Thấy chủ nhân nhà mình lo lắng sợ sệt, Ba Ba không nhịn nổi nói.
“Chủ nhân, hay là ta lén đến Nhân Giới…” Lời còn chưa nói xong, tiểu minh quân đã đằng hắng một tiếng.
“Đản Đản, cổ họng con khó chịu à? Không sao để mẹ nuôi con châm vài mũi, y thuật của mẹ nuôi con rất giỏi. Mẫu thân mới nhờ bà ấy làm một liệu trình nâng ngực thì đã…” Ba Ba nói một tràng, còn không quên vạch bộ ngực phẳng của mình ra.
Nàng ấy hoàn toàn không nhận ra chủ nhân nhà mình đang nháy mắt ra hiệu với mình.
“Ồ, có hiệu quả hay không thì thử mới biết được.”
Sau lưng, người đàn ông cao lớn xách Ba Ba nhỏ nhắn lên một cách không hề khách khí.
“Y Phật đại nhân, đã lâu không gặp. Xem ra nương tử nhà ta lại tinh nghịch rồi, vẫn xin Y Phật đừng chê trách.” Minh Nhật không để Ba Ba giải thích thêm, không nói thêm lời nào đã xách Ba Ba đi, tiến hành giáo huấn tư tưởng.
Ông quả nhiên vẫn là quá dung túng cô gái nhỏ này rồi. Tính cách vô pháp vô thiên của nàng ấy cũng nên trị rồi. Có lẽ ông ấy nên nghe theo ý kiến của Thần Mẫu, để Ba Ba sinh thêm mấy đứa con, khiến nàng ấy ngày nào cũng bị con cái vây quanh mà thay đổi tính tình.
Ba Ba lúc đầu còn kêu mấy tiếng cứu mạng.Nhưng rất nhanh, giọng nói đã ư ư a a rồi biến mất không nghe thấy nữa, để lại tiểu minh quân và Vân Sênh với vẻ mặt đầy khó xử. Vân Sênh ho hai tiếng. Xem ra, không bao lâu nữa thì tiểu minh quân rất có thể sẽ có thêm đệ đệ hoặc muội muội rồi.
“Mẹ nuôi, người cũng đừng quá lo lắng. Số mệnh của người tên Phượng Tân đó không hề đơn giản, trên Sinh Tử Cương không thể ghi chép toàn bộ. Là phúc thì không phải họa, hắn và tỷ tỷ là bát tự trời sinh tương sinh tương khắc. Loại bát tự này cần phải lâm vào chỗ chết rồi hồi sinh mới có thể phá giải.” Tiểu minh quân nói với vẻ nghiêm túc.
Nghe tiểu minh quân nói vậy, Vân Sênh đang cân nhắc. Tiểu minh quân ra đời ở Minh Cung, lại được Minh Thần truyền thừa, đối với số mệnh sinh tử lại càng thông hiểu hơn so với trưởng bối như bà ấy. Bà ấy vốn là người thông minh lanh lợi, sao lại không nghe ra được chứ. Ý tứ trong lời nói của tiểu minh quân là bảo bà ấy đừng nhúng tay vào chuyện của con gái Lăng Nguyệt và cái chết của Phượng Tân.
Thôi vậy, người và thần không cùng đường, bà ấy chỉ có thể ngoảnh mặt làm thinh, chỉ hi vọng con gái lần này có thể thuận lợi vượt qua kiếp nạn.
Cùng ở Thần Giới, tại Bắc Chi Cảnh lạnh giá thấu xương.
Trong cung điện xây bằng băng tuyết, không có gió lạnh thấu xương như ở bên ngoài, trong Lan điện lại là một vùng ấm áp. Suy nghĩ đến thần phi Lan Sở Sở cơ thể yếu ớt nhiều năm, thần tôn Bắc Chi Cảnh Hề Cửu Dạ đã bố trí nhiều đại trận trong thần điện, duy trì nhiệt độ trong đó.
