loạt tiếng hét của buổi luyện sớm, chắc là con cháu của Diệp gia đang luyện võ trên sân võ. Diệp Lăng Nguyệt chạy mấy vòng quanh sân vườn, đã ra chút mồ hôi, rồi lại uống một ít Tụ Nguyên Dịch.
Thời gian dường như bỗng chốc quay về lại lúc nàng còn ở Thu Phong Trấn năm đó. Khi ấy, lòng nàng rất chuyên tâm, toàn bộ tâm tư chỉ muốn luyện thành võ học để có một ngày có thể báo thù cho bản thân và mẫu thân. Thời gian hai năm đã trôi qua rồi.
Hồng Phủ đã biến mất. Nàng cũng trở thành Nữ Lãnh Chúa đầu tiên ở Đại Hạ. Những chuyện cũ đã qua đó bây giờ nghĩ lại đối với nàng quả thực là lạ lẫm như vậy. Diệp Lăng Nguyệt trầm ngâm. Bỗng nhiên nhớ lại, nàng đã nhiều ngày không vào Hồng Mông Thiên xem thử rồi.
Hồng Mông Thiên hiện nay không giống như trước đây có thể vứt ở đó tự sinh tự diệt, trong đó còn có một đám Tam Túc Điểu Nhân sinh sống.Sự tồn tại của Tam Túc Điểu Nhân cũng đã nhắc nhở Diệp Lăng Nguyệt, nàng đã không còn là một người cô độc nữa.
Thần thức Diệp Lăng Nguyệt khẽ chuyển động, nàng đã vào Hồng Mông Thiên.
Vốn cho rằng sẽ giống như mấy lần trước, nhìn thấy một cảnh tượng hiền hòa, ai ngờ lần này Diệp Lăng Nguyệt vừa vào Hồng Mông Thiên thì phát hiện có hơi khác thường. Đám Tam Túc Điểu Nhân trước đây thành nhóm thành tốp hoạt động trong vùng đất trống của Hồng Mông Thiên giờ không còn thấy bóng người nào cả. Căn nhà cỏ tranh mà trước đây Ba Đồ dẫn dắt các Điểu Nhân xây dựng xong cũng đều đóng cửa kín mít.
Đi thêm mấy bước, Diệp Lăng Nguyệt đã nhìn thấy mấy tên Tam Túc Điểu Nhân đều có vũ trang đang tuần tra khắp nơi. Khi nhìn thấy Diệp Lăng Nguyệt, mấy tên Tam Túc Điểu Nhân đó lộ ra vẻ vui mừng ngạc nhiên.
“Nữ vương, cuối cùng người đã đến rồi.”
Mấy tên Điểu Nhân này dùng ngôn ngữ không thuần thục lắm, hoa tay múa chân kéo Diệp Lăng Nguyệt chạy đến một gian nhà cỏ tranh trong số đó.
Diệp Lăng Nguyệt vừa vào cửa thì phát hiện trên đầu Ba Đồ quấn dải vải, đang nằm trên giường rên rỉ. Nửa bên cánh của nó đã bị chặt đứt, trên người còn có nhiều chỗ gãy xương. Diệp Lăng Nguyệt vừa thấy thì cực kỳ hoảng sợ.
Ba Đồ bị thương rồi, phải biết rằng Hồng Mông Thiên là hoàn toàn khép kín. Nàng vốn tưởng rằng Tam Túc Điểu Nhân ở đây thì chắc là tuyệt đối an toàn. Nàng vội vàng chữa trị cho Ba Đồ.
Bộ lạc Tam Túc Điểu Nhân không có y sư thật sự, sau khi Ba Đồ bị thương thì chỉ đắp một ít dược thảo đơn giản. Vết thương nặng vẫn chưa khỏi. Sau khi Diệp Lăng Nguyệt chữa trị, sắc mặt của Ba Đồ đã khá hơn rất nhiều. Ý thức cũng minh mẫn hơn không ít.
Diệp Lăng Nguyệt lúc này mới yên tâm hỏi thăm nguyên nhân hậu quả mà hắn bị thương.Hỏi đến thì Diệp Lăng Nguyệt mới biết, trong hơn một tháng qua cũng chính là khi nàng đến Tứ Phương Thành tham gia Thiên Hạ Đệ Nhất Rèn, trong Hồng Mông Thiên đã xảy ra chuyện lạ.
Sau khi Hồng Mông Thiên hấp thu Hỏa Linh và Thổ Linh, quy mô đã mở rộng hơn. Không những diện tích đất trống tăng lên nhiều mà độ dài của khe suối cầu vồng cũng tăng thêm. Thậm chí, khu vực ngoại vi của Hồng Mông Thiên còn xuất hiện một số đất trũng và đồi núi.
Những nơi này bởi vì tinh lực cá nhân của Diệp Lăng Nguyệt có hạn nên dĩ nhiên sẽ không đặt chân vào. Nàng dứt khoát giao cho Ba Đồ để hắn dẫn dắt đám Tam Túc Điểu Nhân đi khai khẩn. Ban đầu, Ba Đồ còn thu hoạch rất khá. Hắn đã phát hiện một số khu mỏ nhỏ và còn có một số dược thảo hiếm.
