Ngay lúc này, một vùng ánh sáng tuyết lập lòe.
Nhạc Mai chỉ thấy phía trước, Diệp Lăng Nguyệt đã đánh đến. Điều khiến Nhạc Mai kinh hãi là Diệp Lăng Nguyệt cũng đã sử dụng Hãn Nguyệt Kiếm.
“To gan, ngươi dám học trộm Hãn Nguyệt Kiếm!” Nhạc Mai vừa thấy thì nổi trận lôi đình, trong lòng dĩ nhiên hiểu rõ Diệp Lăng Nguyệt nhất định là sau khi lấy khắc đá võ học Hãn Nguyệt Kiếm thì đã lén học được.
Diệp Lăng Nguyệt lại cười lạnh lùng. Tay vừa vung lên, nguyên lực trên bảo kiếm trong tay tuôn động không ngừng. Giữa không trung, Hãn Nguyệt Kiếm đột ngột chuyển hướng đánh về phía Nhạc Mai. Cũng là Hãn Nguyệt Kiếm, chỉ là so với Hãn Nguyệt Kiếm của Nhạc Mai thì kiếm pháp của Diệp Lăng Nguyệt thuần thục hơn, khí thế cũng bá đạo hơn.
Kiếm ảnh đầy trời của Nhạc Mai thoáng cái bị Diệp Lăng Nguyệt xoắn nát. Gần như là đồng thời, ngọc thủ của Diệp Lăng Nguyệt khẽ động, Thư Kiếm Cửu Long Ngâm kêu nhỏ một tiếng, biến thành một luồng tuyết ảnh đâm về phía Nhạc Mai.
Đó lại là chiêu thức thứ hai Hãn Nguyệt Kiếm. Vô số bóng kiếm ngưng tụ lại với nhau hình thành một thanh kiếm lớn, ở trên không trung bổ xuống đỉnh đầu Nhạc Mai. Chiêu kiếm đó có vài phần tương tự với chiêu Đế Ngự Cửu Thiên mà năm đó lúc Diệp Lăng Nguyệt gặp Vu Trọng tại hồ Vân Mộng chàng ấy đã sử dụng.
“Đó là kiếm gì vậy? Nó không phải là chiêu thức thứ hai củaHãn Nguyệt Kiếm?” Nhạc Mai rất thuần thục đối với kiếm pháp Hãn Nguyệt Kiếm, vốn định chặn kiếm thứ hai của Diệp Lăng Nguyệt.
Nào ngờ kiếm thứ hai Hãn Nguyệt Kiếm của Diệp Lăng Nguyệt lại không giống với chiêu mà Nhạc Mai nghĩ.
“Kiếm là chết, kiếm này tên là Đế Ngự Lưu Quang.”
Ánh mắt Diệp Lăng Nguyệt lạnh lùng.
Một kiếm đó rơi xuống, kiếm lớn vỡ vụn, biến thành một thác kiếm ánh sáng lấp lánh. Kiếm khí tựa như thác nước chảy nghiêng xuống, đánh Trần Mộc dám đến chi viện cùng với Nhạc Mai ra ngoài, hai người từ giữa không trung rớt xuống.
Ở khoảnh khắc rơi xuống từ giữa không trung, trong mắt của Nhạc Mai tràn đầy vẻ kinh ngạc và không tin. Nàng ta tuyệt đối không ngờ được, Diệp Lăng Nguyệt chỉ mới có mấy ngày ngắn ngủi thì đã học được Hãn Nguyệt Kiếm. Không những sử dụng thuần thục hơn, nàng ta mà còn tận dụng Hãn Nguyệt Kiếm sáng tạo ra chiêu kiếm mới.
Diệp Lăng Nguyệt nắm lấy kiếm, ánh mắt uyển chuyển.Nàng đã lĩnh ngộ ra chiêu kiếm mới, chỉ là người dẫn dắt nàng hiện giờ đang ở đâu? Trong lòng có một cảm giác thất vọng không nói ra được. Nhạc Mai và Trần Mộc vừa rút lui, còn lại chỉ có Nam Cửu hòa thượng.
“Nam Cửu đại sư, ta không muốn động thủ với người.”
Sau khi Diệp Lăng Nguyệt bức lui Nhạc Mai, Nam Cửu hòa thượng đã cản nàng lại.