Thần phi Lan Sở Sở ngồi trước giường quý phi, trong tay cầm một cái kéo đang cắt tỉa một chậu hoa phong lan cành lá xum xuê. Vì Hề Cửu Dạ từng nói, nàng ta xinh đẹp động lòng người, xinh tươi thoát tục tựa như hoa phong lan, vì vậy Lan Sở Sở thích nhất là hoa lan.
Có một thị vệ đang quỳ bên cạnh nàng ta.
“Đã qua mấy tháng rồi, Hỗn Nguyên Lão Tổ vẫn chưa có tin tức ư?”
Lan Sở Sở nói với vẻ có hơi bực mình.
“Tạm thời vẫn chưa có, vả lại Hỗn Nguyên Lão Tổ dạo này không xuất đầu lộ diện, cũng không biết đi đâu rồi.”
Tên thị vệ đó trả lời với vẻ dè dặt.
“Đồ vô dụng, một phàm nhân bình thường cũng không tìm được.”
Lan Sở Sở nhíu mày. Bỗng nhiên trong lòng Lan Sở Sở thắt lại, cái kéo trong tay sẩy tay quẹt qua chậu hoa lan trước mặt. Hoa lan trắng tinh, cành hoa gãy ngang.Loại cảm giác này?
Lan Sở Sở đứng dậy, tim đập dữ dội, nàng ta không thèm để ý đến hoa lan bị cắt hỏng đó, trên mặt lộ ra nụ cười.
Đạo quang phù đó nàng ta tặng cho Hỗn Nguyên Lão Tổ. Quang phù đưa ông ta đi bắt Dạ Lăng Nguyệt đã được dùng lúc nãy rồi. Hơn nữa, luồng Thần Đế Thanh Lôi ẩn giấu bên trong đó cũng đã được kích phát rồi. Nàng ta không yên tâm về Hỗn Nguyên Lão Tổ nên mới âm thầm thiết lập hai luồng Thanh Lôi.
Hỗn Nguyên Lão Tổ chỉ sau khi bắt được Dạ Lăng Nguyệt, dùng xong Thanh Lôi lần thứ nhất mới kích phát Thần Đế Thanh Lôi. Điều đó có nghĩa là Dạ Lăng Nguyệt đã chết rồi?
Trên mặt của Lan Sở Sở lộ ra ý cười.
“Thần phi? Có cần thuộc hạ phái người đi tìm Hỗn Nguyên Lão Tổ về không?”
Tên thị vệ bị dáng vẻ trước thì tức giận sau lại vui mừng đó hù cho sợ khiếp.
“Tin chắc rằng không lâu nữa hắn sẽ quay về thôi, ngươi lui xuống trước đi, nhớ kỹ việc này tuyệt đối không thể để Thần Tôn tứ phương biết.” Lan Sở Sở trong lòng nở hoa, cũng không truy cứu kỹ.
Chỉ là Lan Sở Sở lần này lại dự đoán sai rồi, Hỗn Nguyên Lão Tổ “hoàn thành nhiệm vụ” vẫn mãi không quay về. Sau chuyện của Mạt Thế Yêu Dương, Hỗn Nguyên Tông của một trong chín phái diệt môn trong một đêm, chỉ còn lại một Trần Mộc.
Một mình Trần Mộc căn bản không thể khôi phục Hỗn Nguyên Tông, từ đó Hỗn Nguyên Tông đã được gạch tên trong chín phái. Còn về Trần Mộc, sau đó nhờ sự giúp đỡ của Nhạc Mai, có một phen thành tựu khác thì những việc đó đều đã là việc sau này rồi.
Sau khi thành chủ Tứ Phương dùng thân hi sinh vì đạo, cùng Tứ Phương Sứ phong ấn Mạt Thế Yêu Dương, Long Bao Bao tuân theo lời dặn dò trước khi rời đi của thành chủ Tứ Phương, dưới sự ủng hộ của Tử Đường Túc và Nam Cửu hòa thượng, đã trở thành thành chủ mới của thành Tứ Phương.