Khoảng mười ngày trước, Ba Đồ đã nhận được báo cáo của một tộc dân, nói là ở nơi sâu của đồi núi đã phát hiện một chỗ Linh Khoáng Thạch. Ba Đồ đã dẫn tộc dân muốn đến đó khai thác. Ai ngờ khi đến đồi núi lại gặp phải phục kích. Nhiều Tam Túc Điểu Nhân bao gồm cả Ba Đồ trong đó đều bị trọng thương. Ngoài ra, mấy Tam Túc Điểu Nhân trực tiếp bị cướp đi đến nay không rõ tung tích.
“Cái gì? Ngươi nói vùng đồi núi có sinh linh lạ?”
Diệp Lăng Nguyệt nghe mà ngẩn người.
Nàng còn cho rằng Ba Đồ bị thương là kết quả của việc nội chiến vì mâu thuẫn trong nội bộ Tam Túc Điểu Nhân. Nàng tuyệt đối không ngờ được là vì sinh linh trong Hồng Mông Thiên.
Việc này nói ra cũng không trách Diệp Lăng Nguyệt. Suy cho cùng từ sau khi nàng sở hữu Hồng Mông Thiên thì vẫn luôn cho rằng đây là một chốn bồng lai thế ngoại. Ngoài nàng và Tiểu Chi Ước ra thì ở đây không có dân địa phương nào khác.
Nhưng nàng nghĩ lại, lúc đầu khi nàng phát hiện Hồng Mông Thiên, Tiểu Chi Ước không phải sống ở trong đó ư? Nói như vậy thì ngoài Tiểu Chi Ước ra, không loại trừ khả năng còn có sinh linh khác trong Hồng Mông Thiên.
“Ba Đồ, kẻ tập kích ngươi là sinh linh gì vậy? Ngươi có nhìn rõ không?”
“Nữ Vương, Ba Đồ là bị đánh lén. Lúc đó trong đồi núi bỗng nhiên nổi lên một vùng sương mù, ta và mấy thuộc hạ đi mấy bước thì bị sương mù bao phủ. Trong sương mù ta chỉ cảm nhận được một luồng gió lạnh thổi tới, có thứ gì đó va vào phía sau lưng ta. Lúc đó, ta cũng quay đầu lại nhìn nhưng không nhìn thấy gì cả. Sức lực của thứ đó rất lớn. Ta chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân mình đều gãy mấy cái, rồi sau đó thì không còn ý thức nữa.”
Mạng của Ba Đồ lớn, chỉ gãy mấy cái xương thì được mấy tộc nhân cứu về. Nhưng các tộc nhân của Tam Túc Điểu Nhân đi cùng hắn thì không may mắn như thế. Họ hiện giờ không rõ tung tích.
Sau đó, lại có một vài Tam Túc Điểu Nhân gan dạ tiến vào vùng đồi núi đó nhưng không có ai ngoại lệ, hoặc là đột nhiên mất tích, hoặc là bị đánh hôn mê. Điều kỳ lạ là tất cả các Điểu Nhân bị tập kích đều không nhìn thấy dáng vẻ của đối phương. Cứ thường xuyên như thế, các Điểu Nhân đã bắt đầu tung tin đồn rằng vùng đồi núi đó có yêu ma quỷ quái quấy phá. Linh khoáng trong đồi núi cũng được coi là thứ xui xẻo, không ai dám đi hỏi han nữa.
Để đề phòng sinh linh tà ác đó đến làm loạn, các Điểu Nhân đều dừng các công việc hàng ngày, đóng cửa không ra ngoài. Diệp Lăng Nguyệt nghe xong thì suy nghĩ sâu xa. Theo Ba Đồ, sinh linh trong Hồng Mông Thiên có thực lực rất mạnh.
Diệp Lăng Nguyệt nghĩ ngợi rồi tìm Tiểu Chi Ước đến. Suy cho cùng nói về mức độ hiểu rõ thì hiểu biết của Tiểu Chi Ước đối với Hồng Mông Thiên còn hơn xa Diệp Lăng Nguyệt. Nghe trong Hồng Mông Thiên lại xuất hiện sinh linh khác, hơn nữa còn đánh bị thương các Điểu Nhân, Tiểu Chi Ước tức đến mức run cả người.
“Chít chít! (Lão đại, chúng ta đi tiêu diệt tên đó đi, lại dám giở trò ngang ngược trên địa bàn của chúng ta)”
Tiểu Chi Ước vẫn luôn nhận định rằng Hồng Mông Thiên là địa bàn của mình. Bỗng nhiên phát hiện trên địa bàn nhà mình còn có sinh linh khác, hơn nữa còn giả thần giả quỷ nên nó lập tức nổi giận.
Diệp Lăng Nguyệt cũng tán thành cách làm của Tiểu Chi Ước. Nàng dứt khoát dẫn theo Đại Hoàng, Tiểu Ô Nha và cả Tiểu Chi Ước cùng tiến về hướng của đồi núi đó dưới sự dẫn đường của một Tam Túc Điểu Nhân.