Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 926




Trời xui đất khiến thế nào mà Diệp Lăng Nguyệt lại quay về Phượng phủ ngày xưa.

“Lăng Nguyệt, ta nghe nói muội được phong làm Nữ Lãnh Chúa, còn muốn tìm cơ hội đi thăm muội đó. Nói ra cũng trùng hợp, thời gian này biểu tỷ Lưu Vân cũng ở trong phủ. Mấy tỷ muội chúng ta cũng đã lâu rồi không gặp, lần này ta tuyệt đối không thả muội đi. Sao chỉ có một mình muội, ta nghe nói Phượng gia chủ cũng ở cùng muội, sao lại không thấy chàng ta?”

Diệp Ngân Sương vẻ mặt vui mừng. Diệp Lăng Nguyệt thấy dáng vẻ của nàng ấy thì nghĩ rằng người của Diệp gia vẫn chưa biếtcái chết của Phượng Tân.vNàng cười một cách gượng gạo, nói mấy câu cho qua chuyện. Diệp Ngân Sương cũng không hỏi thêm nữa.

Bên cạnh, Đại Hoàng cũng vây lấy Diệp Lăng Nguyệt không ngừng quẫy đuôi. Tiểu Chi Ước giống như năm đó, đứng ở trên đầu của Đại Hoàng, bộ dạng đại ca chỉ điểm giang sơn. Tiểu Chi Ước gặp Đại Hoàng thì lập tức chơi đùa với nhau. Đó gọi là hai huynh đệ tốt. Tiểu Ô Nha nhìn thấy cũng phải ghen tỵ.

Diệp Ngân Sương đón Diệp Lăng Nguyệt vào phủ. Trên đường đi, nàng ta nói liên miên với Diệp Lăng Nguyệt. Diệp gia sau khi chuyển đến Hạ Đô thì rất được Hạ Đế tin tưởng. Sau đảo chính Bắc Thanh, Phượng phủ chuyển ra khỏi Bắc Thanh. Không ít biệt viện ở các nước của Phượng phủ cũng được bán đi tới tấp.

Hạ Đế đã sai người mua lại biệt viện của Phượng phủ, ban cho Diệp gia. Hiện giờ, một đám người của bổn gia Diệp gia đều sống ở Phượng phủ. Diệp Lăng Nguyệt từng đến Phượng phủ mấy lần nên rất rõ bài trí của Phượng phủ, sau khi Diệp gia chuyển vào thì không tiến hành sửa chữa gì lớn.

Chỉ là, Diệp gia chủ Diệp Cô sau khi chuyển vào Phượng phủ thì còn mua lại mấy nhà dân bên cạnh, xây dựng thêm sân luyện võ và phường luyện thiết để cung cấp cho con cháu Diệp gia dùng tu luyện hàng ngày.

“Ông nội, đại bá, cha, mọi người xem ai về rồi này?”

Diệp Ngân Sương vừa vào phủ đệ thì đã lớn tiếng làm ồn lên.

Diệp gia hiện giờ ở Hạ Đô cũng được xem là vọng tộc, nhưng Diệp Ngân Sương vẫn giống như lúc ở Thu Phong Trấn năm đó, tính cách ngay thẳng.Diệp Lăng Nguyệt bị lây sự nhiệt tình của nàng ta, vẻ sầu muộn giữa ấn đường có nhạt hơn một chút.

Ngoài tứ cữu vẫn ở phường luyện thiết ra thì đám người Diệp Cô nghe tin đều đi ra ngoài. Lúc nhìn thấy Diệp Lăng Nguyệt, nếp nhăn đầy mặt của Diệp Cô đều cười đến nỗi dồn thành một đống, giống như một đóa hoa cúc nở rộ.