Long Bao Bao cũng vì vậy đã trở thành thành chủ trẻ nhất trên đại lục. Việc đầu tiên sau khi hắn trở thành thành chủ chính là chỉnh đốn thành Tứ Phương.
Sau khi Yêu Tỉnh Chi Môn mở ra, trong thành Tứ Phương đã bị phá hoại với các mức độ khác nhau. Ngoài ra, Long Bao Bao còn được cho biết rằng chính vào cái đêm Yêu Tỉnh Chi Môn mở đó, Hồng Minh Nguyệt bị nhốt ở trong nhà lao thành Tứ Phương đã chạy trốn rồi.
Lúc Hồng Minh Nguyệt chạy trốn, còn giết Tần tổng quản và Liệt Húc Dương.Sau khi cốc chủ Tam Sinh Cốc biết tin, đã thông báo hành vi xấu xa của Hồng Minh Nguyệt khắp cả đại lục, rồi lại kết hợp với thành Tứ Phương cùng công bố lệnh truy nã. Từ đó, Hồng Minh Nguyệt đã bị xóa tên khỏi chính đạo của đại lục Thanh Châu.
Sau khi trải qua gần mười ngày, thành Tứ Phương dần dần khôi phục lại trật tự, Tử Đường Túc và Nam Cửu hòa thượng cũng lần lượt rời khỏi thành Tứ Phương. Cho đến khi Tử Đường Túc đã không còn bóng dáng, ở chỗ cổng thành của thành Tứ Phương mới có một thiếu nữ đi ra.
Đó là thiếu nữ sắc mặt có hơi khó hiểu, nhìn tướng mạo thì cũng coi là thanh tú, chỉ là ánh mắt của nàng ta có hơi u ám, toát ra vẻ kín đáo cực kỳ không tương xứng với tuổi tác của nàng ta. Đặc biệt là khi nàng ta nhìn thấy tờ lệnh truy nã đó dán ở cổng thành, thì trong mắt thiếu nữ lóe qua một tia âm độc.
“Lạc Tam Sinh, cái lão già nhà ngươi, ngươi bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa. Chỉ cần Hồng Minh Nguyệt ta còn sống ngày nào thì ta sẽ khiến cho Tam Sinh Cốc không có ai được yên.”
Lạc Tam Sinh tuyệt đối không thể ngờ rằng, Hồng Minh Nguyệt mà hắn muốn truy sát khắp đại lục sau khi trốn thoát khỏi nhà lao cát lại không lập tức rời khỏi thành Tứ Phương. Ngược lại, cô gái Hồng Minh Nguyệt này cũng coi như là cực kỳ khôn ngoan. Sau khi nàng ta trốn thoát thì ẩn núp trong thành Tứ Phương, ở đó mấy ngày một cách dè chừng, âm thầm hấp thu một số tu vi của cao thủ võ học.
Hồng Minh Nguyệt muốn nhân cơ hội này để nhìn Tử Đường Túc thêm một chút. Ngoài ra, Hồng Minh Nguyệt còn muốn tìm cơ hội hại Diệp Lăng Nguyệt. Cho dù là không hại được Diệp Lăng Nguyệt thì khiến cho mấy người bên cạnh nàng ấy gặp họa theo cũng được.
Chỉ đáng tiếc, Diệp Lăng Nguyệt từ sau khi tham gia Thiên Hạ Đệ Nhất Rèn thì bặt vô âm tín, ngay cả Phượng Tân, Tiểu Ô Nha cũng đều không thấy bóng dáng. Hồng Minh Nguyệt lại không biết chuyện của Yêu Tỉnh Chi Môn, khổ sở chờ không có cơ hội nên chỉ có thể thầm hận trong lòng, rời khỏi thành Tứ Phương một cách không cam lòng.