“Bạn nhỏ Diệp, ngươi cần gì phải khư khư cố chấp. Ngươi biết rõ rằng người bạn tốt đó của ngươi không phải Nhân Tộc. Nếu cứ khăng khăng như thế ngươi sẽ trở thành kẻ địch chung của tam tông. Toàn bộ đại lục Thanh Châu sẽ không có chỗ dung thân cho ngươi đâu.” Nam Cửu hòa thượng chắp tay trước ngực, lắc đầu thở dài.
“Đại sư, chàng là người hay là yêu đối với ta mà nói không hề quan trọng, ta chỉ biết chàng là vị hôn phu của ta.” Diệp Lăng Nguyệt ánh mắt kiên định. Lúc nàng nói chuyện, thanh Thư Kiếm Cửu Long Ngâm đó trong tay vang lên tiếng xôn xao.
Bóng kiếm nhoáng một cái rời khỏi tay, đánh về phía Nam Cửu hòa thượng. Nam Cửu hòa thượng cũng biết sự lợi hại của Cửu Long Ngâm đó. Ông ta kết ấn trong tay, một phật ấn chữ “Vạn” chắn ngang phía trước.
Nhưng đúng vào lúc này, Diệp Lăng Nguyệt đột nhiên thu kiếm. Sau lưng Nam Cửu hòa thượng, Hỗn Nguyên Lão Tổ đột nhiên xuất hiện cắp lấy thân thể Vu Trọng, giống như đại bàng lên xuống mấy cái rồi bỏ trốn mất dạng.
“Đại sư, xin lỗi nhé.” Diệp Lăng Nguyệt giẫm lên Thư Kiếm Cửu Long Ngâm, khẽ lướt đi.
Nam Cửu hòa thượng lúc này mới biết. Diệp Lăng Nguyệt lại dùng kế điệu hổ ly sơn, giả vờ đối chiến nhưng thực ra là để cho Hỗn Nguyên Lão Tổ âm thầm ra tay. Nam Cửu hòa thượng tự biết mắc lừa nên hối hận không thôi, vội vàng đuổi theo.
Hỗn Nguyên Lão Tổ tuân theo mệnh lệnh của Diệp Lăng Nguyệt, cứu được thân xác của Vu Trọng, hạ xuống mấy cái thì đã đến ngoài cổng núi của Hỗn Nguyên Tông.
Thế nhưng lúc này ở phía trước lại đột nhiên xuất hiện mấy người, chính là thành chủ Tứ Phương vàTứ Phương Sứ đông tây nam bắc cùng với đám người Long Bao Bao, Long Hòe, Tiểu Chi Ước, Tiểu Ô Nha, Yến Triệt nhất định đòi theo tới.
“Hỗn Nguyên Lão Tổ? Quỷ Đế hắn?” Thành chủ Tứ Phương sau khi quay về thành Tứ Phương, phát hiện trong thành Tứ Phương một vùng hỗn độn, ông ấy sau khi nhận được truyền âm của Tử Đường Túc, biết Mạt Thế Yêu Dương hiện thế thì mang theo Tứ Phương Sứ cùng đuổi đến.
“Phượng đại ca? Sư phụ, kẻ xấu đó đã bắt Phượng đại ca, người mau cứu huynh ấy.” Long Bao Bao đã thấy Phượng Tân, tưởng rằng là Hỗn Nguyên Lão Tổ đã bắt hắn. Nhưng hắn cũng thấy rất kỳ lạ, vì sao Phượng đại ca nhìn thấy bọn họ mà không có chút phản ứng nào, bộ dạng đó giống như là một người chết vậy?
Long Bao Bao phát hiện, Phượng Tân không chỉ không có trả lời mà ngay cả hô hấp cũng đã ngưng rồi, bộ ngực của hắn không có phập phồng.
“Hắn đã chết rồi. Hắn cũng không phải Phượng đại ca của ngươi, hắn là Quỷ Đế Vu Trọng, cũng là luân hồi chuyển thế của Yêu Tổ. Là hắn đã giết An Thất Nương của Hỗn Nguyên Tông nên chưởng môn của Hỗn Nguyên Tông mới tìm đến cửa trả thù. Quỷ Đế trong lúc tức giận đã đồ sát toàn bộ Hỗn Nguyên Tông, mới khiến Hỗn Nguyên Lão Tổ đã ẩn thế từ lâu xuất hiện.”