“Nguyệt nhi, sao con lại trở về rồi, cũng không phái người thông báo cho ông ngoại và mấy cữu cữu của con để bảo người đi đón con.” Diệp Cô chỉ có một đứa cháu ngoại gái là Diệp Lăng Nguyệt, lúc còn nhỏ đã lạnh nhạt với nàng. Từ sau khi Diệp Lăng Nguyệt hồi phục tỉnh táo, Diệp Cô đối với Diệp Lăng Nguyệt có thể nói là yêu thương vô vàn.

Mấy cữu cữu của Diệp Lăng Nguyệt cũng đi lên trước hỏi han ân cần.

“Ông ngoại, đại cữu, nhị cữu, con chỉ là đến Hạ Đô xử lý chút việc, việc xảy ra đột ngột nên không kịp thông báo với mọi người.” Diệp Lăng Nguyệt bị mọi người vây kín. Ai ai cũng xem nàng như là con gấu trúc lớn vậy, ân cần hỏi han, có chút không chống đỡ nổi.

Nàng vốn không phải là người thích náo nhiệt. Thời gian này vì cái chết của Phượng Tân nên tính tình lại càng lạnh lùng hơn một chút. Rời khỏi đám người Diệp Hoàng Ngọc, nàng cũng là không muốn mỗi ngày đều sống không tự tại dưới sự quan tâm của mọi người.

May mà người của Diệp gia không hề biết chuyện của Phượng Tân. Trong mắt mỗi người, lúc nhìn thấy Diệp Lăng Nguyệt cũng đều chỉ có vui mừng, không có thương xót. Điều này ngược lại khiến trong lòng Diệp Lăng Nguyệt thoải mái hơn một chút.

“Đứa trẻ này, sao lại gầy đi nhiều như vậy? Có phải không quen với đồ ăn thức uống ở lãnh địa bên đó? Cũng phải, cái nơi man di đó sao có thể sánh được với Hạ Đô sản vật phong phú. Người đâu, chuẩn bị mấy bàn rượu và thức ăn, để tiểu tiểu thư dùng cơm tẩy trần. Lại nói, cũng sắp đến năm mới rồi, con dứt khoát sau khi xử lý xong việc thì cũng đừng đi nữa, cứ ở Hạ Đô đón năm mới. Mẹ con cũng thật là, chỉ có một đứa con gái là con mà sao nỡ để con chạy đông chạy tây chứ.” Diệp Cô nhíu mày, trách mắng. Ông ấy nghĩ thầm thời gian này nhân lúc cháu ngoại gái ở Hạ Đô, nhất định phải nuôi con bé mập trắng mới có thể cho đi.

Bị Diệp Cô khẽ nhắc nhở, Diệp Lăng Nguyệt mới sực tỉnh, nhớ ra lúc này đã là sắp tới cuối năm rồi, chả trách trong ngoài Hạ Đô đều tràn trề bầu không khí mừng vui cuối năm. Tối đó, trên dưới Diệp phủ thiết yến, dưới sự cưỡng ép của Diệp Cô, Diệp Lăng Nguyệt ăn no rồi mới quay về nơi ở.

Tiểu Ô Nha và Tiểu Chi Ước càng gay go. Một người một thú nhân lúc Diệp Lăng Nguyệt không chú ý đã uống trộm mấy vò rượu mà Diệp Cô cất kỹ, lúc này đã say bí tỉ, ngay cả hơi thở ra cũng đầy mùi rượu. Diệp Lăng Nguyệt trong lúc không biết làm sao, chỉ có thể sai người hầu đưa chúng về nơi ở của mình.

Người phụ trách nội vụ ở Diệp phủ hiện giờ là nhị cữu Diệp Hoàng Thụ của Diệp Lăng Nguyệt. Diệp Hoàng Thụ cũng là người kỹ tính. Ông ấy đưa Diệp Lăng Nguyệt về, nói với nàng rằng khi Diệp gia chuyển đến vào năm trước thì Diệp Cô đã sai người tách riêng một gian nhà để dành lại cho hai mẹ con Diệp Hoàng Ngọc và Diệp Lăng Nguyệt.

