Thấy vẻ mặt vui mừng nhảy nhót của Ba Ba, dường như việc đi Nhân Giới cứ đơn giản giống như một buổi đi đạp thanh vậy, Vân Sênh nhìn thấy không khỏi lắc đầu.
Ba Ba làm ở Thần Giới đã nhiều năm như vậy mà tính cách vẫn y chang như năm đó, ngây thơ lương thiện, làm việc không nghĩ đến hậu quả. Thế nhưng việc đó thì có thể trách ai được, nói đi nói lại còn không phải do hai phu thê họ cùng với Minh Thần nuông chiều ư.
“Ba Ba, ngươi đừng quên, người của Thần Giới không thể tùy tiện vào không gian khác. Ta và Dạ Hồ Ly lần trước đến đại lục Thanh Châu thì đã bị nhân sĩ cố ý tố cáo đến chỗ mấy vị Thần Đế rồi, việc này vẫn còn chưa lắng xuống.” Vân Sênh lắc đầu.
Còn có một chuyện nữa, Vân Sênh không nói rõ.Đó chính là sau khi bà ấy và Dạ Hồ Ly quay về Thần Giới Bát Hoang thì đã phát hiện có người đang theo dõi bọn họ. Nếu đoán không lầm thì người đó chắc chắn là do tên đó của Bắc Chi Cảnh phái tới.
Oan có đầu nợ có chủ, vừa nghĩ đến tên đó đem ân oán của hắn và hai phu thê họ tính lên người của Nguyệt Nhi thì Vân Sênh đã ngập tràn tức giận trong lòng. Kiếp trước của con gái, bà ấy và Dạ Hồ Ly đã sơ suất rồi. Với tính cách Thần Hậu nóng nảy của Ba Ba thì nhất định sẽ xắn tay áo lên trực tiếp xông đến Bắc Chi Cảnh, đại chiến ba trăm hiệp với tên đó của Bắc Chi Cảnh.
Vân Sênh lại nghĩ đến con gái ở kiếp này. Diệp Lăng Nguyệt sinh sống ở đại lục Thanh Châu, có hạnh phúc riêng của nàng ấy. Mẫu thân không có tư cách như bà ấy, quả thực không thích hợp đi quấy rầy cuộc sống của Nguyệt Nhi nữa.
“Lại là quy tắc Thần Giới chết tiệt. Ôi, chủ nhân à, nhưng nếu chúng ta không đến đại lục Thanh Châu thì làm sao biết bên cạnh Tiểu Nguyệt rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Ba Ba mặt chau mày ủ, nhưng ngay lập tức nàng ta nghĩ đến điều gì đó.
“Đúng rồi, chủ nhân, ta có một cách có thể không đến đại lục Thanh Châu lại vẫn có thể biết chuyện của đại lục Thanh Châu. Chúng ta có thể đến Minh Cung, lén xem Sinh Tử Cương.” Ba Ba nảy ra ý tưởng, lại thật sự khiến nàng ấy nghĩ được cách hay.
Tuy đại lục Thanh Châu rất xa xôi, Nhân Giới lại có vô số đại lục. Nhưng chỉ cần là người của Nhân Giới thì sinh tử của họ đều sẽ ghi chép trên Sinh Tử Cương của Minh Giới. Sinh Tử Cương cai quản việc sinh tử. Các thần có thần vị và sinh tử của người ở Nhân Giới thậm chí là linh thú, yêu thú đều không thoát khỏi một cuốn Sinh Tử Cương.
“Đây cũng là một cách, nhưng Sinh Tử Cương là cơ mật lớn nhất của Minh Cung, chỉ có Minh Vương đảm nhiệm chức vụ mới có thể xem được. Nếu ngươi xem trộm thì không sợ Minh Nhật nổi giận ư?”
Vân Sênh và Ba Ba đều có tính cách vô pháp vô thiên. Nhưng đối với vị phu quân đó của Ba Ba, Minh Thần Minh Nhật, mặt lạnh vạn năm thì Vân Sênh vẫn có chút kiêng dè. Nguyên nhân chính là Vân Sênh thân là Y Phật, từng dựa vào y thuật đã cứu vô số sinh mạng.
Hậu quả mà y thuật nghịch thiên này trực tiếp gây ra chính là khiến Sinh Tử Cương của Minh Giới hỗn loạn. Còn từng có một thời gian, y thuật này khiến cho các thư ký của Minh Cung kêu khổ thấu trời. Liên tiếp mấy năm vùi đầu viết lại Sinh Tử Cương, Minh Thần rất tức giận.
Nếu không phải nhờ vào mối quan hệ của Dạ Hồ Ly nhà mình với Minh Thần quá mật thiết, chứ nếu đổi lại là người khác thì đoán chừng Minh Thần sớm đã bắt người qua đó phanh thành tám mảnh rồi.
“Vậy thì có là gì, việc này chúng ta lại không phải mới làm lần đầu.” Ba Ba mặt đầy vẻ không cho là đúng.
Nói ra thì việc lén xem Sinh Tử Cương, thay đổi vận mệnh sinh tử, Ba Ba và Vân Sênh cũng không phải làm lần đầu. Cái gọi là lần một thì lạ lần hai thành quen. Lúc đầu, Tiểu Nguyệt suýt chút nữa hồn bay phách tán, vẫn là Ba Ba lén thu thập hồn phách sắp chết còn lại của nàng ở Thần Giới, rồi nuôi dưỡng mấy trăm năm ở Minh Giới.