Thành chủ Tứ Phương cũng không ngờ được, một đời Quỷ Đế Vu Trọng lại sẽ kết thúc. Phượng Tân chính là Vu Trọng? Sự thật này khiến cho Tiểu Ô Nha, Long Bao Bao và Tiểu Chi Ước đều vô cùng khiếp sợ. Bọn họ có thế nào cũng không thể đem Phượng Tân ngày thường ấm áp như nắng ấm và Quỷ Đế Vu Trọng sát danh hiển hách trên đại lục liên hệ với nhau.
Nhưng ngay lập tức, bọn họ lại nghĩ tớitình nghĩa sâu đậm của Diệp Lăng Nguyệt và Phượng Tân. Hai người lại vừa định hôn ước miệng, lúc này Phượng Tân chết rồi vậy thì Diệp Lăng Nguyệt…Nhất là Tiểu Chi Ước, nó vừa nghĩ tới lão đại lúc này nhất định đang trong nước sôi lửa bỏng, mà bản thân lại bất lực thì rất phiền muộn.
Đúng vào lúc thành chủ Tứ Phương nói, bỗng giữa lông mày ông ấy nhảy dựng, nhận ra được một cảm giác nguy cơ, ông ta quát to một tiếng.
“Mau lui lại.”
Một vùng ánh sáng đen chói mắt từ nơi không xa lướt đến như gió bay điện chớp. Ánh sáng đen đó là một bánh xe mặt trời màu mực, là Mạt Thế Yêu Dương đã nhận ra được mưu kế của Tử Đường Túc nên quay về cướp lấy thân xác. Yêu Dương đólập tức chui vào trong cơ thể của Vu Trọng.
Mạt Thế Têu Dương vừa nhập thể, thân thể vốn dĩ không còn hơi thở của Vu Trọng khẽ động đậy. Đôi mắt trống rỗng của hắn nhấp nháy ngọn lửa màu mực. Cổ tay khẽ rung động, thúc giục yêu lực trong cơ thể, truyền vào thanh Hùng Kiếm Cửu Long Ngâm trong tay.
Hùng Kiếm Cửu Long Ngâm phát ra một loạt tiếng thở giận dữ đáng sợ. Tiếng kiếm gào thét, Vu Trọng một tay múa kiếm, một tay đánh ra chưởng sét. Ánh sáng kiếm đó giống như thủy triều, cuồn cuộn không ngớt, gió chưởng tựa như dời núi lấp biển, ngập đỉnh mà đến.
Thành chủ Tứ Phương thầm kêu không ổn, lệnh cho Tứ Phương Sứ lập tức dẫn đám người Long Bao Bao lui xuống. Chỉ là, tu vi của Tứ Phương Sứ sao có thể so được với Vu Trọng phụ thể Yêu Dương.
Vu Trọng đã tóm lấy Long Bao Bao, một kiếm đâm về phía ngực của Long Bao Bao. Lúc nguy cấp, Hùng Kiếm Cửu Long Ngâm chấn động mạnh, lại là Diệp Lăng Nguyệt theo sau đã đuổi tới.
Thư Kiếm Cửu Long Ngâm gào thét tới chặn lại một kiếm đó. Hai kiếm chạm vào nhau, bất luận là về thể lực hay là thực lực thì Vu Trọng đều mạnh hơn. Diệp Lăng Nguyệt chỉ cảm thấy gan bàn tay nứt đau một vùng. Tay đang cầm Thư Kiếm nứt ra, dòng máu đỏ tươi thấm ra.
“Nguyệt tỷ tỷ, tỷ bị thương rồi. Phượng đại ca huynh ấy...” Long Bao Bao vành mắt đỏ lên.
“Long Bao Bao, ta không sao.” Giọng nói Diệp Lăng Nguyệt vừa mới dứt. Trước mắt nhoáng một cái, Vu Trọng cầm thanh Hùng Kiếm Cửu Long Ngâm đó kề lên trên cổ họng của Diệp Lăng Nguyệt.
“Phượng đại ca, huynh không phải yêu thương Nguyệt tỷ tỷ nhất sao, sao huynh lại nhẫn tâm tổn thương Nguyệt tỷ tỷ.” Long Bao Bao thấy Diệp Lăng Nguyệt bị thương, trong lúc nóng vội cũng không để ý sự an nguy của bản thân, gào thét một trận về phía Vu Trọng.