Chỉ tiếc là sau khi Diệp Hoàng Ngọc tái giá theo phu quân trấn thủ biên ải, Diệp Lăng Nguyệt lại được phong làm Nữ Lãnh Chúa nên gian nhà vẫn luôn để không. Hôm nay, Diệp Lăng Nguyệt mới về phủ, Diệp Hoàng Thụ đã sai người dọn dẹp lại một lượt.

Khi Diệp Lăng Nguyệt vào căn nhà, không khỏi ngẩn ngơ.

Gian nhà này…

“Không sai, gian nhà này là gian nhà năm đó Phượng gia chủ từng ở.” Diệp Hoàng Thụ không phát hiện vẻ khác lạ trên gương mặt của Diệp Lăng Nguyệt, sai người đưa Tiểu Chi Ước và Tiểu Ô Nha say ngất ngư vào trong, thu xếp ở trong phòng của mỗi người.

“Nhị cữu, cảm ơn người mấy năm nay vẫn luôn chăm sóc hai mẹ con con.” Giọng nói của Diệp Lăng Nguyệt hơi run run.

“Đứa bé ngốc, nói những lời này làm gì, nghỉ sớm chút đi nhé. Ta biết con thích yên tĩnh nên tôi tớ ở gần đây đều lui hết rồi, nếu con cần người thì chỉ cần gọi một tiếng ở ngoài nhà tự sẽ có người đến hầu hạ.” Diệp Hoàng Thụ cười cười rồi rời đi.

Hai mẹ con Diệp Hoàng Ngọc bình thường không ở Hạ Đô. Người hầu già, bà Lưu, của hai mẹ con tuổi tác cũng đã lớn rồi. Toàn bộ gian nhà hiện giờ rất yên tĩnh, bầu bạn với Diệp Lăng Nguyệt chỉ có mấy cái đèn lồng treo trong hành lang uốn lượn.

Diệp Lăng Nguyệt theo trí nhớ đi đến chỗ phòng ngủ của gian nhà. Tay khẽ đẩy nhẹ, ánh đèn ấm áp trong phòng chiếu lên người nàng. Chiếc giường quen thuộc, bài trí quen thuộc. Căn phòng ngủ vốn dĩ thuộc về Phượng Tân không có chút thay đổi nào. Ngay cả hương xông dùng trong phòng cũng là đàn hương mà Phượng Tân hay dùng trước đây.

Diệp Lăng Nguyệt thậm chí có thể nhớ rõ. Ban đầu, khi lần đầu tiên đến Phượng phủ chữa bệnh cho Phượng Tân, chàng ấy chính là nằm trên chiếc giường ở chỗ không xa đó. Thứ duy nhất có thay đổi là đệm chăn trên gường đã đổi thành màu vàng nhạt. Sống mũi cay một hồi, Diệp Lăng Nguyệt nhẹ nhàng sờ qua đồ vật trong phòng.

Vật vẫn như cũ, người đã mất.

Bên ngoài truyền tới một tiếng mõ, Diệp Lăng Nguyệt lúc này mới biết đã vào canh ba. Diệp Lăng Nguyệt thở dài một tiếng. Tâm trạng phức tạp khó mà diễn tả, tiện tay phẩy tắt đèn, mặc nguyên áo nằm lên giường.

Từ sau khi Phượng Tân chết, nàng đã nhiều ngày chưa từng ngủ sâu giấc. Tối nay cũng không biết có phải vì ngủ ở trong phòng ngủ của Phượng Tân không, hay là vì đã uống ít rượu trên buổi tiệc mà nàng cảm thấy mí mặt nặng trĩu. Canh ba qua không bao lâu thì đã ngủ say rồi.

Bên ngoài phòng, gió đêm hiu hiu, Diệp Lăng Nguyệt ngủ rất say. Lúc này, đỉnh ấn màu đen trên tay nàng bỗng nhảy mạnh.