Sau việc đó, cũng là Ba Ba lén đi tìm được một thân thể của cô gái ngốc có sinh thần bát tự hoàn toàn trùng khớp với nàng, giúp nàng luân hồi đầu thai. Ba Ba là người có tính cách nói làm là làm. Nàng ta lập tức kéo lấy Vân Sênh lén lẻn vào Minh Cung.
Thời gian này, Minh Vương chắc đang cùng các thuộc hạ của ông ấy thương thảo sự vụ của Minh Giới, trong thư phòng của Minh Cung vừa đúng lúc không có người. Sinh Tử Cương đang đặt ở trong mật thất của thư phòng. Ba Ba quen việc dễ làm, nàng ấy đã mở mật thất.
Ba cuốn Sinh Tử Cương lần lượt biểu thị các chữ “Thiên” “Địa” “Nhân” đang đặt trên bàn làm việc. Ba cuốn này lại được gọi là Thiên Thư Quyển, Địa Thư Quyển và Nhân Thư Quyển. Lần lượt tượng trưng cho đường sinh tử của thần, yêu ma quỷ quái, người.
Chỉ là Thiên Thư Quyển không phải ai cũng có thể xem, chỉ có những Thần Đế lớn mới có thể giở ra đọc. Ngày thường, đến cả Minh Thần Minh Nhật cũng không có cách nào xem được Thiên Thư Quyển.
Thế nhưng, Địa Thư Quyển và Nhân Thư Quyển chỉ cần là thần thì đều có thể lật xem. Tuy nhiên, cụ thể có thể xem được bao nhiêu nội dung, vậy thì có liên quan đến thần lực của Thần mạnh hay yếu, cùng với thực lực của người hoặc yêu ma quỷ quái được xem.
Giống như một số chí tôn Nhân Tộc thực lực lớn mạnh, hoặc là người có năng lực lớn của Yêu Giới thì thậm chí có thể giấu kín sinh tử của bản thân, khiến cho Sinh Tử Cương của cá nhân là một mảng trống.Ba Ba tiện tay cầm Nhân Thư Quyển lên, không tốn bao nhiêu sức lực thì đã tìm được của Diệp Lăng Nguyệt.
“Tuổi thơ ngốc nghếch, thiên thần bảo hộ, năm mười ba tuổi có vận may lớn, số mệnh đào hoa…” Ba Ba nhìn vài cái: “Ôi ôi, chủ nhân, tu vi của ta cũng chỉ có thể xem được đến lúc Tiểu Nguyệt mười bốn tuổi. Hình như nói là những năm gần đây nó sẽ gặp phải tai họa huyết quang, nhưng đều có thể gặp hung hóa cát.”
“Ngươi tìm thêm thử, xem có một thiếu niên tên là Phượng Tân không, hắn là người yêu kiếp này của Lăng Nguyệt.”
Tiềm thức Vân Sênh cảm thấy sự chấn động cực lớn lần này của Sinh Tử Phù có thể sẽ không nguy hại đến bản thân Diệp Lăng Nguyệt, nhưng rất có thể là có liên quan với người bên cạnh nàng ấy.
Dù đã cách một kiếp, nhưng Vân Sênh mang thai mười tháng đã sinh hạ Diệp Lăng Nguyệt, mẹ con cốt nhục kết nối với nhau. Người con gái đó của bà từ sau khi khôi phục lại bình thường thì giống như lúc ở Thần Giới, thông minh lanh lợi. Duy chỉ có về phương diện tình cảm, theo lời của Dạ Hồ Ly, thì hoàn toàn giống hệt với nàng ấy năm đó.
Nói đơn giản hơn chính là không nhạy bén, chậm hơn người khác, sự thất bại về tình cảm ở kiếp trước, Diệp Lăng Nguyệt tuy không còn nhớ nữa, nhưng ở nơi sâu thẳm trong thần hồn nàng thì thực sự vẫn luôn nhớ rất rõ. Là người từng trải, Vân Sênh có thể quả quyết rằng con gái nhà mình đối với chàng thiếu niên đẹp tựa như ngọc đó sớm đã nảy sinh tình cảm sâu đậm. Chỉ là bản thân nó vẫn mãi không phát hiện mà thôi.
“Phượng Tân, ôi, người này thú vị nè… Không đúng, sao hắn lại chết rồi?” Ba Ba vừa kiểm tra đường sinh tử của Phượng Tân, đang chuẩn bị xem thì lại phát hiện số mệnh của Phượng Tân đến năm mười bảy tuổi thì bỗng nhiên gián đoạn rồi.
Trên Sinh Tử Cương viết, thời gian Phượng Tân chết chính là mấy canh giờ trước.
“Cái gì?” Vân Sênh vừa nghe thì cực kỳ hoảng sợ, vội đón lấy Sinh Tử Cương. “Phượng Tân hắn chết rồi? Lẽ nào vừa nãy Sinh Tử Phù trong cơ thể Nguyệt Nhi xảy ra chấn động kịch liệt chính là vì cái chết của Phượng Tân?”
Việc này đã không khó giải thích tại sao trong khoảnh khắc vừa nãy, tâm trạng của Diệp Lăng Nguyệt lại chấn động kịch liệt như vậy. Phượng Tân chết rồi, vậy Nguyệt Nhi lúc này chắc hẳn là sống không bằng chết. Vân Sênh không khỏi ủ ê, trong tay nắm chặt Sinh Tử Cương.
“Ôi, chủ nhân, người khoan đừng buồn, nếu người này thật sự là người mà Tiểu Nguyệt thích, chúng ta có lẽ có thể nghĩ cách tìm lại hồn phách của hắn ở Minh Giới, nghĩ cách để hắn sống lại.” Ba Ba thấy chủ nhân buồn rầu thì trong lòng không nỡ nên vội vàng đề nghị.